🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 18: Trọng Hạ, giữ nó lại

Sau khi hoàn thành bước cuối cùng, Mục Trọng Hạ đặt cây bút máy xuống và uốn cong các ngón tay. Cậu rất hài lòng, vì đây là tác phẩm thuật pháp đầu tiên sau khi Mục Trọng Hạ đến thế giới thần kì này. Tuy nhiên, tác phẩm có thành công hay không còn phụ thuộc vào bước quan trọng nhất. Mục Trọng Hạ lấy 6 quyển trục và một túi đá thuật pháp trong chiếc rương số 8 của mình ra. Nguyên liệu cơ bản của quyển trục thuật pháp là xương ma thú, đây cũng là vật tư chủ yếu mà Eden trao đổi với Yahan hàng năm.

Mục Trọng Hạ nhét một quyển trục thuật pháp vào súng cuộn, nhắm vào một vị trí thuật pháp rồi ấn súng cuộn. Thuật pháp trên quyển trục được kích hoạt, cũng in vào vị trí chính xác trên vật phẩm. Sau đó, quyển trục cũng biến thành một đống bột. Cậu đổ bột đi và cho quyển trục thứ hai vào. Sau khi in 6 quyển trục lên, Mục Trọng Hạ bắt đầu lắp đá thuật pháp vào. Sau khi mọi thứ đã được lắp đặt xong, anh thở dài: “Thành hay bại đều phụ thuộc vào bước này!”

Nhấn phần nhô lên trên trận pháp, máy làm xúc xích phát ra tiếng động và khởi động. Lưỡi xay thịt và khuôn đúc được kích hoạt. Mục Trọng Hạ quan sát một lúc rồi nhấn lại để tắt máy làm xúc xích, sau đó vui vẻ vung nắm đấm: “Haha! Thành công rồi!”

Có người ôm cậu từ phía sau: “Em thực sự là thợ cơ khí.”

Mục Trọng Hạ không nghe thấy vẻ khác thường trong giọng nói của Tesir, cậu vẫn đang vỗ vỗ tác phẩm đã hoàn thành, hài lòng nói: “Vậy là chúng ta có thể bắt đầu làm xúc xích rồi. Em giỏi quá!” Phải thừa nhận, kiến thức chuyên môn của Mục Tu rất tốt, năng lực làm việc cũng rất mạnh. Điều này ảnh hưởng trực tiếp đến khả năng cơ khí của “người mới” Mục Trọng Hạ.

Cậu vừa dứt lời, thân thể đột nhiên bị nâng lên. Dũng sĩ Dimata nào đó cảm thấy bất an nên đã vác najia của mình lên rồi ném lên giường.

“Tesir?”

Bật máy sưởi, khuôn mặt Tesir căng chặt, cúi người hôn cậu cuồng nhiệt. Tưởng Tesir đang quá vui mừng, Mục Trọng Hạ không nhận ra sự bất an ẩn sau những đòi hỏi điên cuồng của Tesir. Người này lẽ ra không nên rời Yahan, đến bộ lạc Dimata.

Tesir chỉ cởi chiếc quần đùi da của mình, nhưng lại lột najia trần như nhộng. Quay lưng najia về phía mình, Tesir đổ dầu trơn lung tung và nóng lòng muốn xâm nhập sâu vào cơ thể najia. Lúc này, trong đầu Tesir chỉ có một ý nghĩ, một khi người dân Eden biết Trọng Hạ là thợ cơ khí, liệu họ có đưa cậu về không? Nếu Trọng Hạ không còn vướng bận gì nữa, liệu cậu có rời bỏ Yahan, rời bỏ hắn không?

“Tesir… a!” Mục Trọng Hạ chỉ cảm thấy Tesir quá cuồng dã, đến mức khiến cậu hơi đau đớn. Tay trái cậu nắm lấy tay Tesir đang đặt trên eo mình: “Chậm lại đi… đau em…”

Nhưng Tesir lại cúi xuống, cắn lên vai Mục Trọng Hạ.

“A– !”

Muzai đột nhiên ngồi dậy, Abiwo vẫn đang trằn trọc vội vàng ngồi dậy theo, thấp giọng hỏi: “Sao vậy?”

Muzai gầm lên và chạy ra khỏi lều. Abiwo vội vàng chộp lấy chiếc áo khoác da của mình, mặc vào rồi đuổi theo nó. Muzai chạy một mạch đến bên ngoài lều của Tesir rồi gầm lên.

