🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 24: Tôi nghe nói có người đang thèm muốn của hồi môn của tôi

Trong lều của Tesir, Gu’an và Amunda nhìn chằm chằm anh Hạ đang lấy thứ gì đó từ rương thuật pháp ra. Cả hai đều không biết đó là gì, nhưng bản năng của người Dimata mách bảo họ rằng đó là một thứ rất đáng sợ!

Mục Trọng Hạ cố gắng lấy một khẩu súng nỏ nhẹ từ rương thuật pháp ra. Dù là một chiếc nỏ “nhẹ”, nhưng đối với Mục Trọng Hạ, nó vẫn rất có trọng lượng. Ngay cả đối với những kẻ buôn lậu, hầu hết vũ khí thuật pháp mà chúng buôn lậu đều là dao găm, rìu, búa và cung thuật pháp. Vũ khí thuật pháp bị hạn chế nghiêm ngặt ở Vương quốc Eden, đặc biệt là vũ khí nóng thuật pháp. Ngoài ra, người Dimata mua vật phẩm thuật pháp cũng còn tiếc tiền, nói gì đến vũ khí thuật pháp. Những kẻ buôn lậu không thể đổi vũ khí thuật pháp lấy đồ tốt với các bộ lạc Dimata, vì vậy họ cũng chẳng buôn lậu vũ khí thuật pháp ở đây làm gì. Cho nên, những người như Gu’an trong bộ lạc chưa bao giờ nhìn thấy vũ khí nóng như nỏ này.

Sau khi lấy nỏ nhẹ ra, Mục Trọng Hạ lại lấy ra thêm vài viên đạn cho nỏ nhẹ. Cậu đóng nắp rương và khóa lại, sau đó ngồi xuống lục lọi trú nhớ của Mục Tu trước khi nạp đạn. Nạp đạn xong, cậu mặc áo choàng da thú, đội mũ da thú, quàng khăn da thú, trang bị đầy đủ vũ khí.

Gu’an hồi thần lại: “Anh Hạ! Anh muốn ra ngoài à?”

Mục Trọng Hạ chật vật vác chiếc nỏ “nhẹ”: “Ừ, anh sẽ đưa nỏ cho anh trai em. Nếu có ai dám dùng vũ lực bắt em đi, anh trai em sẽ bắn nổ đầu.”

Gu’an run rẩy, anh Hạ thật hung hãn!

“Đưa nỏ xong anh sẽ quay lại. Hôm nay anh còn có rất nhiều việc phải làm, không thể trì hoãn đến ngày mai được.”

Gu’an nuốt khan nói: “Vậy em và Amunda sẽ làm xúc xích trước.”

“Được, hôm nay làm xúc xích xong, em lại đi thu thập ruột nhé, ngày mai làm một lượt nữa là đủ.”

“…Vâng.”

Các chiến binh của bộ lạc thứ ba đang canh giữ lều của Tesir quay sang nhìn nhau. Họ vừa nghe thấy gì vậy? Nỏ? Nỏ gì? Hơn hai mươi người đồng thời nhìn vào cửa lều, một người vén rèm đi ra ngoài.

“Ối!”

Hơn hai mươi dũng sĩ của bộ lạc thứ ba đều nhảy lùi lại, da đầu tê dại, đó là nỏ à?! Một chiếc nỏ của người Eden?!

“Ngao!”

Muzai kêu lên với Mục Trọng Hạ, còn bước tới và dùng đầu đẩy cậu, ý bảo cậu quay lại. Mục Trọng Hạ xoa xoa cái đầu to của Muzai, nói: “Muzai, cùng ta đi giao đồ cho Tesir. Giao xong chúng ta sẽ quay lại.”

Muzai không đẩy cậu về nữa.

Mục Trọng Hạ khiêng nỏ nhẹ đi về phía lều của thủ lĩnh. Cậu đi cùng Muzai. Những người phía sau nhìn nhau, sau đó một người trong số họ nháy mắt ra hiệu đi theo, những người còn lại cũng làm theo.

