Chương 17: Mục a phụ đang làm gì vậy?
Sau khi nói chuyện với Tesir về vũ khí thuật pháp và chuyện của Terra, Tesir không tỏ vẻ gì, vẫn ra ngoài sớm và về muộn để đi săn, tích trữ lương thực cho gia đình nhỏ của họ khi mùa tuyết đến. Sau khi mùa tuyết đến, bộ lạc sẽ lo một phần lương thực, tự mình phải lo một phần lương thực khác, còn phải săn thú hoang để sống sót qua mùa tuyết kéo dài chín tháng. Tesir cũng giao toàn bộ tài sản của mình cho Mục Trọng Hạ. Từ nay trở đi, Mục Trọng Hạ là người quyết định mọi việc trong gia đình. Ngoài thực phẩm, tài sản cá nhân của Tesir bao gồm lông thú, xương động vật và đá trần chiếm phần lớn, tiếp theo là các loại đá thuật pháp khác nhau mà Tesir đã tích lũy để chuẩn bị trao đổi vật tư trong mùa ấm. Ngoài ra, còn có một lượng nhỏ tiền thông dụng của đại lục, tổng giá trị dưới 10 ma tệ. Một món đồ trang sức của một quý bà ở Eden cũng đã có giá trị lên đến hơn trăm ma tệ rồi.
Mục Trọng Hạ thản nhiên tiếp quản tài sản của Tesir. Cậu còn chưa chắc chắn về mùa tuyết đầu tiên mình sẽ trải qua ở Yahan. Gu’an giúp cậu trồng cây xong, liền bận rộn xử lý con mồi và da lông. Yahan thiếu muối, gần đầu mùa tuyết mới có thể dùng muối xử con mồi thu hoạch được với quy mô lớn, còn lại chỉ có thể phơi khô. Mục Trọng Hạ tạm thời để con mồi mà Tesir được chia mỗi ngày vào rương lạnh, còn thịt thì được sấy khô luôn mà không thêm muối. Cậu không nghĩ mình có thể ăn hết được, cho dù miệng có thể tiếp nhận thì bụng chắc cũng nghẹn.
Nhưng rương lạnh đã đầy và con mồi dư thừa phải được xử lý càng nhanh càng tốt. Mặc dù Mục Trọng Hạ hàng ngày rất bận rộn, nhưng trừ khi đi vệ sinh thì cậu rất ít khi ra ngoài. Đối với những người Dimata trong bộ lạc, vị najia Eden của Tesir thực xa lạ, mà dường như đối phương cũng rất kiêu ngạo và coi thường họ. Mấy lời này tới tai Gu’an khiến cô rất tức giận, nhưng cô cũng chẳng giải thích, chỉ để mọi người nghĩ anh Hạ rất xa cách, kẻo họ biết anh Hạ tốt như vậy thì sẽ lại tranh giành với anh trai mình.
Nội thương của Abiwo đã hoàn toàn lành lại, nhưng Mục Trọng Hạ lại đang cần người giúp, Tesir sẽ chịu trách nhiệm săn bắn hàng ngày nên cậu bé không đi ra ngoài với những người bạn cùng tuổi khác để chuẩn bị vật tư cho mùa đông. Sau khi xử lý da xong, Abiwo bước vào lều và thấy Mục a phụ đang mày mò thứ gì đó trên bàn, có bật một chiếc đèn thuật pháp. Cậu bé đã bảo Amunda đi thu hoạch khoai lang với cô mình. Những người phụ nữ trong bộ lạc cùng những người đàn ông và trẻ em không thể chiến đấu hay săn bắn đều chịu trách nhiệm làm ruộng, những ngày này đang là thời điểm thu hoạch lứa hoa màu cuối cùng.
“Mục a phụ, con xử lý da xong rồi.”
“Được rồi. Vừa lúc có việc cần giao cho con. Con có thấy hai chiếc bình gốm phía sau không?”
Mục Trọng Hạ hỏi mà không ngẩng đầu lên. Ánh mắt của Abiwo chuyển từ ba chiếc nồi thuật pháp bị vứt đi và những thứ kỳ lạ trông giống như dụng cụ trên bàn sang phía sau cậu.
“Con có thấy.”
“Bên trong có sữa thú Mangmu. Con mở ra ngửi thử xem có chua không.”
Abiwo cau mày: “Hỏng rồi ạ?”
“Không, nếu chưa chua thì vẫn cần ủ tiếp.”
Abiwo không hiểu tại sao Mục a phụ lại muốn để sữa thú Mangmu chua đi. Cậu bé biết Mục a phụ không thích sữa và không uống, nhưng vẫn bảo mình lấy hai lần. Abiwo bước tới và mở ra.