“Quay về!” Giọng nói sắc bén của Tesir từ bên trong truyền ra, sau đó là giọng nói yếu ớt của Mục Trọng Hạ: “Muzai… quay về đi… đừng vào…”

Abiwo đuổi theo xoa đầu Muzai trấn an nó và hỏi: “A phụ, Mục a phụ, hai người ổn chứ?”

Tesir: “Quay về!”

Mục Trọng Hạ: “Abiwo, đưa Muzai về… A phụ con và ta… đang bận…”

Abiwo sửng sốt, sau đó ôm lấy cái đầu to của Muzai, kéo nó lại: “Về nào! Đừng quấy rầy a phụ và Mục a phụ!”

“Gầm—— !” Muzai cảnh cáo.

Muzai bị Abiwo kéo lại. Trong lều, Tesir đã rút ra ngoài. Hắn quấn chăn bông cho Mục Trọng Hạ và ôm chặt cậu. Vai Mục Trọng Hạ đang rỉ máu.

Toàn thân Mục Trọng Hạ đổ mồ hôi lạnh, thấp giọng hỏi: “Sao lại, cắn em? Híc…”

Tesir lạnh lùng nói: “Em sẽ quay về.”

Quay về? “Quay về đâu?”

“Em không thuộc về Yahan, em sẽ quay về.” Nói đến đây, Tesir càng ôm chặt hơn. Mục Trọng Hạ đau đớn thở ra một hơi: “Xương em sắp gãy rồi…”

Tesir thả lỏng tay, nhưng toàn thân lại tràn ngập khí tức u ám. Lúc này, Mục Trọng Hạ cũng đã hiểu. Khi cậu nói mình là sinh viên khoa Cơ khí, Tesir đã biết cậu là thơ cơ khí rồi, nhưng chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy. Hôm nay hắn đã tận mắt chứng kiến năng lực của cậu, chắc hẳn hắn đang nghĩ sau này cậu sẽ trở lại Eden. Đối với người trên thế giới này, sẽ không có thợ cơ khí nào bằng lòng ở lại Yahan đầy khó khăn cả. Thợ cơ khí và thuật pháp sư có thể thuộc về bất kỳ quốc gia nào, ngoại trừ Yahan.

Mục Trọng Hạ chịu đựng cơn đau trên vai, ôm lấy người đàn ông đang toàn thân căng cứng, nói: “Tesir, em sẽ không trở lại Eden.”

Câu trả lời của Tesir là ôm cậu vào lòng. Cứ như thể làm vậy sẽ giữ được người lại. Mục Trọng Hạ sờ sờ mặt Tesir: “Hơn nữa, em không thể quay về. Mục Tu đã chết rồi.”

Thân thể Tesir run lên, hắn buông người trong ngực ra, đôi mắt xanh như băng tràn đầy kinh hãi. Hai tay Mục Trọng Hạ ôm mặt hắn, nói: “Từ nhỏ, Mục Tu đã bị Varus ngược đãi, người xung quanh luôn cười nhạo cậu ấy là con ngoài giá thú, khiến trong cơ thể xuất hiện hai nhân cách. Một là Mục Tu siêng năng và hiếu học nhưng sống cực kỳ nội tâm lại rất tự ti, người còn lại là Mục Trọng Hạ nhiệt tình và vui vẻ nhưng chỉ có thể xuất hiện vào ban đêm.” Nói đến đây, Mục Trọng Hạ cố nén hổ thẹn, cậu đúng là mặt dày, “Mục Trọng Hạ là loại người Mục Tu luôn mong muốn trở thành, dần dà, nhân cách Mục Trọng Hạ đã hình thành. Anh có thể hiểu là trong cơ thể này của em có hai linh hồn. Ban ngày bị Mục Tú chiếm giữ, ban đêm bị Mục Trọng Hạ, cũng chính là em, chiếm giữ.”

Tròng mắt Tesir lóe lên, lại nghe thấy najia của mình tiếp tục nói: “Mục Tu rất muốn tìm hiểu thân thế của mình, cậu ấy muốn biết cha ruột của mình là ai, nhưng em không quan tâm. Varus dùng di vật của mẹ chúng em để ép buộc Mục Tu. Bị đè nén quá lâu, Mục Tu đã tức giận mà chết, sau đó em hoàn toàn được giải thoát, trở thành chủ nhân duy nhất của thân thể này.”

Tay Tesir chậm rãi chạm vào mặt Mục Trọng Hạ, hắn chậm rãi nói: “Là ta, ta bức tử…” Miệng hắn bị tay Mục Trọng Hạ chặn lại.

