🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 10: Vui vẻ

Sau khi bước vào lều, nhìn người vẫn đang ngủ say kia, Tesir lại đi ra ngoài. Hắn im lặng mang tất cả những gì có thể để trong lều vào, sau khi làm xong mọi việc, Tesir bưng chậu ra ngoài, cẩn thận rửa tay rửa mặt. Các cô gái nhìn thấy cảnh này đều bật cười, quả nhiên đàn ông khi có najia là khác hẳn.

Tesir vẫn cần phải gặp Thủ lĩnh và nói chi tiết tình hình. Hắn bảo Muzai vào trong lều canh chừng Mục Trọng Hạ, bản thân thì đi gặp a phụ, mỗ mụ và đại phù thủy. Đi được nửa đường, Tesir gặp em gái Gu’an. Tesir đã chia một phần vật tư mà hắn có được cho em gái mình. Gu’an ở cùng mỗ mụ, đưa cho Gu’an cũng tức là đưa cho bà. Tesir không được trực tiếp cho mỗ mụ là vì bà còn có a phụ cùng hai a thản của hắn chăm sóc. Hắn là anh trai ruột của Gu’an, những người thân cần hắn chăm sóc cũng chỉ có Gu’an và hai đứa con trai mình, giờ thêm Mục Trọng Hạ.

Gu’an rõ ràng là đang không vui, Tesir cũng không hỏi cô xem có chuyện gì, bởi vì Gu’an nhất định sẽ nói cho hắn. Quả nhiên, Gu’an tức giận nói: “A huynh, Nijiang lại đánh Jiahua rồi. Vừa rồi anh đi lấy đồ, Nijiang cứ khóc mãi, cái bộ dạng đó thật khiến em ghê tởm! A huynh, anh phải cẩn thận với cô ta, cô ta nhất định sẽ nghĩ mọi cách để najia của anh rời khỏi anh!”

Vẻ mặt Tesir vẫn lạnh lùng, bình thản nói: “Anh sẽ nói rõ ràng với Trọng Hạ.”

Gu’an: “Trọng Hạ?”

Vẻ lạnh lùng trong mắt Tesir rút đi một chút: “Em ấy tên là Trọng Hạ, Mục Trọng Hạ, là thời điểm đẹp nhất của mùa hè.”

Gu’an bắt chước lời anh trai, lặp lại: “Thời điểm đẹp nhất của mùa hè… là mùa ấm áp ở Eden phải không?”

Tesir khẽ gật đầu, Gu’an tiếc nuối nói: “Mùa ấm ở Eden nhất định rất đẹp. A huynh, vậy thì anh ấy cũng rất đẹp phải không. Bọn Tofisa đều bảo anh ấy rất đẹp, còn đẹp hơn Nijiang nhiều.”

Tesir khẽ gật đầu: “Ừ, em ấy rất đẹp.”

Gu’an quên cả tức giận, nói: “A huynh, anh thích anh ấy rồi, ánh mắt anh nói cho em biết, anh thích anh ấy!”

Tesir không phủ nhận: “Anh thích em ấy.”

Gu’an vui mừng khôn xiết, nắm lấy cánh tay anh trai: “Anh ơi! Anh nhất định phải luôn thích anh ấy nhé!” Sau đó, cô lo lắng nói: “Nhưng còn Nijiang thì sao?”

Tesir: “Anh đã có najia rồi.”

Gu’an: “Cô ta sẽ không bỏ cuộc! Nếu không phải do cô ta, Misha cũng sẽ không bỏ đi!”

Tesir lạnh lùng nói: “Trọng Hạ không phải Misha.”

Đến lều lớn, Tesir nói: “Anh đi gặp Thủ lĩnh, em về đi.”

“A huynh…” Gu’an hạ giọng, ngại ngùng nói: “Nếu “cô ấy” muốn anh đưa đồ cho Terra, anh có cho không?”

Tesir: “Không.”

Gu’an cắn môi, Tesir không nói thêm gì nữa, im lặng bước tới cửa căn lều lớn, sau khi lính canh vén tấm màn ra, hắn cúi người bước vào.

Trong lều của Thủ lĩnh, đại phù thủy, Thủ lĩnh, hai vị a thản Mughab và Mugunai cùng mỗ mụ Baire đều có mặt, chỉ thiếu Zhela. Tesir vừa bước vào, những người trong lều đã nồng nhiệt chào đón hắn ngồi xuống. Thậm chí Mughab còn tự mình rót cho hắn một cốc sữa thú mangmu nóng.