“Chua rồi.”
“Được rồi, đi lấy một cái chậu lớn, sạch sẽ, có thể đựng được thức ăn tới đây, sau đó dùng kem tẩy rửa rửa sạch đi nhé.”
Abiwo lập tức đi lấy.
Khi Abiwo quay lại, Mục Trọng Hạ đã không còn bận rộn ở bàn ăn nữa. Cậu lấy một miếng gạc lớn để băng bó vết thương – một thứ đồ từ Eden – và một chiếc nồi thuật pháp đã rửa sạch.
“Ta muốn làm thử pho mát, con làm cùng ta nhé.”
“Pho mát?”
“Ừ, pho mát. Ta sợ là cả đời chắc cũng không uống được sữa thú Mangmu đâu, nhưng chế biến thành pho mát thì có lẽ sẽ ăn được. Pho mát còn dễ mang theo, dễ bảo quản và có thể bán được tiền nữa.”
“…” Trong lòng Abiwo, hình tượng của Mục a phụ ngày càng cao thêm rồi.
Là giáo viên tại một trường nông nghiệp, làm pho mát là một trong những môn học bắt buộc. Nhưng ở kiếp trước thì hoàn toàn tự động, ở kiếp này thì phải làm hoàn toàn thủ công, trang thiết bị còn rất thô sơ. Nếu không có nồi thuật pháp các loại, Mục Trọng Hạ thật sự không có lòng tin là sẽ thành công.
Váng sữa đã vón cục rồi đổ vào chậu lớn do Abiwo mang đến, bọc trong gạc và vắt kiệt nước. Sau đó cho vào nồi thuật pháp vừa đun vừa khuấy vừa nấu từ từ. Dần dần thành một hỗn hợp sệt, múc vào gạc, lại vắt kiệt nước rồi cho vào khuôn mà Mục Trọng Hạ đã chuẩn bị trước, tạo hình, bôi khuẩn hoạt tính mà cậu đã chuẩn bị trước rồi để Abiwo mang ra ngoài phơi dưới nắng.
Abiwo đi chuẩn bị một cái bàn, lau sạch, còn xa xỉ trải một miếng gạc lên rồi đặt miếng pho mát mà cậu bé cùng Mục a phụ làm đầu tiên lên.
Bởi vì đây là lần đầu tiên làm, không biết có thành công hay không nên Mục Trọng Hạ cũng không chuẩn bị quá nhiều sữa. Hai bình gốm sữa thú Mangmu có thể làm được hai khối pho mát cỡ vừa. Tesir có thú Mangmu của riêng mình, thường được Gu’an chăm sóc. Nếu thành công, Mục Trọng Hạ sẽ nhờ Abiwo vắt sữa và mang đến mỗi ngày. Nếu không thành công thì cậu cũng sẽ không lãng phí.
Abiwo đi gọi Amunda về rồi bảo nhóc trông hai miếng pho mát bên ngoài. Những người trong bộ lạc sống gần đó tò mò hỏi: “Abiwo, đó là gì vậy?”
Abiwo: “Pho mát do Mục a phụ của tôi làm. Làm từ sữa thú Mangmu.”
Pho mát?
Một người tò mò đi tới xem thử nhưng bị Abiwo ngăn lại, pho mát không thể bị ô nhiễm. Tuy nhiên, khi đối phương nghe Abiwo nói thứ đó làm từ sữa thú Mangmu đã để mấy ngày, thái độ liền có vẻ không đồng tình, sao có thể lãng phí sữa như vậy được?
Tuy nhiên, người lãng phí lại là najia của Tesir, đối phương còn là Eden, phí cũng là phí sữa thú của Tesir, họ không nói nhiều, cũng không tò mò nữa.
Mục Trọng Hạ sẽ không can thiệp vào lối sống đã tồn tại hàng nghìn năm của người Dimata chỉ vì bản thân là người xuyên không và là người Eden, cậu chỉ cần chăm sóc gia đình nhỏ của họ là được. Nếu người khác thấy cách làm của họ có thể chấp nhận được, vậy cậu sẽ không ngần ngại dạy lại cho người ta. Nhưng Tesir không phải là người thích khoe khoang, cậu cũng vậy.
Pho mát đã sẵn sàng và Abiwo phụ trách dọn dẹp. Mục Trọng Hạ tiếp tục đi đến bàn để nghiên cứu mấy thứ đang dang dở. Sau khi dọn dẹp xong, Abiwo đi tới, không khỏi nói: “Mục a phụ, những thứ này đều hỏng rồi.”
