Chương 11: Najia là một người giàu có.
Gu’an đang nấu cơm, cô cùng mỗ mụ ở cùng một lều. Anh trai cô đột nhiên tới nói najia của anh ấy muốn gọi cô tới ăn cơm cùng. Gu’an vui lắm. Baire lập tức bảo Gu’an sang bên đó, còn lấy luôn chiếc muỗng xương trong tay cô. Gu’an ngơ ngác, Tesir nói: “Em ấy muốn ăn lá lệ.”
Baire vội vàng nói: “Gu’an, mang hết đồ trong giỏ sang đó đi.”
“À! Vâng! “
Gu’an bưng giỏ, Tesir khẽ gật đầu với mỗ mụ rồi dẫn theo Gu’an ra ngoài. Baire đứng dậy tiễn hai anh em ra ngoài, hy vọng najia Eden kia sẽ thích Gu’an, thích người nhà của Tesir, đặc biệt là hai đứa con của Tesir.
Sau khi gọi em gái, Tesir đi tìm con trai. Vết thương của Abiwo vẫn chưa khỏi hẳn, cậu bé đang nướng thịt và Amunda đang nấu súp. Hai đứa trẻ rất ngạc nhiên khi thấy cha mình, Amunda còn rất vui nữa.
Tesir: “Mục a phụ muốn gặp các con, dập lửa rồi đi thôi.”
Abiwo và Amunda sửng sốt, Abiwo mím môi, Amunda lặng lẽ nắm tay anh trai mình. Gu’an đặt giỏ xuống rồi dập lửa, Tesir lấy thịt đang nướng và canh đang nấu dở trong lều của hai đứa trẻ, sau đó cũng dẫn hai đứa về lều của mình và nói: “Gu’an, em đi cùng anh đi lấy gạo và thịt.”
“Được, anh trai.” Gu’an hơi căng thẳng.
Tesir đưa mọi người tới rồi mở cửa dẫn ba người vào. Trong lều đã có những thay đổi, trên mặt đất có mấy cái nồi lớn nhỏ. Khi nhìn thấy những cái nồi đó, Amunda không có phản ứng gì, nhưng Abiwo và Gu’an lại mở to mắt nhìn chằm chằm. Đó là nồi thuật pháp sao!
Mục Trọng Hạ lên tiếng chào hỏi trước: “A, chào mọi người.”
Tesir nhận lấy chiếc giỏ từ tay Gu’an đặt sang một bên và nói: “Đây là lá lệ em thích. Ta sẽ lấy thịt và gạo.”
“Được.”
Tesir chạm vào Gu’an để cô hoàn hồn, rồi cùng đi ra ngoài. Bầu không khí trong lều im lặng một lúc, Mục Trọng Hạ chủ động nói: “Tôi tên Mục Trọng Hạ, là najia của phụ thân, à, của a phụ các cậu. Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ là một gia đình. Lát nữa tôi định chiên thịt, có lẽ trong lều sẽ đầy mùi đồ ăn. Hai người có thể lấy giúp tôi chút đồ không?”
Abiwo bước tới trước: “Anh muốn tôi làm gì?”
Mục Trọng Hạ: “Cậu là Abiwo phải không?”
“Phải.” Abiwo nhìn em trai mình, “Nhóc ấy là Amunda, em trai tôi.”
Mục Trọng Hạ liếc nhìn con dao găm có lẽ được làm bằng xương trên thắt lưng của Amunda, nhẹ nhàng nói: “Vậy, Amunda, có thể giúp tôi bưng đĩa lên bàn được không?”
Amunda gật đầu.
Mục Trọng Hạ lấy mâm bát tinh thạch cùng dao nĩa bạc đẹp đẽ trong rương ra. Nhìn thấy bộ đồ ăn bằng tinh thạch tuyệt đẹp này, Abiwo cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong thâm tâm đã thực sự nhận ra najia mới của a phụ mình thực sự đến từ Eden. Chỉ có người Eden mới có thể sử dụng bộ đồ ăn đẹp như vậy.
Amunda rất cẩn thận, khuôn mặt nhỏ căng thẳng đặt mâm bát tinh thạch đẹp đẽ lên bàn ăn, Abiwo thì theo yêu cầu của Mục Trọng Hạ, mang chiếc nồi lát nữa sẽ dùng ra ngoài lều. Mục Trọng Hạ nhìn lá lệ, đều đã được rửa sạch cả rồi. Cậu tiếp tục không khách khí chỉ đạo: “Abiwo, có thể giúp tôi rửa ít rau được không? Amunda, mở cái này ra và đặt nó lên đĩa nhé?”