“Đó là cái gì?”

Người dân bộ lạc thứ ba sống quanh đó đều nhìn thứ mà najia của Tesir đang cõng trên lưng. Những người đàn ông đều nhận ra nó là một loại vũ khí.

“Nhìn kìa! Trên đó có đá thuật pháp!”

“Đó có phải là trận pháp không?”

“Là vũ khí thuật pháp sao?!”

“Đó là một chiếc nỏ thuật pháp!”

“Nỏ thuật pháp?!”

“Najia của Tesir có nỏ thuật pháp sao?!”

“Đây chắc chắn không phải là do Tesir mang về! Eden không thể cho chúng ta vũ khí thuật pháp được!”

Những lời bình luận xung quanh lọt vào tai Mục Trọng Hạ, cậu tiếp tục bước đi không chút nao núng. Có người vượt qua cậu, chạy thật nhanh về phía lều của thủ lĩnh, sau đó càng ngày càng nhiều người vượt qua Mục Trọng Hạ, chạy về phía lều của thủ lĩnh.

Trong lều của thủ lĩnh, Tesir đã đánh nhau với Heldin và Kemulo. Cả Heldin và Kemulo đều không thể đánh bại Tesir. Dù cả ba đều đã bị thương, nhưng rõ ràng vết thương của Heldin và Kemulo nghiêm trọng hơn. Tesir thực sự quá mạnh mẽ, Sakosa và Dan Ega không còn đề cập đến việc đòi Gu’an làm najia của con trai họ nữa, nhưng cứ đổ diệt cho bộ lạc thứ ba đã giấu bớt vật tư mang về lần này. Ngay cả khi người Eden đến với Yahan vì thích Tesir thì cậu ta cũng quá giàu, điều này thực sự rất vô lý. Tesir rất dũng mãnh, nhưng chẳng lẽ Eden không có người dũng mãnh sao? Công tước Frieden đổi đứa con ngoài giá thú lấy đứa con yêu quý của mình, nghĩ cũng biết ông ta sẽ không để ý nhiều đến đứa con ngoài giá thú này, sao có thể chuẩn bị của hồi môn hậu hĩnh như vậy cho cậu ta được.

Sakosa yêu cầu một rương thuật pháp, một lò sưởi và nhiều thuốc hơn; Dan Ega cũng làm như vậy, ngoài ra còn đòi thêm một chiếc bồn tắm thuật pháp, thứ này là do Misha nhất quyết yêu cầu. Tesir đứng đó, tay cầm loan đao đẫm máu, không chịu nhượng bộ dù chỉ một chút.

“Thủ lĩnh!” Một dũng sĩ xông vào, vội vã nói: “Najia của Tesir tới! Cậu ấy đang cầm một chiếc nỏ! Hình như là một chiếc nỏ thuật pháp!”

A!

Tất cả những người ngồi trong lều đồng loạt đứng dậy. Tesir nhanh chóng rời khỏi lều, Abiwo cũng vội vã đi theo a phụ mình. Mushka tiến lên một bước, mọi người trong lều cũng theo sau.

Mục Trọng Hạ đi không nhanh, nỏ quá nặng, thỉnh thoảng còn phải dừng lại đổi vai. Không thể trách cậu được, cậu vẫn còn là một đứa trẻ (sinh viên)! Cậu chỉ mới 19 tuổi, còn chưa tốt nghiệp “đại học”. Các thợ máy ở đây đều là nhà nghiên cứu khoa học, có mấy ai cường tráng đâu. Hơn nữa, dù họ có thiết kế ra vũ khí cũng không cần cầm, tự nhiên sẽ có dụng cụ, thiết bị hỗ trợ. Hơn nữa, vóc dáng của Mục Tu cũng mảnh khảnh. Nếu là cậu ở kiếp trước, chắc chắn mang một chiếc nỏ nhẹ cũng sẽ không tới nỗi như vậy.

