🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 28: Gu’an trong hang bẩn

“Terra! Terra!”

Mục Trọng Hạ ở trong lều của mình vẫn còn nghe được. Cậu bước đến cửa sổ lưu phách và nhìn ra ngoài, chỉ thấy rất nhiều người chạy, chạy về cùng một hướng. Đôi nạng mà Mục Trọng Hạ làm được bọc da thú dày ở tay cầm và giá đỡ. Như thể có sức mạnh vô tận, Terra cứ đi đi lại lại trong lều. Tulason hô lên: “Terra, ra ngoài đi!”

Mọi người tránh ra, Terra chống nạng, đi từng bước ra khỏi lều. Tesir cũng đi theo. Có người hét lên: “Tesir, tôi sẽ đổi 50 chiếc xương thú để lấy một đôi nạng cho a phụ tôi!”

“Tesir, tôi cũng dùng 50 chiếc xương thú để đổi cho em trai tôi!”

Mushka giơ tay lên, khu vực xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh.

Trong bộ lạc có rất nhiều người cần nạng, nhưng Mục Trọng Hạ chỉ có một. Tesir không muốn cậu mệt mỏi nên không đồng ý ngay lập tức, chỉ nói sẽ đợi đến mùa tuyết, khi hắn không cần phải ra ngoài rồi tính. Hắn đã nói vậy thì mọi người cũng chẳng làm gì được nữa, nhưng những người cần chống nạng lại nhìn Tesir bằng ánh mắt rực lửa.

Terra bước ra khỏi lều, Mushka quan sát từ xa, dường như có một tia sáng nào đó lóe lên nơi khóe mắt. Bây giờ a phụ đã có thể đứng dậy, Yehe cười rạng rỡ. Cô bé còn quá nhỏ để hiểu được ý nghĩa của đôi nạng này đối với a phụ mình, chỉ đơn giản là vui mừng khi a phụ có thể đứng dậy thôi. Tesir không ở lại quá lâu, có vẻ như nhất thời Terra chưa thể bình tĩnh lại, mà Tesir luôn nhớ nhung najia của mình, thấy Terra đã sử dụng quen thì hắn cũng rời khỏi đám đông quay về lều. Terra nhìn Tesir rời đi với ánh mắt vô cùng phức tạp, nhưng trong số những cảm xúc phức tạp ấy còn có cả lòng biết ơn chân thành của anh dành cho Tesir.

Khi Tesir trở lại, Mục Trọng Hạ đã làm xong một chiếc chuồng gà đơn giản. Tesir mang chuồng gà vào lều trồng cây rồi ném hai con gà rừng vào. Các máng trồng của Mục Trọng Hạ đều đã nảy mầm. Hắn nhìn đám trái cây và rau quả phát triển trong máng, sau đó rắc hai nắm gạo vào chuồng gà. Khi rau lớn thì có thể lấy lá cho gà ăn, giờ thì cứ xa xỉ dùng gạo đi.

Hai người đi tắm, tới khi lên giường thì Mục Trọng Hạ đã ngáp dài. Tesir vào nhà sau, đóng cửa lều rồi mở máy sưởi. Mục Trọng Hạ quay lưng lại với hắn, giả vờ không hiểu ý Tesir. Tesir cởi áo da ngắn trên người, bước tới giường ngồi quỳ xuống. Hắn nhấc chăn ra khỏi người najia rồi đè lên cậu.

“Ưm…”

Mục Trọng Hạ cắn môi, ngón tay Tesir lướt dọc theo khe hở giữa mông cậu, x** n*n khu vực sắp bị xâm chiếm. Vì Tesir hệt như chiếc lò sưởi di động nên khi ngủ, Mục Trọng Hạ chỉ mặc mỗi áo ngủ, bên dưới là q**n l*t. Lúc này, áo ngủ đã được cởi ra, Tesir vùi vào ngực cậu, răng môi v**t v* hai điểm nhạy cảm.

“Tesir…” Mục Trọng Hạ đẩy đẩy người bên trên mình, “Anh không mệt sao…”

“Không mệt.”

Câu trả lời của Tesir sẽ luôn là vậy.

Sau khi thân thể bị xâm chiếm, Mục Trọng Hạ phát hiện mình thế mà vẫn cảm thấy sướng. Nỗi khổ của thuần 0 nó vậy đấy! Cậu cắn vào bờ vai rắn chắc của Tesir như muốn trút giận. Đối phương lui ra ngoài chút, sau đó đột ngột đâm vào thật mạnh.