Abiwo hơi bối rối, rau dưa? Sau đó, họ nhìn thấy najia mới của a phụ lấy rau dưa cực tươi trong rương ra, còn có một loại trái cây màu đỏ! Tất cả đều tươi mới!
Abiwo thất thanh: “Đó là, rương lạnh à?!”
Mục Trọng Hạ: “Là rương thuật pháp ướp lạnh, cậu tới xem xem. ”
Abiwo lập tức dẫn em trai lại gần xem, và thấy trong rương vẫn còn toả khí lạnh chứa nhiều số lượng trái cây và rau củ tươi hơn kích thước rương rất nhiều! Abiwo ngây người, rương thuật pháp ướp lạnh! Cậu bé mới chỉ nghe mấy thương nhân buôn lậu nhắc qua thôi! Đây là thứ mà chỉ có quý tộc Eden mới có thể có được!
Abiwo nhìn Mục Trọng Hạ, chẳng lẽ a phụ đã dẫn một najia là quý tộc Eden về?!
“Abiwo, nhanh nào.”
Mục Trọng Hạ đưa một khay trái cây và rau củ tươi cho Abiwo, Abiwo im lặng nhận lấy. Mục Trọng Hạ đưa một túi đậu ngâm cho Amunda. Hơn một nửa số rau củ trên thế giới này đều giống với thế giới ban đầu của Mục Trọng Hạ, phần còn lại thì chỉ thế giới này mới có. Một số loại rau do Mục Trọng Hạ mang đến có thể ăn sống như dưa muối, củ cải, củ cải đường, rau diếp, cà chua, ớt chuông, hành tây, v.v…; nhưng một số phải được nấu chín, chẳng hạn như cà tím, cỏ ngọt, măng đắng, v.v… Mục Trọng Hạ cũng mang theo một số loại rau thường được ăn ở Vương quốc Eden, đồng thời cũng mang theo cả hạt giống, còn lấy làm tiếc vì dường như trên thế giới này không có ngô hay khoai lang đỏ.
Khi Tesir đưa Gu’an trở về, những người Dimata sống xung quanh lều của hắn vừa thấy hắn đã xông tới: ” Tesir! Abiwo vừa bưng một khay rau quả tươi đi rửa! Các ngươi có mang cả rau quả tươi về sao?”
“Tesir, mấy cái đó là nồi thuật pháp sao?”
Mọi người đều háo hức muốn biết Tesir đã làm cách nào mà mang được trái cây và rau củ tươi từ Eden về, hơn nữa mấy cái nồi kia trông cũng thật sự giống nồi thuật pháp. Tesir lạnh lùng nói: “Đó là của hồi môn của najia của ta.”
Hắn vừa nói, mọi người liền im lặng ngay lập tức.
Trong mắt Gu’an vô cùng kinh ngạc, nhưng Tesir vẫn lạnh lùng nói: “Những thứ ta mang về đã đưa cho thủ lĩnh. Thứ ta không đưa thì đều là của hồi môn của najia. Em ấy đến từ Eden.. Tránh ra.”
Mọi người lặng lẽ bước sang một bên, nhìn Tesir với ánh mắt hâm mộ.
Tesir mặt không biểu cảm, một tay cầm một xô nước và một túi gạo, Gu’an xách hai miếng thịt sống lớn, cúi đầu nhanh chóng đi theo anh trai mình. Rất nhanh đã đến lều, Tesir thấy Mục Trọng Hạ và Amunda đang ngồi bên ngoài lều, Mu Zai đang nằm cách đó không xa. Trước mặt hai người có ba chiếc nồi thuật pháp với kích thước khác nhau, bên cạnh Mục Trọng Hạ còn có một chiếc lò nướng thuật pháp.
“Tesir, tìm cho tôi một cái bàn, tôi muốn thái rau.”
Tesir đặt đồ xuống và rời đi. Mục Trọng Hạ lại gọi Gu’an vẫn đang khách sáo: “Gu’an, thịt rửa sạch chưa?”
“À, tôi rửa rồi.”
“Vậy em nấu canh đi nhé, anh nấu cơm.”
Gu’an lập tức nói: “Cứ để tôi làm cả đi.”
Mục Trọng Hạ: “Tôi muốn làm món tôi muốn ăn.”
Gu’an cắn môi: “Vậy tôi nấu canh, ngài thích canh gì?”
Mục Trọng Hạ gọi Gu’an tới ngồi xuống, nói: “Em có thể gọi anh là anh Mục, hoặc anh Hạ. Anh là najia của anh trai em, từ nay chúng ta chính là người một nhà.”
Gu’an bỗng nhiên muốn khóc, cô thích người này.