Tesir ngồi xuống, Mushka hỏi: “Tại sao người Eden lại đồng ý giao người của họ ra làm najia của con?”

Mugunai quan tâm hỏi: “Trên đường tới đây có ầm ĩ đòi về không?”

Bộ lạc thứ ba của họ giờ đã có một vị dũng sĩ lấy najia người Eden, chỉ bằng việc này, danh tiếng của họ ở Yahan đã đủ để vượt qua bộ lạc thứ hai. Có thể nói, giá trị của vị najia Eden này đủ để san bằng khoảng cách về số lượng giữa bộ lạc thứ ba và bộ lạc thứ hai.

Tesir bình tĩnh nói: “Con đã dọa tên hèn nhát kia, và nói sẽ đổi gã lấy một người về làm najia của con. Gã lập tức nói là cha mình có rất nhiều con ngoài giá thú, mà gã lại là đứa con cưng của lão ta. Cha gã sẽ bằng lòng đưa một đứa con ngoài giá thú của mình tới đổi lấy gã về.” Dừng một chút, lại nói, “Gã quá xấu, con không thích.”

Đại phù thuỷ: “Con ngoài giá thú?”

Tesir: “Đứa con của cha gã với một người phụ nữ không phải là najia.”

Mushka, Mughab và Muguna có vẻ không thể tưởng tượng nổi. Một người đàn ông Dimata sẽ không bao giờ có con với người phụ nữ khác khi bản thân đã có najia.

Đại phù thuỷ lập tức kích động: “Con đổi lấy cậu ấy như vậy, cậu ấy sẽ không ghét con chứ? Tại sao cậu ấy còn nguyện ý đến Yahan cùng con? Có phải con đã làm gì không?”

Tesir chỉ nói: “Em ấy rất tốt. Em ấy bằng lòng đến Yahan cùng con. Giờ em ấy đang ngủ, và ngủ rất ngon.” Tesir không muốn để nhiều người biết thân thế của Mục Trọng Hạ, cứ để Thủ lĩnh cùng Đại phù thuỷ nghĩ Trọng Hạ là con riêng của Công tước Frieden là được.

Chỉ khi trong lòng đã chấp nhận hiện thực và hoàn cảnh gian khổ của Yahan thì mới có thể ngủ say mà không hề oán hận. Đại phù thủy: “Tesir, nếu không phải tình thế của cậu ấy như vậy, con sẽ không có cơ hội mang cậu ấy đến Yahan, càng không thể khiến cậu ấy trở thành najia của mình. Con phải đối xử thật tốt với cậu ấy, bộ lạc thứ ba chúng ta sẽ không bao giờ có cơ hội có một vị najia người Eden nữa.”

Tesir: “Chỉ cần em ấy không rời đi, em ấy sẽ vĩnh viễn là najia của con.”

Đại phù thuỷ nói lời ẩn ý: “Đừng để sự hiểu lầm làm tổn thương niềm tin của cậu ấy dành cho con.”

Tesir im lặng gật đầu.

Mushka hiểu ý của đại phù thuỷ, trong lòng có hơi không vui, nhưng đương nhiên không phải nhắm vào Tesir. Ông trầm giọng hỏi: “Tesir, con đã có được najia của mình rồi, phải không?” (ý nói đã xxx rồi).

Tesir: “Phải.”

Mushka nhìn đại phù thủy và nói: “Đã như vậy, khi Thần Tuyết đến, xin nhờ đại phù thủy tổ chức nghi lễ cho hai đứa.”

Đại phù thủy gật đầu: “Ta sẽ chuẩn bị trước khi Thần Tuyết đến.”

Tesir hành lễ: “Cảm ơn đại phù thuỷ.”

Thấy hắn không hề do dự, cả đại phù thuỷ và Mushka đều thở phào nhẹ nhõm.

Bầu trời đã tối, Yahan ngày ngắn đêm dài. Nghĩ đến Mục Trọng Hạ, Tesir giải thích rõ ràng xong thì lập tức rời đi. Hắn không nói chuyện Mục Trọng Hạ là thợ cơ khí, mà muốn đợi cho đến khi mình và Mục Trọng Hạ chính thức tổ chức nghi lễ rồi mới tiết lộ.