Mục Trọng Hạ nói: “Tính cách đó của Mục Tu đã định sẵn là cả đời đều không thể thoát khỏi khống chế của Varus. Mặc dù em và Mục Tu là hai linh hồn độc lập, nhưng em là cậu ấy, cậu ấy cũng là em. Tesir, em không thể trở về. Một khi có người phát hiện tính cách em và Mục Tu khác nhau, em sẽ bị mang đi nghiên cứu, rồi có thể bị coi như dị loại rồi thiêu chết.”

Trong mắt Tesir ánh lên vẻ khát máu: “Em là najia của ta!”

“Cho nên anh đừng lo chuyện em sẽ về Eden. Cùng anh đến Yahan, em không chỉ biết mẹ mình có để lại di vật, mà còn lấy được nó. Rời khỏi Eden và học viện Athens, em cũng không phải lo lắng về việc có ai phát hiện ra sự bất thường của mình. Bởi vì em hoàn toàn không có cách nào để đóng vai Mục Tu vào ban ngày, nếu không em sẽ phát điên mất. Cho nên, em ở Yahan mới là an toàn nhất. Không ai biết em, Varus cũng không còn kiểm soát được em nữa. Em có anh, Abiwo và Amunda, cùng Muzai và Gu’an đáng yêu là được rồi. Eden rất tốt, nhưng em tin cuộc sống của chúng ta cũng sẽ trở nên tốt đẹp hơn. Tesir, đừng để em quay lại Eden.”

Tesir cúi đầu, lần nữa điên cuồng hôn najia. Lần này, Mục Trọng Hạ cũng ôm hắn, nhiệt tình đáp lại. Trở lại Eden, cậu có thể tìm đâu ra một người đàn ông cao lớn, đẹp trai, mạnh mẽ và thích cậu đến vậy chứ? Mục Trọng Hạ có thể chắc chắn, rằng Tesir thích mình, vô cùng thích.

Cuộc ân ái bị gián đoạn vẫn tiếp tục, Tesir không để Mục Trọng Hạ nằm bò, mà dùng tư thế đối mặt tiến vào, dùng vòng eo cường tráng của mình để khiến najia sung sướng.

Trong một căn lều khác, Muzai vẫn luôn vểnh tai đã nằm xuống, nhắm mắt chuẩn bị ngủ. Nhìn thấy nó như vậy, Abiwo cũng thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi giữa a phụ và Mục a phụ chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, nếu không Muzai sẽ không tức giận. Chẳng lẽ a phụ đã chọc giận Mục a phụ sao? Liếc nhìn em trai Amunda đang ngủ say của mình, Abiwo thật hâm mộ, đêm nay cậu bé nhất định sẽ không ngủ được.

Mục Trọng Hạ bị người đàn ông cường tráng của mình đâm tới mức gần như mất khống chế. Mô tơ nhanh nhất chắc cũng không nhanh bằng nhịp điệu của Tesir. Khi dòng dung nham nóng hổi phun vào cơ thể, Mục Trọng Hạ cũng nóng đến mức phun ra. Hai đôi môi đã tách ra lại lần nữa dán chặt, Tesir nhẹ nhàng hôn cậu, ít nhất đối với hắn, cường độ như vậy là nhẹ nhàng.

Nụ hôn dịu dàng men theo mặt, tai, rồi đến cổ, cuối cùng dừng lại ở những vết răng đã không còn chảy máu nhưng lại rất đỏ và sưng tấy. Tesir hôn và l**m, dấu răng giống như một loại dấu vết nào đó, là dấu vết hắn đã khắc lên người najia của mình, dấu vết thuộc về hắn. Tesir đột nhiên giơ tay, cào mạnh lên vai trái của mình. Bốn vết cào rướm máu khiến Mục Trọng Hạ sợ hãi hét lên: “Anh làm gì vậy!”

Tesir mặt không biểu cảm nói: “Trừng phạt ta vì đã làm em tổn thương.”

Mục Trọng Hạ đau lòng đẩy đẩy Tesir: “Em không trách anh, ai bảo anh tự cào mình hả!”

“Trọng Hạ, giữ nó lại.” Tesir lại hôn dấu răng trên vai Mục Trọng Hạ, “Giữ nó lại.”

Chẳng hiểu sao viền mắt Mục Trọng Hạ bỗng nóng lên, cậu cố ý hỏi: “Sao lại muốn em giữ lại?”

