Chương 20: Ruột có màu kỳ lạ
Đỡ cái lưng đau bò dậy, Mục Trọng Hạ cân nhắc xem tối nay có nên hạn chế h*m m**n của ai đó hay không. Nếu cứ tiếp tục như vậy, cậu sẽ chết vì kiệt sức mất. Sau khi Mục Trọng Hạ vệ sinh trong lều xong, vừa bưng thùng nước thải ra ngoài thì nhìn thấy Abiwo và Amunda đang canh gác bên ngoài lều. Cậu mỉm cười chào: “Chào buổi sáng mấy nhóc nha.”
Nhìn thấy nụ cười không hề có vẻ gượng ép của Mục a phụ, Abiwo bước tới cầm thùng nước thải. Mục Trọng Hạ nói: “Ta đi vệ sinh.”
Mục Trọng Hạ đi vệ sinh, Abiwo ngơ ngác đi đổ nước bẩn. Gu’an đi tới, toàn bộ khoai lang trên ruộng đều đã thu hoạch xong. Da thú giao cho Gu’an cũng do Abiwo xử lý nên Gu’an có thể toàn tâm toàn ý chăm sóc Mục Trung Hạ. Mục Trọng Hạ đang định cầm đồ đi dọn dẹp thì bị Gu’an giành lấy. Mục Trọng Hạ nói sao cũng không chịu để Gu’an dọn dẹp, đáng tiếc cậu không khoẻ bằng Gu’an nên vẫn bị cô giành mất.
Mục Trọng Hạ đành quay về lều rửa tay chuẩn bị nấu bữa trưa. Giờ đã là nửa buổi sáng rồi. Giờ mà ăn nhiều chút thì chẳng cần ăn trưa nữa, lại có thể làm được nhiều việc hơn. Vừa rồi cậu đã thấy ruột được sấy khô qua đêm, hôm nay có thể bắt đầu làm xúc xích luôn rồi. Mục Trọng Hạ gọi Amunda tới trước, đưa dao găm cho bé và nói: “Dùng phải cẩn thận nhé. Dao găm thuật pháp rất bén. Khi nào không dùng nhớ cất nó đi.”
“Con sẽ cất kỹ!” Amunda dùng hai tay cầm dao găm tra vào vỏ, vẻ mặt nghiêm trang.
Abiwo quay lại, Mục Trọng Hạ vẫy tay với cậu bé: “Abiwo, dao găm của con đây, cầm đi.”
Abiwo bước vào, đặt thùng nước thải vào góc, bước tới và nhận lấy bằng cả hai tay: “Cảm ơn Mục a phụ.”
“Đừng khách sáo, nhưng khi dùng nhớ cẩn thận nhé.”
“Con sẽ.”
Abiwo yêu thương sờ sờ con dao, rồi nhét nó vào một chiếc khóa da đặc biệt trên thắt lưng, Amunda cũng nhét nó vào thắt lưng.
Gu’an trở về, Mục Trọng Hạ gọi cô sang ăn cùng. Mục Trọng Hạ đã quen với việc ăn cháo yến mạch vào buổi sáng, nên cậu làm cơm nắm từ số cơm còn sót lại hôm qua và hâm nóng lên cho Gu’an, Abiwo và Amunda ăn. Mục Trọng Hạ hỏi: “Gu’an, trong bộ lạc có trứng không??” Từ khi rời khỏi Eden còn chưa ăn trứng, Mục Trọng Hạ thèm rồi.
Gu’an: “Trong mùa ấm, a huynh em và mọi người sẽ đi tìm trứng chim rừng. Chim ít thịt nên ở đây không nuôi.”
Mục Trọng Hạ hơi thất vọng, Gu’an nói: “Có thể bảo a huynh bắt sống chim rừng về.”
Hai mắt Mục Trọng Hạ sáng lên, lập tức nói: “Chờ Tesir về, anh sẽ bảo anh ấy, không cần nhiều lắm, chỉ cần bắt hai ba con gà lôi có thể đẻ trứng là được. “
Trong lòng Gu’an chua xót, ở Eden, hẳn là anh Hạ vẫn thường xuyên ăn trứng. Cô không khỏi hỏi: “Anh Hạ, tại sao anh lại đồng ý làm najia của anh trai em? Ở Yahan vất vả lắm.”