“A!”

Khi ở trên giường, đời này Mục Trọng Hạ cũng không bao giờ chiếm vị trí chủ đạo được. Tesir là một con sư tử có thể đ*ng d*c bất cứ lúc nào, đồng thời cũng là một con sư tử cực kỳ mạnh mẽ. Trước mặt Tesir, Mục Trọng Hạ giống như một con cừu nhỏ. Cơ thể bị lăn lộn, trong cơn đê mê, Mục Trọng Hạ không khỏi đưa tay ra tự an ủi, nhưng Tesir đã nắm lấy tay cậu Đêm đó, Mục Trọng Hạ bị Tesir cắm tới mức b*n r* hai lần.

Khi ý thức quay trở lại thì đã là sáng ngày hôm sau, cậu ở một mình trong lều và máy sưởi vẫn đang bật. Vòng eo nặng nề tới mức như không phải của mình. Mục Trọng Hạ trở mình trong chiếc chăn ấm áp, không muốn cử động. q**n l*t và áo ngủ đều ở trên người, hiển nhiên là đêm qua ai đó đã mặc cho cậu. Nghĩ đến nhu cầu quá mức của Tesir, Mục Trọng Hạ lại muốn cắn người. Bên ngoài ồn ào náo nhiệt, Mục Trọng Hạ nằm trên giường một lúc, cuối cùng quyết định dậy.

Về phía Tesir, sau một buổi sáng bận rộn, đến giờ ăn trưa, mọi người chia thành nhiều đội, mỗi đội nướng một con mồi lớn, cộng thêm đồ ăn mang theo cũng đủ thỏa mãn cơn đói của họ. Thời tiết càng ngày càng lạnh, con mồi càng ngày càng ít, đám đàn ông đi săn cũng cần mang theo một ít lương thực khô để giảm bớt việc tiêu hao con mồi. Tesir lấy một chiếc túi da lớn từ chiến mã của mình rồi tìm chỗ ngồi trên mặt đất. Hắn là Ưng Vương, và là một trong những thợ săn chủ lực, lúc ăn cơm có thể được người khác phục vụ, chẳng hạn như không cần xử lý con mồi và nướng thịt.

Con mồi của đội họ đã được nướng chín, Tesir dùng dao cắt một vài miếng thịt. Mọi người xung quanh đều đang nhìn chằm chằm hắn. Mỗi khi Tesir mang đồ ăn ra thì kiểu gì cũng khiến mọi người chú ý. Còn Muzai, nó đang ăn bữa trưa ở đằng xa.

Tesir lấy ra hai hộp đồ ăn thuật pháp trong túi da của mình và mở chúng ra. Trong một hộp có mì khô. Tesir đổ một ít nước lên, sau đó lại lấy trong túi da ra một chiếc bát tinh thạch có nắp, mở ra, đổ đều vừng bên trong lên mì, lại đóng nắp hộp lại và vặn mức 3, rồi ấn đá thuật pháp kích hoạt.

Có người ra chỗ hắn: “Tesir, đây là cái gì vậy?” Đó là Tulason.

Lại có người tới, là Khanbana.

Tesir mặt không biểu cảm nói ra những lời khiến mọi người ghen tị đến mức muốn đập chết hắn: “Najia của tôi đã đưa cho tôi hộp thức ăn thuật pháp, trong hộp là món mì em ấy làm cho tôi.”

Sau khi giải thích, Tesir đặt những miếng thịt đã cắt vào một hộp đồ ăn thuật pháp khác rồi đổ nước vào, đậy nắp lại, khởi động và nấu canh.

Tulason: “Tesir, anh thật quá đáng!”

Tesir thậm chí còn không nhấc mí mắt lên.

Khanbana: “Mì là cái gì?”

Tesir: “Làm từ bột mì.”

Mùi thịt nướng bắt đầu thoang thoảng xung quanh, nhưng không ai có cảm giác thèm ăn. Món mì của Tesir nhanh chóng chín, hắn vừa ăn mì vừa húp nước dùng. Nhưng họ chỉ có thể cắn vài miếng bánh nướng khô cứng và một ít thịt nướng béo ngậy! Người so với người đúng là tức chết mà!