Mục Trọng Hạ: “Ừ, ta biết rồi. Ta dự định cải tạo chúng thành máy làm xúc xích thuật pháp.”
Đồng tử Abiwo chậm rãi nheo lại, cậu bé vừa nghe thấy gì đó! Mục Trọng Hạ: “Abiwo, lùi ra sau một chút.”
Abiwo dán mắt vào Mục a phụ và im lặng lùi lại.
Mục Trọng Hạ cầm súng thuật pháp lên và bắt đầu cải tạo ba chiếc nồi thuật pháp bị hỏng. Vật phẩm thuật pháp có hai nhân tố chính – đó là thuật pháp trận và vật liệu. Nếu thuật pháp trận có thể được thực hiện bằng cách sử dụng quyển trục, thì vật liệu lại là một yêu cầu rất khắt khe. Mục Tu là sinh viên giỏi nhất khoa Cơ khí của Học viện Athens, có khả năng nhạy cảm bẩm sinh với vật liệu, nói cách khác, cậu ấy chính là một thợ cơ khí bẩm sinh. Trước đây, Mục Trọng Hạ là giáo viên tại một trường nông nghiệp và có hiểu biết cũng như kinh nghiệm đáng kể về cách sử dụng máy móc nông nghiệp. Với sự kết hợp của cả hai, Mục Trọng Hạ nhanh chóng tích hợp kiến thức của Mục Tu và thêm những ý kiến khác biệt của mình từ một thế giới khác.
Vật phẩm thuật pháp ban đầu của lãnh nguyên Yahan cần rất nhiều vật liệu, nhưng người Dimata không thể biến những vật liệu này thành vật phẩm thuật pháp một cách hiệu quả được. Họ không có thuật pháp sư không biết sử dụng thuật pháp, không có thợ cơ khí biết cách phân biệt vật liệu. So với Eden, họ còn nguyên thủy và rất lạc hậu. Vật liệu quan trọng nhất dùng cho các vật phẩm thuật pháp là các loại kim loại, Yahan có mỏ kim loại, nhưng Mục Trọng Hạ hiện không có thời gian để lựa chọn các mỏ kim loại phù hợp, cũng không có thời gian để tinh chế các mỏ kim loại thành các loại kim loại thuật pháp mà mình cần. Phương pháp tiết kiệm thời gian và vật chất nhất là sửa chữa hoặc nấu chảy những vật phẩm thuật pháp bị hỏng hiện có rồi tạo thành những vật phẩm thuật pháp mới.
Abiwo nhìn Mục a phụ dùng dụng cụ thuật pháp có thể phát ra ngọn lửa nhiệt độ cao trong tay mình, nhanh chóng tháo ba chiếc nồi thuật pháp bị hỏng thành từng mảnh. Động tác của Mục a phụ vô cùng cẩn thận, thậm chí còn không đốt chiếc bàn gỗ! Ánh mắt Abiwo đầy kinh ngạc, suy nghĩ duy nhất của cậu bé lúc này là: [Mục a phụ rốt cuộc là ai! A phụ có biết không?]
Khi Mục Trọng Hạ bắt đầu làm việc, cơ thể dường như lại bị nguyên chủ Mục Tu điều khiển. Cậu tập trung cải tạo những thứ này. Những mảnh vỡ dần dần biến thành một thứ khác trong tay cậu. Khi cấu trúc tổng thể của máy làm xúc xích được hoàn thành, Mục Trọng Hạ đặt khẩu súng cơ khí xuống, cầm bản vẽ mình đã vẽ lên xem xét chi tiết, sau đó lại đặt bản vẽ xuống và cầm cây bút cơ khí thuật pháp lên.
Thợ cơ khí không chỉ đơn giản là lắp ráp và sản xuất. Họ càng giống như những nhà điêu khắc hơn. Trong quá trình chạm khắc đồ vật, họ còn phải để lại vị trí đủ và phù hợp nhất cho lần sử dụng thuật pháp trận tiếp theo. Có đến hàng trăm chiếc bút cơ khí thuật pháp với nhiều kích cỡ khác nhau được đặt trên bàn. Đây mới là điều đáng khâm phục và đáng trân trọng nhất của một thợ cơ khí.
Trời dần tối, Mục Trọng Hạ lại bật thêm hai cây đèn thuật pháp. Amunda đang canh giữ hai khối pho mát ở bên ngoài đi vào gọi: “Mục a phụ…”
“Suỵt!”