Abiwo nghe vậy cũng nhìn chằm chằm vào Mục a phụ, Amunda chỉ tò mò, bé còn quá nhỏ nên không thấy gì bất thường. Mục Trọng Hạ bình tĩnh nói: “Việc này nói ra thì hơi phức tạp. Cha của kẻ Abiwo bắt được là một Công tước của Eden.”
Gu’an gật đầu: “Việc này bọn em đều biết.”
Mục Trọng Hạ: “Dì của anh là tình nhân của vị Công tước đó.” Rồi cậu lại giải thích ngắn gọn thế nào là tình nhân.
Vẻ mặt Gu’an rất không tán đồng.
Mục Trọng Hạ tiếp tục: “Dì của anh dùng di vật của mẹ anh để ép anh đổi cho hắn. Bằng cách này, bà ta sẽ có đòn bẩy để thoát khỏi thân phận tình nhân của mình, con trai bà ta cũng thoát khỏi thân phận con ngoài giá thú. Nói tóm lại, đơn giản là dì của anh đã dùng anh để đổi lấy vinh hoa phú quý của mẹ con bà ta. Để lấy lại di vật của mẹ ruột, anh không còn cách nào khác.”
Abiwo đã hiểu tại sao a phụ lại nói mình đã đổi Mục a phụ về. Cậu bé cắn chặt môi. Gu’an vừa buồn vừa áy náy: “Anh trai em…”
Mục Trọng Hạ lắc đầu với Gu’an: “Anh đã luôn muốn thoát khỏi sự khống chế của dì mình, nếu không phải vì chuyện này, anh sẽ không biết mẹ ruột của anh có để lại di vật. Người khác sẽ không quan tâm dì anh có tốt với anh hay không, họ chỉ biết bà ta đã nuôi anh lớn, anh phải trả ơn bà ta. Nhưng dì anh là đồ quỷ hút máu, sẽ không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để bóc lột anh. Kết quả là Tesir đã có được anh, còn anh đã thành công thoát khỏi khống chế của bà ta, anh có được sự tự do tinh thần mà mình đã mơ ước từ lâu, và cả hai bọn anh đều có được thứ mình cần. Của hồi môn là khoản bồi thường mà anh đã yêu cầu bà ta cho mình. Anh đã thuận lợi thoát khỏi bà ta, còn lột được của bà ta một số tiền lớn, cho nên anh rất vui.”
Gu’an nghe vậy, ánh mắt lóe lên: “Có nghĩa là, anh không trách anh trai em?”
Mục Trọng Hạ: “Không trách, anh ấy không ép buộc anh, còn nói nếu anh muốn quay lại Eden thì anh ấy sẽ đưa anh về, nhưng anh không muốn quay lại. Hơn nữa, anh thích đàn ông. Nếu ở Eden, anh không có hôn nhân tự do. Anh trai em rất đẹp trai, vóc dáng cũng đẹp. Anh ấy là mẫu người anh thích.”
Gu’an cười: “Anh Hạ, anh thích anh trai em ư!”
Mục Trọng Hạ gật đầu: “Anh trai em cường tráng như vậy, ai cũng thích mà.” Có điều hơi “cường tráng” quá thôi.
Abiwo buông lỏng nắm tay. Gu’an khịt mũi nói: “Em còn tưởng là anh bị anh trai em ép đến Yahan, anh tốt như vậy, sao lại muốn ở lại Yahan được.”
Mục Trọng Hạ: “Khó khăn trong cuộc sống đều có thể cải thiện được, không sao cả. Tự do tinh thần quan trọng hơn. Anh trai em đối với anh rất tốt, e rằng trên đời này sẽ không còn ai đối xử với anh như anh ấy nữa. Hai người bọn anh là duyên phận. Anh trai em không thích người khác biết lai lịch của anh, hiện tại cũng không thích hợp để anh tiết lộ thân phận thật sự của mình, một khi thông tin về Eden sẽ khá phiền toái.”
Gu’an, Abiwo và Amunda gật mạnh đầu, Gu’an chân thành mỉm cười, trong mắt Abiwo cũng ánh lên niềm vui, Mục Trọng Hạ nói: “Được rồi, ăn xong, chúng ta sẽ làm xúc xích nhé.”
“Vâng!”