Tesir đang tận hưởng cuộc sống cứ như một quý tộc nơi hoang dã, trong khi Mục Trọng Hạ chỉ uể oải ăn một bát bột yến mạch và xúc xích nướng. Mẻ xúc xích đầu tiên đã ăn được rồi. Mục Trọng Hạ bảo Abiwo thu thập tất cả và tạm thời cho vào lều phô mai. Trời lạnh, lều phô mai lại luôn được thông gió, không lo xúc xích bị hỏng.

Sau khi lấp đầy dạ dày, Mục Trọng Hạ nhào một khối bột, cho vào một cái bát nhỏ đặt bên cạnh lò sưởi, đợi nó lên men. Với số bột này, cậu có thể hấp bánh bao, làm bánh cuộn và làm bánh nướng mềm hơn.

Mùa ấm sắp kết thúc, ngày nào Tesir cũng đi săn sớm và về muộn. Mục Trọng Hạ dẫn Abiwo và Amunda đi làm phô mai và mì phở. Gu’an phải giúp mỗ mụ nấu cơm, dạo này cô không thể qua đây.

Khi một bông tuyết rơi trên chóp mũi Mục Trọng Hạ, cậu biết mùa tuyết gần đến rồi. Khi mùa tuyết đến, người dân Dimata sẽ ngừng săn bắn, và thay vào đó là ra sông đánh bắt cá. Yahan là một vùng lãnh nguyên nhưng lại có nhiều hồ nước đủ kích cỡ. Năm bộ lạc Dimata cũng được hình thành dựa trên các hồ nước. Mỗi bộ lạc có một hồ nước lớn của riêng mình. Hồ nước của bộ lạc thứ ba tên là hồ Huanxu, cách lều của thủ lĩnh một đoạn khá xa, đây cũng là vì lý do an toàn.

Mùa tuyết đến rồi, đồng nghĩa với việc thực phẩm sẽ dễ bảo quản hơn. Người Dimata không thích ăn cá. Họ không biết cách bắt cá vào mùa ấm, giữa và cuối mùa tuyết cũng không, vì khi đó toàn bộ vùng đất đã đóng băng, họ khó có thể vượt qua lớp băng dày để bắt cá. Chỉ khi mùa tuyết vừa đến, mặt hồ khi đó chưa bị đóng băng thì họ mới đi bắt, cũng để nhằm tăng cường dự trữ thức ăn trong mùa tuyết. Vì vậy, bạn có thể tưởng tượng cá trong các hồ ở vùng lãnh nguyên Yahan sẽ béo đến mức nào.

Vào thời điểm này trong năm, người lớn đi đánh cá sẽ dẫn theo con cái, trẻ con cũng rảnh nên đó cũng là một kiểu vui chơi. Abiwo và Amunda đương nhiên hào hứng đi theo. Mục Trọng Hạ đã chuẩn bị bữa trưa cho ba cha con mang đi từ tối hôm trước, sau đó buổi sáng tiễn ba người ra ngoài. Hôm nay Muzai không đi, kỳ đ*ng d*c của nó sắp tới, tâm trạng không tốt nên Tesir đã bảo nó ở nhà nghỉ ngơi. Nghe vậy, Muzai còn hào hứng hơn Abiwo và Amunda đang chuẩn bị ra ngoài.

Lực lượng đánh cá đã lên đường. Mục Trọng Hạ xoa đầu Muzai, đang định quay lại lều thì khóe mắt nhìn thấy một người, cậu liền nhìn về phía đó. Là Terra đang chống nạng, Yehe đi theo anh, trên tay cầm một chiếc chậu nhỏ. Hai cha con đang nói chuyện, trên đường gặp những người trong bộ lạc, họ đều nhiệt tình chào hỏi Terra. Terra mỉm cười đáp lại. Như thể nhận ra được ánh mắt của Mục Trọng Hạ, Terra nhìn sang rồi hơi cúi người với cậu.

Mục Trọng Hạ gật đầu với đối phương, nhưng không hề mỉm cười – để tránh bị nghi ngờ – rồi dẫn Muzai vào lều. Khanbana và Suwanbi đã trở về từ lãnh địa của Tả Hữu Tượng Vương, mang về nhiều vật phẩm thuật pháp bị hỏng. Tulason đã thu thập thêm nhiều vật phẩm khác từ chỗ thủ lĩnh, và cậu lại phải giải phóng thêm một chiếc rương thuật pháp khác để cất giữ những vật phẩm này. Một phần ba trong số chúng vẫn có thể sửa và sử dụng lại được, còn hai phần ba còn lại, Mục Trọng Hạ phải dỡ bỏ và chế tạo vật phẩm thuật pháp mới.