“Em là của ta.”

Mục Trọng Hạ nhìn chằm chằm vào vết xước đẫm máu trên vai Tesir, giận dữ nói: “Em ghét thấy anh bị thương!”

“Trọng Hạ, em là của ta, là najia của ta.”

Vòng eo Tesir chậm rãi di chuyển, đôi mắt của Mục Trọng Hạ mở to: “Anh vẫn làm à?”

“Em là của ta.”

Hắn muốn giữ chặt najia của mình, để cậu không bao giờ nghĩ đến việc quay trở lại Eden nữa.

Mục Trọng Hạ bị tiếng trẻ em la hét bên ngoài đánh thức, tất nhiên chẳng mong chờ gì vào khả năng cách âm của lều. Toàn thân đau nhức, cậu trở mình trong chăn ấm, vừa cử động, cơn đau trên vai khiến Mục Trọng Hạ tỉnh hơn chút. Quyết tâm để lại dấu răng trên vai, Tesir không cho Mục Trọng Hạ uống thuốc mà chỉ bôi một ít thuốc trị vết thương lên người cho cậu. Mà Mục Trọng Hạ cũng không nhớ được mình ngủ lúc nào. Cuối cùng, cậu không còn sức lực, khóc lóc cầu xin Tesir tha cho mình, nhưng dường như Tesir đang muốn ép khô cậu, hắn không định dừng lại. Chỉ đến lúc đó cậu mới nhận ra, mỗi lần tình ái, Tesir đều đang khắc chế.

Mục Trọng Hạ cảm thấy hôm nay mình khó mà dậy được. Máy sưởi trong lều cung cấp đủ nhiệt. Mục Trọng Hạ nằm xuống, không muốn cử động, nhưng lại nghĩ Abiwo và Amunda vẫn phải ăn, hôm nay vẫn còn nhiều việc phải làm. Nằm nhắm mắt một lúc, Mục Trọng Hạ quyết định dậy. Có người mở lều đi vào, Mục Trọng Hạ kinh ngạc: “Tesir?”

Tesir bước vào, thấy najia đã tỉnh, liền sải bước tới, ngồi xuống nói: “Hôm nay ta không đi săn, ta sẽ dựng lều cho em, lấy nước và thức ăn cho em.”

Nắm tay Tesir, Mục Trọng Hạ hỏi: “Hôm nay anh không đi có sao không?”

Tesir: “Sau khi bước vào mùa tuyết, sẽ có hơn mười ngày đi săn nữa. Hôm nay sẽ dựng lều mới.”

Mục Trọng Hạ: “Em nhớ ra rồi.”

Tesir xoa đầu Mục Trọng Hạ, im lặng một lúc rồi nói: “Ta xin lỗi chuyện tối qua.”

Mục Trọng Hạ: “Vai em đau.”

Tesir cởi áo ngủ của Mục Trọng Hạ, để lộ bả vai vẫn còn sưng đỏ. Nhưng vẫn nhẫn tâm nói: “Ta sẽ bôi cho em thêm ít thuốc.”

Mục Trọng Hạ nắm tay Tesir, ngăn cản hắn rời đi: “Để em xem vai anh.”

Tesir: “Đã lành rồi.”

“Nói dối. Cho em xem.”

“Được.”

Tesir đưa tay ra, đứng dậy rửa tay, sau đó cầm lấy lọ thuốc bôi cho Mục Trọng Hạ lần nữa. Mục Trọng Hạ lại nắm tay hắn, nói: “Anh cũng phải bôi thuốc.”

Tesir: “Ta đi lấy nước và đồ ăn cho em.”

“Tesir!”

Tesir chạm vào mặt Mục Trọng Hạ, một lúc lâu sau mới nói: “Vết thương trên vai sẽ nhắc nhở ta, rằng ta đã từng làm em tổn thương. Nó cũng sẽ nhắc nhở ta, rằng không ai có thể cướp em đi khỏi ta hết.”

Mũi Mục Trọng Hạ vô thức chua xót, cậu đưa tay về phía Tesir. Tesir cúi người rồi bị cậu ôm lấy, kéo lại gần. Mục Trọng Hạ áp mặt vào cổ Tesir, nói: “Vết thương trên vai anh là vì em, ý anh là vậy sao?”

Tesir không trả lời có phải hay không, chỉ dùng một tay ôm đầu Mục Trọng Hạ, cúi đầu hôn nhẹ. Mục Trọng Hạ: “Vậy từ nay trở đi, anh không được phép vì người khác mà lưu lại vết thương trên người nữa nhé, đặc biệt là bả vai.”