Mục Trọng Hạ đang ngủ tới mức mỏi hết cả người, khi mơ màng trở mình, vươn tay về phía trước và chạm phải một vật gì đó có lông xù xù. Gì thế nhỉ? Mục Trọng Hạ còn đang ngái ngủ sờ sờ, nó mềm mại, mịn màng, một cái gối ư? Cậu lại sờ sờ nắm nắm, rồi sờ thấy một thứ gì đó sắc nhọn. Mục Trọng Hạ giật mình, nhưng không rút tay ra, mà mở đôi mắt vẫn đang buồn ngủ. Tầm nhìn mờ dần dần trở nên rõ ràng hơn và thứ đập vào mắt là một…

“Á á á– ! “

Đối phương thả lỏng, Mục Trọng Hạ thành công rút tay ra, sợ đến ngồi bật dậy như cá chép. Bất cứ ai vừa tỉnh dậy và nhìn thấy một cái đầu hổ khổng lồ ở rất gần mặt mình đều sẽ sợ chết khiếp!

Mục Trọng Hạ ôm chăn, trong lòng kinh hãi, còn kẻ suýt hù chết cậu có vẻ khá bất mãn vì Mục Trọng Hạ lại sợ mình như vậy. Nó vẫy đuôi, vặn cái đầu to rồi không để ý tới cậu nữa. Mục Trọng Hạ thở phào một hơi, chậm rãi đặt chăn bông trong tay xuống. Nghĩ đến đám ma thú của Dimata, lại nghĩ đến việc đối phương dường như không định ăn thịt mình, Mục Trọng Hạ nuốt khan, bớt sợ hơn chút.

Nhìn chỗ vừa rồi bị đối phương cắn, ngay cả một vết răng cũng không có, có thể thấy được, con hổ trắng to lớn này đã khống chế lực của mình, vốn không có ý định làm cậu bị thương.

Đây có phải là hổ của Tesir không? Cậu còn chưa kịp hỏi xem Tesir có cộng sự ma thú hay không, Tesir cũng chưa nói với cậu. Mục Trọng Hạ đặt chăn bông xuống và bò tới: “Xin chào, ngươi là ma thú cộng sự của Tesir phải không?”

Con hổ lớn phớt lờ cậu, vung đuôi giận dỗi.

Mục Trọng Hạ bỗng muốn cười, sao cậu lại cảm thấy con hổ trắng to lớn này đang dỗi nhỉ? Mục Trọng Hạ mạnh dạn giơ tay sờ đầu hổ, hổ lớn lắc đầu, vẫn dỗi.

“Ha ha!” Mục Trọng Hạ bật cười. Ai có thể kháng cự được động vật lông xù họ mèo nhỉ? Dù sao thì cậu cũng không thể kháng cự được. Kiếp trước, Mục Trọng Hạ sẽ không bao giờ có cơ hội gặp được một sinh vật lông xù to lớn và ngoan ngoãn như vậy.

“Vừa rồi xin lỗi nhé.” Mục Trọng Hạ chắp hai tay lại, nhẹ nhàng xoa xoa cổ con mèo lớn. Con mèo lớn tránh ra, không thèm bắt lời.

“Vừa rồi không cố ý đâu, chỉ là phản ứng trong tiềm thức thôi. Hổ lớn, đừng giận nha.” Mục Trọng Hạ giơ tay gãi gãi cằm hổ lớn.

Gừ gừ… không có con mèo lông xù nào có thể chống lại việc gãi cằm. Tuy nhiên, dù con hổ lớn này đang kêu gừ gừ nhưng nó vẫn không chịu quay đầu lại. Tesir đi vắng lâu như vậy mà không mang đồ ăn ngon cho nó, nó đã rất không vui rồi. Thế mà giờ najia của Tesir còn sợ nó tới mức thét lên, nó càng bực. Rõ ràng nó đến đây để bảo vệ najia của Tesir cơ mà!

Con hổ lớn cảm thấy bị đối xử bất công nên đang không vui, làm sao bây giờ? Mục Trọng Hạ suy nghĩ kỹ, có cách rồi! Cậu chộp lấy chiếc áo choàng của mình mặc vào, rồi ngồi dậy đi chân trần đến rương số 3 của mình. Hổ lớn vẫy đuôi, tò mò nhìn cậu.