Abiwo nhanh chóng che miệng em trai mình và ra hiệu cho bé. Amunda nhìn theo ánh mắt của anh trai, nhìn người đàn ông vẫn đang tập trung làm việc, trong mắt bé hiện lên vẻ thắc mắc, Mục a phụ đang làm gì vậy?
Bây giờ Abiwo mới nhận ra trời đã tối, nhưng vẫn chưa ai nấu nướng gì. Cậu bé thì thầm vào tai em trai: “Mục a phụ đang bận, chúng ta đi nấu ăn đi.”
Amunda vẫn luôn bị anh trai che miệng gật đầu. Abiwo nhìn thoáng qua người đang làm việc kia lần nữa rồi đưa em trai mình ra ngoài. Abiwo không dám đi xa, lo y mạc sẽ đột nhiên tới quấy rầy Mục a phụ, càng là vì quá kinh ngạc, mãi chưa hồi thần được. Amunda không hiểu hành động của Mục a phụ có ý nghĩa gì, nhưng Abiwo thì hiểu. Nếu Mục a phụ làm như những gì cậu bé đoán… miếng thịt trên tay Abiwo rơi xuống chậu.
“Anh ơi, anh sao vậy? Mục a phụ đang làm gì thế?”
“Đừng hỏi.”
Amunda cũng không giận, anh trai không cho hỏi thì sẽ không hỏi nữa.
Abiwo đang nướng thịt bên ngoài lều, còn Amunda đang nấu canh. Người trong bộ lạc rất tò mò, tại sao najia của Tesir lại không nấu cơm? Sau khi nhận được tin, một người phụ nữ vẫn luôn chú ý tới bên này lập tức mang món thịt nướng của mình đến lều của Tesir. Trên đường đi, có một người phụ nữ nhìn thấy rồi khuyên cô ta: “Nijiang! Hãy quay về lều của mình đi! Tesir sẽ tức giận nếu biết cô đi tìm najia của hắn.”
Nijiang ngoảnh mặt làm ngơ, cứ chạy một mạch đến chỗ Abiwo và Amunda, đặt nồi đầy thịt nướng trên tay xuống: “Abiwo, Amunda, tôi nướng thịt rồi, các cháu ăn nhanh đi.”
Khuôn mặt nhỏ của Amunda đỏ lên: “Đi đi!”
Abiwo lạnh lùng nói: “Không cần. Y mạt Nijiang, về đi, đừng đến lều của cha tôi nữa.”
Nijiang rưng rưng nước mắt: “Tôi chỉ thấy không có ai chăm sóc các cháu thôi.”
Abiwo: “Amunda và tôi có Mục a phụ chăm sóc. Chúng tôi không cần cô. Cô về đi!”
Hai người phụ nữ cao lớn từ phía sau tiến tới tóm lấy Nijiang vẫn đang không hề hay biết. Nijiang quay lại và hét lên, nhưng một người trong số họ đã dùng da thú chặn miệng cô ta lại. Trong phòng, Mục Trọng Hạ ngẩng đầu, ai thế nhỉ? Cậu đặt cây bút trong tay xuống, dụi mắt, lau tay rồi bước ra ngoài. Khi mở cửa lều ra, điều đầu tiên anh nhìn thấy là Nijiang đang bị hai người phụ nữ Dimata kéo đi.
“Mục a phụ.” Abiwo phát hiện cậu ra ngoài, Amunda quay lại gọi: “Mục a phụ.”
Mục Trọng Hạ: “Có chuyện gì vậy?”
Abiwo không vui nói: “Cô ấy đến đưa thịt nướng. Con sẽ mang trả lại.” Abiwo cầm nồi thịt nướng lên và đuổi theo. Mục Trọng Hạ mặc kệ người phụ nữ hoang tưởng kia, nhưng nhận ra trời đã tối rồi. Thấy Abiwo và Amunda đang chuẩn bị bữa tối, cậu có vẻ áy náy nói: “Ta quên mất thời gian, để ta đi nướng bánh.”
Abiwo hầm hầm quay lại. Đại phù thủy đích thân ra lệnh giam Nijiang trong lều của mình, cô ta không được phép đến gần lều của Tesir nữa, chứ đừng nói gì đến gần Mục Trọng Hạ. Mục Trọng Hạ bảo Abiwo mang hai miếng pho mát vào, sau đó chuyển bàn ăn trong lều lên trước. Máy làm xúc xích chỉ còn một bước cuối cùng.