Mục Trọng Hạ không thể đoán được là phía học viện sẽ có phản ứng như thế nào. Mặc dù giáo viên thích “Mục Tu”, nhưng dù sao “Mục Tu” cũng chỉ là một sinh viên bình thường không có bối cảnh, còn chưa tốt nghiệp. Giáo viên sẽ không phát hiện ra “Mục Tu” đã bị thay đổi thân phận rồi đưa đến Yahan, hoặc sẽ thất vọng với “Mục Tu” sau khi chờ đợi rất lâu mà không thấy cậu ấy quay lại, rồi sẽ gạch tên cậu ấy luôn. Mọi thứ đều có thể. Tuy nhiên, Mục Trọng Hạ sẽ không đặt hy vọng trả thù của Mục Tu vào thầy cậu ta. Sau này cậu nhất định sẽ tìm cơ hội dạy cho Varus một bài học giùm Mục Tu, đây mới là việc cậu nên làm cho cậu ấy.
※
Những người ở lại bộ lạc lại nhận thấy “sự bất thường” trong lều của Tesir. Trước lều của Tesir, Abiwo và Gu’an dựng vài cột xương, sau đó hai người đi ra đi vào, treo những thứ kỳ lạ lên cột xương. Đại phù thủy và Baire đều ra khỏi lều nhìn thử, nhưng vì Tesir không có ở đó nên đại phù thủy cũng không hỏi họ đang làm gì, còn cấm bất cứ ai làm phiền Mục Trọng Hạ. Tesir và Abiwo đều đã tích trữ rất nhiều xương thú, Mục Trọng Hạ, Abiwo và Gu’an làm một cái giá đơn giản bằng xương, đặt pho mát và xúc xích lên đó phơi.
Mục Trọng Hạ làm hai loại xúc xích, một ngọt một cay. Gu’an, Abiwo và Amunda cuối cùng cũng biết anh Hạ (Mục a phụ) cần đám ruột đó để làm gì. Mục Trọng Hạ lấy một nửa số thịt bình thường được bảo quản trong rương lạnh ra làm xúc xích, nửa còn lại cậu dự định sẽ làm thịt xông khói. Thời gian vẫn rất eo hẹp.
Ruột đã dùng hết nên Gu’an và Abiwo lại ra ngoài thu thập ruột già và ruột non. Mấy thứ đó chẳng ai cần cả, hai người đi vòng quanh bộ lạc và mang về bốn chậu lớn. Đương nhiên sẽ có người hỏi Gu’an và Abiwo lấy ruột để làm gì, Gu’an không giấu giếm, nói najia Eden của anh trai cô muốn dùng làm xúc xích. Hai người đều tin rằng xúc xích là đặc sản của Eden và không phải thứ dành cho người bình thường, bởi vì nếu là món ăn rất bình thường thì họ đã thấy rồi. Làm xúc xích bằng ruột? Nghe có vẻ không thể chấp nhận được. Người trong bộ lạc đương nhiên sẽ không tò mò.
Lúc này, trước lều nào cũng đã phơi thịt rồi. Chỉ có trước lều của Tesir là những dải ruột có màu sắc kỳ lạ.
Tối đó, Tesir và Muzai trở về sau một ngày làm việc vất vả, thứ chào đón họ là những tấm rèm hình xúc xích treo bên ngoài lều. Muzai gầm lên và định lao tới nhưng Mục Trọng Hạ vội ngăn nó lại. Vò vò cái đầu to của Muzai, Mục Trọng Hạ cảnh cáo nó: “Những thứ này đều có khẩu vị nặng, cũng chưa chín, mi không được ăn đâu đó. Mi phải có trách nhiệm canh giữ những chiếc xúc xích và hai khối pho mát này, đừng để chuột ăn đấy, biết không?”
“Ngao-” Ớ, không phải cho nó ăn à.
“Ta làm gà nướng cho mi rồi, rửa mặt rồi đi ăn đi.”
“Ô~ “
Muzai rất phấn khích.
Tesir nhìn najia của mình chơi đùa với Muzai, sau đó bước tới ném phần mình có được hôm nay ra cửa, một tay ôm lấy Mục Trọng Hạ rồi hôn cậu, mặc kệ đám người xung quanh.
Mục Trọng Hạ vẫn hơi xấu hổ, đẩy Tesir ra, kéo hắn vào trong lều: “Bữa tối đã chuẩn bị xong rồi, anh rửa tay rồi ăn đi.”