Tesir hỏi lại: “Còn em thì sao?”

Mục Trọng Hạ cũng hỏi lại: “Nếu sau này có người để lại vết thương trên người em, anh sẽ làm gì?”

“Giết hắn.” Lạnh lùng, máu lạnh.

Mục Trọng Hạ cắn nhẹ vào cổ Tesir: “Em đói rồi, khát nữa.”

Tesir không đi ra ngoài, Mục Trọng Hạ quả thực nhàn đi không ít. Hắn ra ngoài lấy nước và đồ ăn cho cậu, Mục Trọng Hạ chậm rãi ngồi dậy, mặc quần áo chậm rãi như một con bò già. Tesir mang nước nóng và thức ăn đến, đặt lên bàn rồi bế Mục Trọng Hạ ra, còn đổ một chậu nước nóng có nhiệt độ thích hợp từ bồn thuật pháp ra và rửa mặt cho Mục Trọng Hạ.

Sau khi uống nước và ăn chút gì đó để bụng trống rỗng dễ chịu hơn, Mục Trọng Hạ do dự nói: “Tesir, anh có thể dựng một cái lều nhỏ khác sau lều của chúng ta được không? Trời lạnh và có tuyết, đi vệ sinh ngại lắm, nhưng em thực sự không quen đi trong lều chúng ta ở. Chúng ta có thể làm hai cái bồn cầu đơn giản bằng gỗ, dùng xong thì đổ đi rồi rửa sạch. Trong tương lai, chỉ cần có điều kiện, em sẽ làm bồn cầu thuật pháp.”

Tesir: “Được. Có thể xong trước khi trời tối.”

“Cám ơn.” Khen thưởng bằng một nụ hôn.

Tesir ôm lấy najia, hôn sâu hơn.

Hôm nay Mục Trọng Hạ phải nghỉ ngơi, Tesir cố nhịn không tiếp tục. Hắn buông người đang thở hổn hển ra, nói: “Ta đưa em đi vệ sinh, sau đó em có thể nghỉ ngơi.”

“Hôm nay chúng ta cần chuẩn bị nguyên liệu để làm xúc xích.”

“Để Abiwo làm.”

“À, được.”

Tesir đích thân bế Mục Trọng Hạ đi lại không tiện ra ngoài đi vệ sinh, rồi lại bế cậu trở lại lều. Mọi người trong bộ lạc đều thấy Tesir yêu quý najia của mình đến nhường nào. Sáng nay thức dậy, Tesir đã nghe Abiwo nói hôm qua Nijiang đã đến. Hắn liền dặn Abiwo, chỉ cần Nijiang dám đến tìm Trọng Hạ thì cứ việc đuổi đi.

Tesir dặn Abiwo và Amunda nghe lời Mục Trọng Hạ, sau đó liền đi làm. Hôm nay phải dựng hai cái lều nên Tesir đã gọi vài người hỗ trợ. Hắn nghe theo gợi ý của Mục Trọng Hạ, trả công bằng trái cây và rau quả. Mọi người đến giúp đỡ đều vui vẻ. Một số trái cây và rau quả Mục Trọng Hạ mang đến không thể cất giữ được nữa, thay vì để hư hỏng, thà đưa cho người đã giúp đỡ mình, để họ không cảm thấy ngại khi nhận được trái cây.

Abiwo và Amunda, dưới sự hướng dẫn của Mục a phụ, đang đi tìm ruột sấy. Gần đây đã giết thịt rất nhiều con mồi, sẽ có cả ruột già và ruột non. Người Dimata không ăn ruột, họ sẽ vứt đi hết. Những thứ vứt đi thì đương nhiên không dùng tới. Mùa tuyết đến gần, ngày nào cũng phải giết con mồi, một số gia súc cũng sẽ bị giết thịt, nếu không, khi mùa tuyết đến, sẽ không có nhiều cỏ khô cho chúng ăn.

Tạm thời hai đứa nhỏ sẽ chưa về ngay được, Mục Trọng Hạ lại lấy dụng cụ ra. Cậu dự định sử dụng những vật liệu còn sót lại từ ngày hôm qua để làm hai con dao găm thuật pháp đơn giản nhất cho Abiwo và Amunda. Mục Trọng Hạ một lần nữa đắm chìm trong sự mới lạ của việc chế tạo vật phẩm thuật pháp, trong khi đó, Tesir đã dựng xong một chiếc lều.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.