Mở rương, Mục Trọng Hạ lấy một bình gốm bịt kín, hổ lớn ngồi dậy. Cái bình này khá nặng, Mục Trọng Hạ ôm tới trước mặt hổ lớn, sờ sờ cái đầu to của nó: “Lại đây xem có thích không.”

Sau khi tìm được một con dao, Mục Trọng Hạ ngồi xuống đất. Sau khi cạo bỏ lớp keo dính đặc biệt trên miệng bình, Mục Trọng Hạ mở bình, khi mùi hương bay ra, hổ lớn không thể ngồi yên được nữa.

“Grào!” Ta muốn ăn!

Xoa xoa đầu con hổ đang sốt ruột, Mục Trọng Hạ nói: “Chờ nhé, ta đi lấy đĩa đã!”

Nhưng hổ lớn lại không kiên nhẫn, giơ chân đẩy Mục Trọng Hạ, nó muốn ăn! Đây là thịt hộp, món ăn phổ biến của người dân Eden. Đặc biệt các học giả ở Eden thường quá bận rộn với việc nghiên cứu mà không có thời gian nấu nướng, họ chỉ việc mở bình, rất ngon và không hề rắc rối. Mục Trọng Hạ yêu cầu Varus mua cho mình những bình lớn nhất, thường những bình này được quân đội, trường học và viện nghiên cứu đặt trước, vì không thể ăn hết trong một bữa nên sẽ rất khó khăn nếu nhà không rương ướp lạnh. Người bình thường sẽ không mua, vì rương ướp lạnh rất đắt tiền.

Đồ hộp rất thơm, được làm từ một loại vật nuôi được tên là thú núi, được sản xuất tại Vương quốc Eden, thịt tươi và mềm, không cần thêm quá nhiều gia vị. Thịt muối mà Tesir mang về chính là làm từ thịt thú núi này. Thịt thú núi đóng hộp có rất ít muối, người ta còn cho thêm một loại trái cây đặc biệt vào hộp, khiến sản phẩm có mùi thơm khó cưỡng.

Miệng bình quá nhỏ khiến Muzai có cái đầu to không thể ăn được, nó vội tới mức liên tục kêu lên. Mục Trọng Hạ tìm được một chiếc đĩa gốm trong lều, không cần biết có phải dùng cho người hay không, đã lập tức đổ ít đồ ra đĩa. Muzai cúi đầu ăn, vừa ăn vừa phát ra tiếng “gừ gừ” vui vẻ.

Mục Trọng Hạ ngửi mùi cũng cảm thấy đói bụng. Dọc đường đi, cậu không lấy đồ ăn mình mang theo ra, không phải vì không muốn chia, mà là vì không muốn tỏ ra quá khác biệt và kênh kiệu trước mặt Tesir và các chiến binh Dimata. Cậu không muốn khoe khoang là mình giàu có và có nhiều rương thuật pháp như vậy. Nhưng bây giờ thì khác, cậu đã đến đích và có thể lấy đồ ra.

Mục Trọng Hạ để hổ lớn ăn một mình, bản thân lại bưng một chiếc bình gốm khác ra. Rương này chỉ toàn đồ hộp. Hổ lớn ăn rất nhanh, thấy nó ăn xong, Mục Trọng Hạ lại lập tức cho nó thêm một ít, khiến Tesir vừa mở lều bước vào đã ngửi thấy mùi thịt thơm nồng.

“Tesir.” Mục Trọng Hạ mỉm cười chào hỏi hắn.

Tesir bước tới, trông thấy một chiếc bình gốm chưa mở và một chiếc bình gốm tương tự đã gần như trống rỗng. Hắn ngồi xổm xuống, xoa đầu Muzai đang ăn mà không để ý đến ai khác rồi nói: “Nó tên là Muzai, hổ kiếm tuyết, là cộng sự ma thú của ta. Nó chỉ có thể ăn thịt sống. Em đừng lãng phí đồ của mình.”

“Tên là Muzai nha.” Mục Trọng Hạ xoa xoa cái đầu to của Muzai, ” Vừa rồi tôi chọc giận nó nên lấy đồ hộp ra xin lỗi. Tôi cũng không dám cho nó ăn nhiều, vì tuy không có nhiều muối, nhưng vẫn có một ít. Nó không thể ăn muối phải không.”

“Đúng vậy.”

Mục Trọng Hạ mỉm cười nói với Muzai: “Muzai, sau này ta sẽ làm đồ hộp không muối cho ngươi.”