“Anh sẽ chỉ cách nấu cho em.”
Khi Tesir quay lại lần nữa, Abiwo cũng đã trở lại. Gu’an đang nấu canh theo hướng dẫn của Mục Trọng Hạ, còn Abiwo đang gọt vỏ khoai lang. Tesir đặt bàn xuống, Mục Trọng Hạ đặt thớt và dao làm bếp lên đó. Mấy người trong căn lều gần đó bước ra và nhìn chằm chằm vào hoạt động của gia đình Tesir.
Đương nhiên Mục Trọng Hạ biết họ đang nhìn mình, cậu cũng biết nấu ăn bên ngoài lều thì kiểu gì người ta cũng nhìn thôi. Cậu là đàn ông, thích nhìn cứ nhìn, có mất miếng thịt nào đâu. Tuy nhiên, Mục Trọng Hạ lại đội mũ và đeo khăn quàng cổ, chỉ để hở đôi mắt. Không phải cậu ngại ngùng, mà là cậu sợ lạnh. Thân thể nguyên bản của Mục Trọng Hạ không sợ lạnh như vậy, nhưng thân thể Mục Tu thì đúng là gà bệnh.
Dù đã che mặt nhưng những người xung quanh vẫn không khỏi ngạc nhiên. Làn da najia của Tesir lộ ra thật trắng trẻo, bàn tay cũng rất sạch sẽ. Nhìn bàn tay của Mục Trọng Hạ, nhiều phụ nữ không khỏi xấu hổ khi nhìn bàn tay thô ráp và bẩn thỉu của mình. Có thể tưởng tượng được là người Eden sẽ quyến rũ như thế nào khi cởi bỏ lớp che phủ bên ngoài, bảo sao Tesir lại yêu thương như vậy, còn bế cậu suốt một chặng đường từ trên lưng cự ma tượng đến trong lều. Hai najas trước nào có được Tesir được đối xử như vậy.
Cho gạo đã vo sạch vào nồi nấu cơm thuật pháp, thêm nước và bật lửa. Mục Trọng Hạ một lần nữa phải cảm khái về sự kỳ diệu của kỹ thuật này, đây là phiên bản không dùng điện của nồi cơm điện thông minh đây mà! Tesir còn hỏi: “Em có cần ta làm gì không?”
Mục Trọng Hạ: “Tôi đã dọn xong một rương thuật pháp rồi, anh xem có cần bỏ gì vào đó không, tạm thời ở đây không có việc gì làm nữa.”
Rương thuật pháp?! Tay Gu’an run lên.
Tesir: “Ngày mai ta sẽ sắp xếp.” Nói rồi, hắn ngồi xuống bên cạnh Mục Trọng Hạ.
Mục Trọng Hạ tạm thời không có thời gian để ý tới hắn, cậu phải nấu cơm.
Đổ đậu, thịt và nấm đã ngâm vào nồi canh rồi dặn Gu’an trông. Mục Trọng Hạ cho thịt đã ướp vào lò nướng, lại ấn định thời gian. Tesir chỉ nhìn Mục Trọng Hạ lặng lẽ bận rộn. Giờ phút này, trong lòng hắn cảm thấy rất bình yên, đây chính là cuộc sống mà hắn thích.
Khoai lang nói khi nãy chính là khoai tây cực lớn. Mục Trọng Hạ bảo Abiwo cắt khoai lang đã gọt vỏ thành từng miếng rồi cho vào nồi khác nấu. Khoai lang có thể sinh trưởng ở vùng lãnh nguyên Yahan và rất to, giống như quả Hami vậy. Nó là món ăn chủ yếu không thể thiếu của người dân Dimata. Tuy nhiên, sản lượng khoai lang rất thấp và người dân Dimata hàng năm phải trao đổi một lượng lớn thực phẩm từ các thương gia Eden – chủ yếu là bột mì, yến mạch và một lượng nhỏ gạo trắng.
Hầu hết thức ăn mà Tesir mang về là bột mì và một lượng nhỏ là gạo trắng. Nhưng trong hai mươi bao lương thực mà hắn lấy, đã có năm bao là gạo trắng, là đặc biệt chuẩn bị cho Mục Trọng Hạ.
Bên ngoài lều của Tesir, mùi thịt nướng dần dần tỏa ra. Mục Trọng Hạ bảo Abiwo rửa những loại rau có thể ăn sống rồi cắt ra bày lên đĩa. Chờ khoai lang chín, Mục Trọng Hạ liền vớt ra, để Abiwo mang vào trong lều, đồng thời bảo Abiwo nghiền nát những miếng khoai lang thành bột nhuyễn, lại nhờ Tesir đổ vào nồi rồi dùng nồi đun một ít súp đặc, mùi thơm khiến Gu’an đói bụng.