Rèm cửa hạ xuống, những người xung quanh thở dài cảm thán. Tuy najia của Tesir lãng phí đồ ăn, nhưng đối với Tesir thì thực sự rất tốt. Tesir có năng lực như vậy thì dù có lãng phí một ít thức ăn cũng không sao, có điều họ vẫn cảm thấy lãng phí thức ăn là không nên.
Sau khi được Mục Trọng Hạ rửa sạch vết máu trên mặt và lau chân, Muzai đã ăn ngấu nghiến món gà nướng thơm lừng. Trên bàn ăn tối nay của gia đình Tesir còn có hai con gà quay cùng với món canh thịt viên thơm ngon. Trong khi ăn, Mục Trọng Hạ báo cáo với Tesir những gì họ đã làm ngày hôm nay. Gu’an cũng bị Mục Trọng Hạ ép ở lại ăn tối, trong lời nói đều tràn đầy ngưỡng mộ với anh Hạ.
“Tesir, sau khi nhà chúng ta chế biến xong phần thịt cần chế biến thì giúp Gu’an và mỗ mụ làm một ít xúc xích và thịt khô nhé. Xúc xích không cần nhiều muối, nhưng thịt khô cần nhiều hơn một chút.”
Tesir: “Lần này ta được chia rất nhiều muối, nếu ở nhà không đủ, em có thể đi bộ lạc lấy. Ta có định mức.”
Mục Trọng Hạ: “Em sẽ cố gắng tiết kiệm nhất có thể. Khi mùa ấm đến, chúng ta sẽ đổi nhiều muối hơn.”
“Ừm.”
Gu’an đặc biệt thích nhìn tương tác giữa anh Hạ và anh trai mình. Cô nhanh chóng ăn cơm rồi đặt bát xuống, nói: “Em ăn xong rồi, a huynh, anh Hạ, em về trước đây.”
“Đi đi. Đừng quên mang bát canh thịt viên về cho mỗ mụ nhé.”
“Vâng.”
Gu’an rời đi với một bát canh thịt viên đã được múc đầy từ trước. Abiwo cũng nhanh chóng ăn xong, Amunda cũng đã no nê, Abiwo liền đưa Amunda về.
Những người khác đều đã rời đi, nhưng Muzai vẫn đang l**m mặt lại không có ý định đó. Mục Trọng Hạ nói: “Tesir, anh kiếm cho em ít đá tinh thạch đi. Em muốn làm mấy cái bình tinh thạch để làm đồ hộp. Bình gốm không làm được.”
Những viên đá thuật pháp đã qua sử dụng sẽ được chế tạo thành những sản phẩm tinh thạch, theo thời gian, những viên đá thuật pháp đã qua sử dụng sẽ được gọi là đá tinh thạch. Bất kể viên đá thuật pháp có màu gì thì khi trở thành đá tinh thạch cũng đều trong suốt như pha lê.
Tesir: “Ngày mai ta sẽ bảo Abiwo đi lấy.”
Mục Trọng Hạ xoa đầu Muzai: “Muzai, buổi tối nhớ ra ngoài canh xúc xích và pho mát nhé.”
“Ngao!”
“Ngoan lắm, chờ ta làm xong bình tinh thạch thì sẽ làm đồ ăn cho mi nha.”
Muzai muốn l**m Mục Trọng Hạ, nhưng Mục Trọng Hạ đã đẩy nó ra, da cậu mỏng, không thể chịu được những ngạnh trên đầu lưỡi Muzai.
Tesir quét sạch toàn bộ thức ăn và canh còn sót lại trên bàn, vừa lúc đang nói chuyện với najia thì nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến, rõ ràng là đang hướng về phía lều của họ. Tesir đứng dậy đi ra ngoài. Người đến là Khanbana. Khanbana liếc nhìn bộ ruột đỏ bên ngoài lều của Tesir và thản nhiên hỏi: “Đây là cái gì?”
Tesir: “Xúc xích, najia của tôi làm.”
“Đồ ăn à?”
Tesir không thèm trả lời câu hỏi ngu ngốc của Khanbana. Mũi Khanbana hít hít: “Thơm quá. Làm thế nào vậy? Để tôi bảo najia của tôi cũng làm một ít.”
Tesir: “Cần một chiếc máy làm xúc xích.”