Tesir nhanh chóng đi tới trước mặt Mục Trọng Hạ, giơ tay đỡ lấy chiếc nỏ nặng nhẹ trên vai cậu. Mục Trọng Hạ thở phào nhẹ nhõm, cố nén cơn giận khi nhìn thấy vết thương trên cơ thể Tesir. Cậu đấm đấm bả vai rồi nói bằng tiếng Eden: “Tesir, cầm nó lên.”

Tesir dễ dàng giơ nỏ thuật pháp lên chỉ bằng một tay, mọi người đều tránh hướng nỏ chĩa vào. Mục Trọng Hạ đi đến bên cạnh Tesir, lên đạn và ấn đá thuật pháp bắn.

“Ầm ầm!”

Ánh sáng đỏ kèm theo một tiếng nổ dữ dội đập xuống mặt đất. Cơ thể Tesir lùi lại một bước do độ giật của phát bắn. Lúc lùi lại, hắn kịp thời vòng tay qua eo Mục Trọng Hạ, ôm cậu đi.

Một cái hố giống như lửa đốt xuất hiện trên mặt đất phía trước. Xung quanh yên tĩnh, phụ nữ sợ hãi, ma thú gầm thét dữ dội, Muzai sợ đến mức lông nổ tung. Những người đàn ông tuy không hét lên vì sợ hãi nhưng cũng không giấu được vẻ kinh hoàng trên mặt. Người Dimata có bản năng sợ hãi vũ khí thuật pháp của Eden, đặc biệt là vũ khí nóng.

Mục Trọng Hạ veà nổ súng tiếp tục nói bằng tiếng Eden: “Tesir, em nghe nói có người đang thèm muốn của hồi môn của em và muốn cướp Gu’an. Em rất không vui. Trên đường đưa em đến Yahan, anh đã nói với em là người Dimata sẽ nhòm ngó của hồi môn của najia. Vì em là người Eden, cho nên có người cho rằng em dễ bắt nạt phải không?”

Tesir một tay ôm thật chặt Mục Trọng Hạ, dùng tiếng Dimata nói: “Ta sẽ không để ai lấy của hồi môn của em, càng không để ai ép buộc Gu’an!”

Mục Trọng Hạ quay lại nhìn những người lạ đứng cạnh Mushka, vẫn nói bằng tiếng Eden: “Tesir, hãy nói với họ, những người dám cướp của hồi môn của em và mang Gu’an đi mà không có sự đồng ý của em, em sẽ bắn nát đầu người đó! Em sẵn sàng vì anh mà đến Yahan, nhưng nếu ức h**p em, vậy đừng trách khẩu súng trong tay em không có mắt!” Ai không biết đe doạ chứ!

Những người xung quanh có thể hiểu được tiếng Eden đều vô thức lùi lại một bước, najia của Tesir thật hung hãn! Hơn nữa, cậu ta thực sự giàu có hơn họ nghĩ nhiều!

“Abiwo, về thôi.” Dùng tiếng Dimata.

Abiwo lặng lẽ bước về phía trước, Mục Trọng Hạ nắm lấy cổ cậu bé, sau đó xoa đầu Muzai đang sợ hãi rồi mang Abiwo và Muzai đi. Muzai được an ủi quay đầu lại gầm gừ với Misha đang sợ hãi, sau đó đi theo Mục Trọng Hạ về phía lều của họ.

Chỉ có một số người có mặt có thể hiểu được tiếng Eden, nhưng chính vì nghe hiểu nên họ không dám nói một lời. Mục đích Mục Trọng Hạ dùng tiếng Eden là để khiến họ nhận ra rõ ràng rằng cậu là người Eden, một người Eden sẽ không sợ người Dimata! Họ là những người Eden có địa vị cao hơn người Dimata! Thứ hai, đối phương đã cảnh cáo rõ ràng hơn, không được nhòm ngó của hồi môn của cậu ta và làm gì Gu’an, cậu ta có đủ sức mạnh để g**t ch*t những kẻ dám hành động liều lĩnh!