Sau khi Tesir trở về bộ lạc, liền biết hôm nay Nijiang đã đến lều của anh và bị đại phù thủy giam lại. Tesir lập tức quay trở lại lều của mình sau khi nhận được đồ phân phát. Từ xa, hắn đã trông thấy người đứng đó, cửa mở rộng chờ hắn quay về, lòng hắn chợt dịu lại. Một ngày nào đó, nếu không thấy người chờ đợi mình như vậy nữa, hắn không biết bản thân sẽ ra sao.
Muzai đã lao tới trước, muốn ôm ôm dụi dụi. Tesir cũng sải bước đến chỗ najia của mình, cúi đầu nói: “Ta đã về rồi.”
Mục Trọng Hạ cười đầy vẻ trêu chọc: “Tối nay ăn tạm nhé, em không nấu cơm.”
Tesir thả con mồi xuống: “Em không cần phải nấu ăn hàng ngày đâu, ta sẽ làm.”
“Mau vào đi.”
Sau khi vào lều, Tesir lập tức nhận ra tại sao hôm nay najia của hắn không nấu ăn. Bữa tối bao gồm thịt nướng do Abiwo nấu, canh do Amunda nấu, bánh nướng áp chảo, đồ hộp với nước sốt nóng, khoai tây xào và lá lệ sống. Bữa tối như thế này đã là một bữa thịnh soạn đối với Tesir rồi. Tesir ra ngoài rửa tay rửa mặt, sau đó quay lại lều để thay một chiếc áo ghi lê bằng da không dính máu, nhưng vẫn để lộ hai tay hai chân.
Muzai không vui vì không có món nướng mình thích. Mục Trọng Hạ không nói được nên cho nó hai miếng đồ hộp. Cậu thầm nghĩ, chắc cậu nên làm chút đồ hộp riêng cho Muzai, giống như đồ ăn đóng hộp cho mèo ấy. Đầu tiên, Tesir ăn một bát canh thịt, sau đó bắt đầu ăn thịt nướng cùng bánh nướng. Bánh do người Dimata làm tương đối cứng, tương tự như bánh nướng lò, Mục Trọng Hạ ăn không quen. Một hai lần còn được, nhưng ăn nhiều là miệng sẽ không chịu nổi. Trường nông nghiệp cậu dạy trước kia có rất nhiều chuyên ngành, giáo viên hướng dẫn học sinh chăn nuôi, trồng trọt, còn cả cách chế biến cây trồng sau thu hoạch. Giáo viên cũng thường xuyên phải đưa học sinh đi bán đồ ăn riêng để gây quỹ lớp kiêm thực hành xã hội. Mục Trọng Hạ là một giáo viên xuất sắc và có trách nhiệm, cộng với thuộc tính nhân thê và kinh nghiệm thực tế khi sống một mình, nên cậu biết nấu rất nhiều món ăn. Cậu đã thử sức với đủ món, từ bánh bao, màn thầu, sủi cảo của miền Bắc cho đến bánh dày, thịt khô, giăm bông ở miền Nam.
Mục Trọng Hạ vừa ăn vừa an ủi Muzai đang giận dỗi. Nghĩ đến nó đã vất vả cả ngày mà không có đồ ăn ngon, Mục Trọng Hạ cảm thấy hơi áy náy. Cậu xoa xoa cái đầu to của Muzai, nói: “Chờ ta bận việc hai hôm xong, ta sẽ làm đồ hộp cho mi, loại đồ hộp mà mi có thể ăn được. Mi cần phải săn nhiều hơn nữa nhé.”
Muzai ngao một tiếng, định l**m Mục Trọng Hạ nhưng bị cậu đẩy ra.
Ăn xong, Abiwo và Amunda sẽ đưa Muzai về. Abiwo cứ nhìn thứ sắp hoàn thành trên bàn và muốn hỏi. Nhưng thấy Mục a phụ không có ý định giải thích, a phụ cũng không nói gì, Abiwo tràn đầy thắc mắc, cùng em trai đưa Muzai rời đi.
Mấy đứa vừa rời đi, Tesir liền hỏi: “Đó là cái gì?”
Mục Trọng Hạ nói: “Em đã tháo dỡ ba chiếc nồi thuật pháp bị hỏng ở nhà và biến chúng thành máy làm xúc xích. Sắp xong rồi. Anh đi tắm trước đi.”
Mục Trọng Hạ vẫn đang nghĩ đến chiếc máy làm xúc xích của mình, liền đi tới bàn cầm chiếc bút máy lên. Tesir không đi tắm mà đến xem cậu làm. Đây là lần đầu tiên Tesir nhìn một người thợ cơ khí làm việc, nội tâm của hắn cũng không bình tĩnh hơn Abiwo bao nhiêu.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.