Hôm nay cậu sẽ làm một vài chiếc máy sưởi tay thuật pháp, sau đó sửa chữa tất cả những chiếc máy sưởi có thể sửa được. Vì mối quan hệ gần gũi với thủ lĩnh, Tulason, Khanbana, Suwanbi và Terra, hay vì cuộc sống tương lai của cậu và Tesir trong bộ lạc, cậu cần đưa máy sưởi tay hoặc máy sưởi cho họ. Cậu và Tesir có máy sưởi để giữ ấm, nhưng cha ruột, bạn bè và anh em của Tesir lại phải chịu đựng cái lạnh khắc nghiệt, thế thì thật quá đáng. Dù sao đi nữa, thân phận thợ cơ khí của cậu cũng không thể giữ bí mật mãi mãi – mặc dù Mục Trọng Hạ cũng chỉ coi mình là một thợ cơ khí nửa vời.

Trong lúc Mục Trọng Hạ làm việc, Muzai lặng lẽ nằm một bên, nhìn chằm chằm vào rương lạnh thuật pháp số 10, trong đó là số đồ hộp cho riêng nó. Muzai l**m môi, mặc dù có hơi không vui vì hai ngày mới được ăn một hộp, nhưng hôm nay là ngày nó được ăn đó ~

Làm việc hồi lâu, chế tạo ra ba chiếc máy sưởi tay thuật pháp, Mục Trọng Hạ mới nhận ra có điều gì đó không ổn. Gu’an đâu rồi nhỉ? Hôm nay Tesir, Abiwo và Amunda đều đi vắng nên kiểu gì Gu’an cũng nên ghé qua mới đúng. Nhưng đã lâu cậu không thấy Gu’an, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó rồi. Dù Gu’an bận làm xúc xích, không thường xuyên tới đây, nhưng mỗi ngày vẫn có thể thấy cô một hai lần. Sau khi làm xong thuật pháp trận trên máy sưởi tay thuật pháp, đặt viên đá thuật pháp màu trắng vào và dùng thử để xác định nó có thể nóng lên, Mục Trọng Hạ liền thay quần áo đi ra ngoài. Cậu quấn kín mít và đeo vào hai chiếc máy sưởi tay thuật pháp rồi mới đi ra ngoài. Muzai đứng dậy đi theo.

Mục Trọng Hạ đi tìm Gu’an. Trên đường, ai thấy cậu cũng đều cung kính chào hỏi, Mục Trọng Hạ đều lịch sự đáp lại. Cậu đã ở đây hơn hai tháng, nhưng cũng chỉ biết vài người, điều này cũng có liên quan đến việc cậu không thường xuyên ra ngoài. Mùa tuyết đến rồi, cậu mặc như một quả bóng, người trong bộ lạc chỉ có thêm tay áo, quần đùi biến thành quần dài, nhưng vẫn chỉ mặc mỗi một bộ, không như cậu, quấn kín chỉ lộ ra đôi mắt. Người Dimata đã quen với những cơn gió mạnh ở vùng lãnh nguyên trong mùa tuyết, nhưng cậu thì không. Gió thổi qua mũi cái đã không chịu nổi rồi.

Muzai biết lều của Gu’an ở đâu nên Mục Trọng Hạ không cần hỏi đường. Đến bên ngoài lều của Gu’an và Baire, Mục Trọng Hạ gọi: “Gu’an?”

Trong lều không có động tĩnh gì, Mục Trọng Hạ nghĩ, hay là cô không có ở đây? Lúc này, màn che được mở ra, Mục Trọng Hạ lập tức gọi: “Mỗ mụ.”

Khuôn mặt già nua của Baire nhăn nheo như vỏ cam khô, nhưng ánh mắt nhìn Mục Trọng Hạ lại rất ấm áp và nhân hậu. Bà hỏi: “Con tìm Gu’an có việc gì? Gần đây con bé không tiện, không có ở lều.”

Không tiện?

Mục Trọng Hạ: “Mỗ mụ, sao Gu’an lại không tiện? Em ấy không ở lều thì ở đâu?” Không tiện thì cậu hiểu, nhưng không tiện mà lại không ở trong lều thì lạ thật.