Và ngay cả những người Dimata không hiểu được ngôn ngữ Eden cũng nhận rõ là najia của Tesir thực sự rất giàu có. Bởi vì người Dimata không thể đổi thuật pháp vũ khí từ Eden được! Lại còn là vũ khí nóng! Giờ phút này, ngay cả những người không biết nỏ nhẹ là gì cũng có thể hiểu nó là một loại vũ khí thuật pháp!

Tesir dễ dàng vác nỏ nhẹ lên vai rồi cao giọng: “Vật tư là do tôi đổi về. Tôi có quyền quyết định phân phát bao nhiêu cho mỗi bộ lạc. Nếu muốn thì lấy; nếu không muốn thì đi đi.” Nói là “đi”, nhưng giọng điệu của Tesir gần như là “cút đi”.

Thủ lĩnh bộ lạc thứ năm Bai Oude là người đầu tiên bày tỏ quan điểm của mình: “Tesir quả thực là hùng ưng mạnh nhất Yahan. Bộ lạc thứ năm chúng tôi rất biết ơn sự hào phóng của các bạn.”

Sakosa và Dan Ega nhìn chằm chằm vào chiếc nỏ thuật pháp trên vai Tesir, cảm thấy choáng ngợp. Một lúc lâu sau, Sakosa mới nói: “Bộ lạc thứ nhất cảm ơn bộ lạc thứ ba vì sự hào phóng của các bạn.”

Dan Ega cố nén thèm khát trong lòng, bất đắc dĩ nói: “Bộ lạc thứ hai cảm ơn bộ lạc thứ ba vì sự hào phóng của các bạn.”

Ở đây, bất cứ nơi nào Mục Trọng Hạ đi qua, mọi người đều tự động tránh đường. Gu’an và Amunda đứng ở cửa đều, nhìn thấy anh Hạ trở về, cô hưng phấn chạy tới như chào đón một anh hùng. Mục Trọng Hạ ngồi xổm xuống đỡ Amunda lên, sau đó nắm lấy cổ tay Gu’an, đưa hai người vào trong lều, tư thái bảo vệ tuyệt đối.

Tất cả những ai nhìn thấy cảnh này đều hiểu rõ, sau khi Tesir mang najia của mình về, Abiwo và Amunda không còn là những đứa trẻ nếu không có tình yêu thương của a mỗ nữa. Và ở một mức độ nào đó, Gu’an lại có thêm một người anh trai còn mạnh hơn Tesir bảo vệ.

Ở đằng kia, Tesir vác nỏ nhẹ như một ác thần. Những người đàn ông của bộ lạc thứ ba đều đang kiềm chế sự phấn khích của mình, và mang tất cả những vật dụng mà Tesir yêu cầu ra khoảng trống trước lều của thủ lĩnh. Các chiến binh do bộ lạc thứ nhất, thứ hai và thứ năm mang phần của họ lên xe ngựa mà họ đã mang theo. Ba bộ lạc nhận được số lượng vật tư tương đương với bộ lạc thứ tư.

Ba bộ tộc đã nhận được vật tư đang chuẩn bị rời đi. Trước khi rời đi, Sakosa vẫn miễn cưỡng nói: “Bộ lạc thứ nhất chúng ta có rất nhiều dũng sĩ, và ta chân thành hy vọng bộ lạc thứ nhất và bộ lạc thứ ba có thể có mối quan hệ chặt chẽ thân thiết hơn.”

Mushka: “Ta cũng nghĩ vậy. Các dũng sĩ cùng phụ nữ của hai bộ lạc có thể qua lại nhiều hơn.” Mushka giả vờ không hiểu. Bây giờ, Sakosa chỉ muốn Gu’an đến bộ lạc thứ nhất, nhưng Mushka sẽ không bao giờ hứa hẹn bất cứ điều gì.