Muzai đang bận ăn nên không trả lời được.

Tesir: “Ngày mai ta sẽ đi săn và săn một con linh dương đen cho nó.”

Mục Trọng Hạ ngẩng đầu lên: “Ngày mai đi sao? Nhưng hôm nay anh mới về mà.”

Tesir: “Ta đã hứa với nó rồi.”

Mục Trọng Hạ quay lại nhìn Muzai, cái con hổ to lớn dễ thương này. Cậu không nhịn được lại v**t v* nó rồi nói: “Ăn cơm đi. Nhìn nó ăn ngon quá, làm tôi cũng đói bụng rồi. Có gạo không? Tôi nấu một nồi cơm, chúng ta cũng ăn đồ hộp nhé. Cây lá tôi ăn hôm nay còn không?”

“Còn. Em cứ ăn cơm, ta ăn bánh. Gạo để cho em hết đó. Người Dimata chúng ta thích ăn bánh hơn.”

Biết Tesir muốn để gạo quý giá nhất cho mình, mà ăn mì phở gì đó chắc chắn sẽ nhanh đói hơn cơm, Mục Trọng Hạ nói: “Hôm nay tôi mới đến, chúng ta cùng ăn cơm nhé. Tôi muốn một ít lá xanh hôm nay và thịt sống.”

“Được.”

Nghĩ tới điều gì đó, Mục Trọng Hạ hỏi: “Tesir, không phải anh có hai người con trai sao? Sao tôi không thấy bọn nhỏ?”

“Chúng có lều riêng, Abiwo biết nấu ăn.”

Mục Trọng Hạ sửng sốt: “Hai đứa nhỏ sống riêng à?”

Tesir gật đầu.

Mục Trọng Hạ cau mày: “Abiwo chỉ mới 14 tuổi thôi. Cho dù đã có thể tự chăm sóc bản thân thì Amunda cũng chỉ mới 5 tuổi thôi mà? Để hai đứa nhỏ sống riêng như vậy thì không ổn.”

Tesir bình tĩnh nói: “Chúng không có a mỗ. Ta là một chiến binh.”

Là chiến binh nên không có thời gian chăm sóc hai đứa con, bọn nhỏ cần phải tự lập sao? Nhưng chẳng phải Tesir vẫn có cha sao? Ông nội không quan tâm à? Mục Trọng Hạ không hỏi thêm nữa mà nói: “Vậy anh gọi bọn nhỏ tới đây, giờ tôi với anh ở bên nhau, chúng ta cũng coi như người một nhà rồi, buổi tối chúng ta cùng nhau ăn cơm đi. Tiện thể gọi cả em gái anh nữa, nhanh đi đi.”

Đẩy đẩy Tesir xong, Mục Trọng Hạ đứng dậy, đi lục lọi rương của mình.

Sau khi nhìn chăm chú bóng lưng của Mục Trọng Hạ một lúc lâu, Tesir im lặng đứng dậy và đi ra ngoài gọi người.

“Tesir, khi về nhớ mang theo một xô nước sạch.”

“Được.”

Tesir đã ra ngoài.

“Gừ— ” Con hổ lớn khẽ kêu lên, ăn xong rồi l**m miệng.

Vừa lấy đồ, Mục Trọng Hạ vừa nói: “Mi không thể ăn quá nhiều thịt mặn. Sau này ta sẽ làm đồ hộp không muối cho mi, được không, Muzai.”

“Gừ—— “

Muzai bước tới trước mặt Mục Trọng Hạ, cọ cọ vào cậu, muốn ăn nha.

“Ngoan nhé, lát nữa ta sẽ chiên bít tết cho mi. Không thêm muối, nhưng ta hứa sẽ rất ngon.”

Muzai không dụi nữa, mà đột nhiên đứng dậy, đặt hai chân trước lên vai Mục Trọng Hạ rồi l**m lên mặt cậu.

“Muzai, đau quá!”

Mục Trọng Hạ dở khóc dở cười, né tránh nước miếng cuồng nhiệt của Muzai, vỗ vỗ nó: “Được rồi, ngồi xuống đi, ta đi chuẩn bị bữa tối.”

Muzai ngồi sang một bên, đôi mắt thú sáng ngời nhìn chằm chằm vào thùng đồ hộp chưa mở, chiếc lưỡi dài l**m miệng, hiển nhiên vẫn còn muốn ăn.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.