“Ô—— ” Muzai sốt ruột, nó cũng đói bụng.
Lò nướng đã chạy hết thời gian, Tesir mở lò, lót da thú rồi lấy thịt nướng trong đó ra. Mọi người xung quanh đều nuốt nước bọt. Mục Trọng Hạ bỏ thịt nướng vào chậu rồi nói: “Đây là thịt nướng không có muối, tôi đã hứa sẽ làm cho Muzai, còn lại là của chúng ta.”
Tesir không nói với Mục Trọng Hạ là việc đó quá xa hoa lãng phí, chỉ đặt số thịt đã ướp còn lại lên giá, sau đó bật lò nướng dưới sự hướng dẫn của Mục Trọng Hạ.
“Chờ một chút, còn nóng mà.”
Mục Trọng Hạ chật vật cản lại đầu của mèo lớn, Tesir nói: “Nó không sợ nóng đâu, cứ kệ cho nó ăn.”
Tesir nói như vậy, Mục Trọng Hạ cũng không ngăn cản nữa.
Najia của Tesir rất cưng chiều Muzai! Còn cho nó ăn thịt nướng bằng lò nướng thuật pháp! Những đứa trẻ gần đó háo hức nhìn nhưng Abiwo và Amunda vẫn làm ngơ.
Lúc này, Gu’an mới nói: “Anh Hạ, canh được chưa?”
“Để anh xem xem.”
Không chắc chắn về áp suất ở Yahan, Mục Trọng Hạ múc một bát nhỏ ra thử trước, hương vị rất ngon. Lại nếm thử đậu và nấm, cậu hài lòng gật đầu: “Được rồi.” Đóng nồi thuật pháp lại. Một lần nữa, cậu rất hài lòng với chức năng mạnh mẽ của chiếc nồi thuật pháp này, kể cả khi dùng với áp suất cao.
Gu’an bưng nồi vào trong lều, Mục Trọng Hạ cũng múc canh đã nấu chín ra: “Abiwo, mang vào đi, Amunda cũng vào đi, không cần phải ra ngoài nữa đâu.”
Abiwo dẫn em trai mình vào. Mục Trọng Hạ liếc nhìn mấy đứa nhỏ đang đứng nhìn cách đó không xa, thấp giọng hỏi những người xung quanh: “Có muốn cho bọn họ một ít không?”
Tesir: “Không cần đâu. Chúng có a phụ của mình.”
Mục Trọng Hạ chớp mắt hỏi: “Mọi người ở đây không cho nhau đồ ăn à?”
Tesir: “Ta chỉ cho những đứa trẻ không có a phụ. Các chiến binh Dimata có trách nhiệm chăm sóc gia đình của chính mình. Nếu chúng xin ta đồ ăn, vậy chính là sỉ nhục a phụ của chúng.”
Mục Trọng Hạ kinh ngạc: “Nói như vậy thì tôi cũng không thể tự mình đưa đồ ăn cho người khác phải không?”
Tesir: “Em có thể, em không phải là chiến binh Dimata. Nhưng em là najia của ta. Nếu em đưa thức ăn cho những người đàn ông Dimata khác, họ sẽ hiểu lầm rằng em thích họ.”
Mục Trọng Hạ lập tức lắc đầu: “Tôi sẽ không đưa, cho dù có, tôi cũng sẽ để anh đưa.”
Tesir: “Gu’an là em gái ta. A mỗ của ta đã mất. Trước khi nó trở thành najia của người khác, ta có trách nhiệm chăm sóc nó. Mỗ mụ của ta có a phụ và hai vị a thản, trừ khi a phụ và hai vị a thản không còn nữa thì ta mới có trách nhiệm phải chăm sóc mỗ mụ.” Trong tiếng Dimata, a thản có nghĩa là chú bác.
Mục Trọng Hạ tò mò: “Thế a phụ của anh không có najia, ông ấy còn độc thân à?”
Tesir: “Có. Người phụ nữ ngồi sau lưng mỗ mụ hôm nay chính là najia của a phụ, tên là Zhela. Con trai bà là Terra, lớn tuổi hơn ta. Thủ lĩnh có thể có hai najia. Nhưng sau khi a mỗ ta mất, a phụ cũng không lấy thêm najia nào khác nữa.”
À, ra là vậy. Nghĩ tới hành vi của người phụ nữ kia lúc đó, Mục Trọng Hạ ngập ngừng hỏi: “Mối quan hệ của anh và bà ấy không tốt sao?” Đáng lý ra, dù không thân thiết nhưng đều là vợ của cha mình, chắc là khi nhắc đến thì cũng phải gọi một tiếng a mỗ chứ nhỉ.