Sakosa miễn cưỡng rời đi cùng tộc nhân của mình, Dan Ega cũng đưa Misha, con trai và tộc nhân rời đi. Lần này mâu thuẫn giữa bộ lạc thứ hai và thứ ba đã càng thêm sâu sắc, nguyên nhân lớn dẫn đến điều này chính là Misha. Trước khi rời đi, Misha bước tới chỗ Tesir, Tesir nhìn “vợ cũ” của mình, vô cùng thờ ơ.

Misha: “Tesir, mùa tuyết ở Yahan rất lạnh. Cuộc sống ở Yahan rất khó khăn. Najia của anh là một người Eden giàu có. Tôi sẽ chờ xem cậu ta có thể ở lại Eden với anh bao lâu.”

Tesir: “Nếu một ngày nào đó em ấy muốn về, tôi sẽ đưa em ấy về. Nhưng cô, đừng bao giờ xuất hiện ở bộ lạc thứ ba nữa.”

Vẻ mặt Misha tức giận đến vặn vẹo, Dan Ega gọi: “Misha!”

Misha quay lại và lên chiến mã của mình, bộ lạc thứ hai nhận vật tư rồi rời đi.

Khi Bai Oude đi ngang qua Tesir, ông ta xuống ngựa và nói thân thiện với hắn: “Tesir, ta hoan nghênh cậu cùng najia của mình tới bộ lạc thứ năm làm khách.”

“Cảm ơn.”

Bai Oude: “Tesir, cậu là chiến binh đầu tiên mang đưa najia người Eden về với Dimata chúng ta. Cậu là vinh quang của cả Dimata. Hãy bảo vệ tốt najia của cậu, ta hy vọng cậu ấy sẽ vĩnh viễn ở lại bộ lạc thứ ba.”

“Em ấy là trách nhiệm của tôi.”

“Rất tốt.”

Bai Oude lên ngựa và rời đi cùng người của mình.

Ba bộ lạc vừa rời đi. Nếu như Mục Trọng Hạ không lấy nỏ thuật pháp ra thì bộ lạc thứ ba chắc chắn sẽ xảy ra một cuộc chiến với bộ lạc thứ nhất và thứ hai. Khi người Dimata không thể lý luận nữa, họ sẽ dùng vũ lực luôn.

Sau khi mọi người rời đi hết, Mushka vẫn luôn tỏ ra bình tĩnh mới phấn khích nói: “Tesir! Mau đến lều của ta!” Tesir vác nỏ thuật pháp, dưới ánh mắt vừa ghen tị vừa vui mừng của các tộc nhân, hắn sải bước về phía lều thủ lĩnh.

Trong lều thủ lĩnh, đại phù thủy rưng rưng nước mắt, đó là những giọt nước mắt vui mừng. Cả Baire và Zhela đều không có ở đây, mà Mushka cũng không cho phép họ có mặt vào lúc này. Tesir bước vào trong lều, đại phù thuỷ hưng phấn bước tới, dùng cây trượng trong tay gõ nhẹ vào trán Tesir: “Tesir, con là niềm kiêu hãnh của ta, niềm kiêu hãnh của bộ lạc thứ ba!”

Tesir nhận lời khen của đại phù thuỷ.

Lúc này Tulason, Khanbana và Suwanbi bước vào. Hai người đầu tiên được thủ lĩnh gọi đến, còn Suwanbi thì quá tò mò nên cố tình đi theo.

“Đều ngồi xuống đi.”

Mushka ngồi xuống trước, những người khác cũng ngồi xuống. Tesir đặt chiếc nỏ thuật pháp trước mặt ông. Tulason, Khanbana và Suwanbi cũng nhìn chằm chằm vào chiếc nỏ, Mushka và đại phù thuỷ cũng không khá hơn là bao.

Tesir chủ động giải thích: “Đây là do najia của con mang tới đây. Em ấy cần phải tự bảo vệ mình.”