Vừa nghe được lời này, suy nghĩ ban đầu Khanbana đã dừng lại, chắc chắn đó là của hồi môn do najia của Tesir mang đến, vậy thì không tiện nói rồi. Sau đó, Khanbana mới nói mục đích tới đây: “Ngày mai, người của bộ lạc thứ nhất, thứ hai và thứ năm sẽ tới, thủ lĩnh dặn anh ngày mai ở lại bộ lạc.”
“Ừm.”
Khanbana hạ giọng: “Nghe nói Misha cũng tới.”
Tesir không phản ứng. Khanbana liếc nhìn căn lều phía sau Tesir và nói: “Nhớ cẩn thận.”
Tesir gật đầu.
“Tôi đi đây.”
“Khoan đã.”
“Còn có chuyện gì vậy?”
Khanbana vừa quay người lại thì Tesir nói: “Đưa hết số tinh thạch trong tay cậu cho tôi. Tôi sẽ lấy.”
Khanbana mỉm cười: “Najia của anh muốn à?”
“Ừm.”
Khanbana lắc đầu: “Tesir, anh chiều cậu ấy quá rồi.”
“Em ấy là najia của tôi.”
Khanbana: “Được rồi, tôi sẽ đưa hết cho anh.”
Khanbana đi về. Tesir trở lại lều và nói đơn giản với Mục Trọng Hạ: “Ngày mai, ba bộ lạc khác sẽ tới.”
Mục Trọng Hạ: “Tới lấy những vật tư anh đã mang về à?”
“Ừ. Ngày mai ta sẽ đến đó.”
Mục Trọng Hạ nghĩ thầm, vậy thì ngày mai mình nên khiêm tốn chút.
Abiwo đã tắm xong, bồn tắm cũng đã được lau chùi sạch sẽ, Tesir đang chuẩn bị cho hai người họ tắm. Có một chiếc lều nhỏ chuyên dùng để tắm và đi vệ sinh quả thực rất tiện lợi. Mà Tesir cũng đúng là rất yêu chiều Mục Trọng Hạ, ngay cả thủ lĩnh cũng sẽ không dựng thêm một chiếc lều cho najia của mình, chỉ để đi vệ sinh và tắm rửa.
Kể từ khi đưa Mục Trọng Hạ về, Tesir chẳng mấy khi phải tự tắm rửa. Mục Trọng Hạ gội đầu cho Tesir, cũng gội đầu cho mình, sau đó hai người vào bồn tắm. Nước nóng ấm áp khiến người ta r*n r*, ngón tay của Tesir lảng vảng giữa mông Mục Trọng Hạ. Mục Trọng Hạ ôm mặt Tesir, nghiêm túc hỏi: “Tesir, anh không mệt sao?”
“Không mệt.”
Vừa dứt lời, Tesir đã hôn najia mãnh liệt. Hắn làm sao có thể mệt mỏi, mỗi ngày trở về, nhìn thấy najia, hắn liền muốn đè người ta dưới thân rồi. Mục Trọng Hạ thực sự bội phục thể lực của Tesir, chẳng lẽ tất cả người Dimata đều mạnh mẽ như vậy sao?
Bị bàn tay mạnh mẽ của Tesir giữ chặt, Mục Trọng Hạ bị đâm tới mức xụi lơ trên người Tesir, cũng không thể ngăn cản đối phương liên tục chiếm lấy mình. Chức năng giữ nhiệt của bồn tắm thuật pháp đồng nghĩa với việc Tesir sẽ không phải lo nước sẽ lạnh, thân mình cao lớn của hắn lấp đầy bồn tắm, trên người là najia nhỏ xinh đang r*n r* vui sướng. Tesir thích nghe nhất là tiếng r*n r* khóc lóc của najia khi yêu.
Sau khi hai người tắm rửa xong, Mục Trọng Hạ chỉ còn sức thở. Tesir sấy khô tóc cho họ, dùng da thú quấn kỹ cho najia đã mặc đồ ngủ, sau đó nhanh chóng bế cậu ra khỏi lều nhỏ và quay trở lại lều lớn của họ. Máy sưởi khiến lều lớn rất ấm áp, Tesir nhét người sắp ngủ vào giường, sau đó hôn lên cái miệng sưng đỏ của Mục Trọng Hạ, rồi hài lòng đi dọn dẹp.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.