Tesir: “Bà ấy là najia của a phụ chứ không phải a mỗ của ta. Khi a mỗ mất, ta đã 13 tuổi, có thể chăm sóc bản thân và Gu’an.”
Đây là cách mà người dân Dimata sinh sống và giải quyết mọi việc, Mục Trọng Hạ tạm thời không bình luận gì, chỉ nói: “Tôi là một đứa trẻ mồ côi, Varus không tốt với tôi, tôi luôn khao khát có một gia đình. Bây giờ tôi đã lập gia đình với anh, hơn nữa còn vô cùng may mắn là anh còn có hai đứa con, hy vọng bốn người chúng ta có thể tạo thành một gia đình lớn hơn. Tôi hy vọng lúc dùng cơm, cả nhà bốn người chúng ta có thể cùng nhau ăn, và nếu Gu’an bằng lòng, tôi cũng hoan nghênh cô ấy tham gia. Sau này, khi Gu’an kết hôn, Abiwo và Amunda cũng có najia và con cái của mình, gia đình chúng ta sẽ càng đông đúc hơn. Giữa người nhà sẽ luôn có sự tôn trọng, yêu thương và quan tâm lẫn nhau. Tôi muốn có một gia đình tràn ngập tình yêu thương, một nhóm thành viên mà tôi yêu thương và họ cũng yêu thương tôi. Điều đó có được không? Tesir.” Kiếp trước, Mục Trọng Hạ đã cô đơn, kiếp này, cậu lại càng khao khát hơi ấm gia đình.
Có một cảm xúc rung động nào đó sâu thẳm trong đôi mắt xanh như băng của Tesir. Một tay hắn ôm lấy cậu bé đang nhìn mình, cúi đầu hôn lên đôi mắt đen dịu dàng và quyến rũ của đối phương. Tesir không nói có thể hay không, nhưng hành động của hắn đã cho Mục Trọng Hạ đáp án.
Tương tác giữa hai người rơi vào mắt những người xung quanh. Tesir phớt lờ những ánh nhìn đó, hắn ôm eo Mục Trọng Hạ và đợi thịt nướng chín. Mùi thơm của cơm cũng thoang thoảng. Gu’an vốn muốn tới giúp đỡ cũng đã lặng lẽ rút lui, còn ngăn Abiwo và Amunda lại. Ba người họ cũng đã nghe thấy lời của Mục Trọng Hạ. Gu’an lau khóe mắt. Đôi mắt xanh nhạt của Abiwo giống như a phụ mình có hơi phức tạp. Amunda còn nhỏ, chưa có nhiều phản ứng, nhưng bé cũng thích a phụ mới này.
Cơm đã chín và thịt cũng đã nướng xong. Mục Trọng Hạ bưng nồi cơm vào trong lều, Gu’an đi ra lấy thịt nướng đi, Abiwo cũng đi ra lấy lại mọi thứ còn lại bên ngoài của a phụ mình vào.
Trong lều tràn ngập mùi thơm của thịt. Khi Tesir mở thịt hộp, ngay cả Abiwo cũng không thể giữ bình tĩnh nữa, thơm quá! Trong lều, Muzai đang gầm gừ, nó muốn ăn, ăn, ăn! Không thuyết phục được nên Mục Trọng Hạ múc thêm hai thìa nữa cho nó, còn nghiêm túc bảo đây là thìa cuối cùng, không thể ăn thêm nữa.
Bữa tối có cơm thơm, thịt nướng thơm ngon, súp khoai lang nghiền, canh nấm đậu, thịt hộp, rau tươi và trái cây!
Gu’an ăn cơm mà hốc mắt không khỏi đỏ lên. Cô chưa bao giờ được ăn đồ ăn ngon như vậy. Đây là cuộc sống của người Eden. Nhưng người Eden này đã theo anh trai mình đến Yahan cằn cỗi. Trong lòng Gu’an hơi lo lắng, liệu anh Hạ có thể kiên trì được không?
Cuối cùng cũng ăn cơm xong, Mục Trọng Hạ không khỏi muốn khóc. Thời gian vừa rồi, cậu chỉ được ăn thịt nướng và canh thịt của người Dimata. Mà Gu’an cũng hiểu tại sao anh Hạ không cho mình nấu ăn rồi. Mục Trọng Hạ ăn một bát cơm với thịt hộp, nửa miếng thịt nướng, hai muôi súp khoai lang và một bát canh. Cậu cảm thấy như mình đã sống lại.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.