Mushka cố gắng dời ánh mắt khỏi chiếc nỏ nhẹ và nhìn Tesir: “Eden cho phép cậu ta mang vũ khí thuật pháp đến Yahan sao?”

Tesir: “Eden không biết. Chính em ấy đã nhờ công tước Frieden chuẩn bị riêng cho mình. Đây là điều kiện để em ấy đồng ý với công tước Frieden là sẽ đến Yahan.”

Đại phù thủy nghe được ý tứ trong lời Tesir: “Cho nên, najia của con có nhiều của hồi môn phong phú như vậy, thật ra là một loại trao đổi sao? Cậu ấy nguyện ý đổi lấy đứa con trai yêu quý của Công tước Frieden, điều kiện trao đổi là của hồi môn của mình?”

Tesir gật đầu.

Cái gật đầu nhẹ nhàng của hắn mà như nện vào tâm những người có mặt. Tulason nghiêm túc nói: “Thủ lĩnh, đại phù thủy, tất cả những người cùng Tesir đến Eden chúng tôi đều có thể làm chứng. Najia của Tesir mang theo mười ba rương của hồi môn. Chúng tôi tận mắt chứng kiến, trong đó hai rương thuật pháp. Tesir khẳng định không nhận được bất kỳ vũ khí thuật pháp nào từ Eden cả.”

Khanbana: “Đúng vậy! Lúc đó có rất nhiều người nhìn thấy najia của Tesir có rương thuật pháp, cho nên cậu ấy mới có nhiều của hồi môn như vậy. Mười ba rương của hồi môn được đưa ra cùng lúc khi Tesir dẫn najia rời đi. Khi Tesir đến đón, cậu ấy cũng nói rằng đó là của hồi môn của mình. Nếu Tesir thực sự trao đổi được vật phẩm và vũ khí thuật pháp, anh ấy sẽ không giấu giếm.”

Mushka: “Tất nhiên ta tin Tesir. Nhưng ta muốn biết, ai đã nói với Misha những điều đó?”

Mặt Tulason tối sầm lại: “Là Nijiang.” Sau đó, anh ta kể ngắn gọn về việc Nijiang đã nói với Misha những điều đó như thế nào.

Nghe xong lời này, vẻ mặt những người khác đều tối sầm lại, Mushka nói: “Người đâu!”

Hai thị vệ ở ngoài lều bước vào: “Thủ lĩnh!”

“Giam Nijiang lại, chờ xử lý.”

“Vâng!”

Thị vệ rời đi.

Đại phù thủy: “Tesir, najia của con rất dũng cảm. Cậu ấy không chỉ bảo vệ được bản thân, mà còn bảo vệ được Gu’an và vật tư của bộ lạc thứ ba chúng ta. Nhưng hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy, cậu ấy có thể sẽ có ấn tượng không tốt với người Dimata chúng ta, con cần phải xoa dịu cậu ấy.”

Tesir: “Con biết.”

Sau khi do dự, Mushka hỏi thẳng: “Najia của con mang theo bao nhiêu vũ khí?”

Lần này Tesir không giấu diếm gì nữa: “Một rương.”

“Một rương?!” Tulason, Khanbana và Suwanbi đều đỏ mắt.

Mushka: “Tesir, bộ lạc thứ ba chúng ta có thể sử dụng bất cứ thứ gì để đổi lấy vũ khí thuật pháp.”

Tesir: “Con sẽ hỏi em ấy.”

Dường như Mushka càng hưng phấn hơn: “Tesir! Con là niềm tự hào của đại phù thủy, cũng là niềm tự hào của ta, của bộ lạc thứ ba chúng ta!”

Tesir vẫn thản nhiên nhận lời khen của thủ lĩnh.

Lúc này, đại phù thủy mới nói: “Tesir, con trở về đi.”

Tesir cầm chiếc nỏ nhẹ đứng dậy, hành lễ rồi im lặng rời đi.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.