Dường như Baire có điều gì khó nói, thế là Mục Trọng Hạ hỏi: “Mỗ mụ, Gu’an làm sao vậy? Tesir đang bận đi bắt cá. Nếu ở nhà có chuyện gì, mỗ mụ nói với con cũng được.”

Baire lại thở dài trong lòng, Tesir thật sự được Thần Tuyết ban phúc mới có được najia người Eden tốt bụng như vậy. Bà nói mơ hồ: “Phụ nữ đôi khi rất bẩn. Mấy ngày nay con bé đều ở trong hang bẩn. Khi nào khỏe thì sẽ quay lại.”

Mục Trọng Hạ nghe được lời này, tim đập thình thịch. Là một người đàn ông trưởng thành ở thế giới tương lai, sao cậu lại không hiểu ý trong lời Baire được. Cậu gật đầu: “Con hiểu rồi. Mỗ mụ, cái này cho mỗ mụ. Con về đây.”

Mục Trọng Hạ nhét chiếc máy sưởi tay vào tay Baire rồi không nói thêm gì nữa, quay người rời đi cùng Muzai. Baire nhìn thứ trên tay mình, tò mò xem nó là gì. Bà nhận ra nó là một vật phẩm thuật pháp, trên đó có một thuật pháp trận, ở giữa trận pháp là một viên đá thuật pháp màu trắng. Baire nghĩ nghĩ rồi cầm thứ kỳ lạ này đến lều của thủ lĩnh.

Sau khi trở về lều, Mục Trọng Hạ mở rương thuật pháp số 1, lấy ra một gói giấy lụa lớn, sau đó tìm một chiếc túi da bỏ vào. Cậu còn lấy thêm một hộp ngũ cốc, hai cái bánh cuộn và ấm nước thuật pháp ở nhà bỏ hết vào, cuối cùng còn mang thêm cả một cái chăn. Xoa xoa đầu Muzai, Mục Trọng Hạ nói: “Muzai, dẫn ta đi tìm Gu’an nhé, đi tới hang bẩn.”

“Ô~”

Muzai dẫn Mục Trọng Hạ ra khỏi lều.

Trong lịch sử mà Mục Trọng Hạ đã nghiên cứu, thời xa xưa, những ngày bất tiện trong tháng của phụ nữ bị coi là bẩn thỉu, không rõ ràng, phải đuổi đi nơi khác, chờ khi kết thúc mới cho về. Thậm chí phụ nữ vừa mới sinh con rồi ra máu cũng sẽ bị coi là bẩn thỉu, bất thường. Trong trí nhớ của Mục Tu, cậu ấy chưa từng gặp tình huống như vậy, điều đó có nghĩa là Eden có lẽ không có thói quen xấu đó. Nhưng điều chắc chắn bây giờ là người Dimata có thói quen xấu này.

Mục Trọng Hạ cảm thấy thực đau lòng. Trời lạnh như vậy mà các cô gái đã phải trải qua thời kỳ kinh nguyệt khổ sở rồi, lại còn bị đẩy vào cái gọi là “hang bẩn” kia. Cậu không biết Tesir có kiêng kỵ mà không thể tự ý đưa Gu’an về hay không, hoặc có thể chính Gu’an cũng cho rằng điều đó là bẩn thỉu hoặc đáng ngại nên mới không chịu về. Tất cả những gì cậu có thể làm là khiến Gu’an cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Muzai dẫn Mục Trọng Hạ ra khỏi bộ lạc. Mục Trọng Hạ bước đi chậm rãi, còn mang theo một chiếc túi lớn. Muzai chỉ đơn giản nằm xuống và dùng đuôi quất nhẹ vào Mục Trọng Hạ, ý bảo cậu cưỡi lên. Sau khi xác nhận hồi lâu, Mục Trọng Hạ mới hiểu ý của Muzai. Cậu trèo lên người nó, một tay nắm phần thịt sau gáy của Muzai, rồi tốc độ lập tức tăng lên.

Sau khi Mushka, người vẫn đang nghiên cứu dụng cụ thuật pháp với mẹ mình, biết được Mục Trọng Hạ đột nhiên đi ra ngoài thì lập tức ra lệnh cho Suwanbi đi theo để bảo vệ sự an toàn cho cậu.

Hiển nhiên, Muzai biết cái gọi là hang bẩn ở đâu nên nó tăng tốc chạy về phía đó. Nhưng không có yên ngựa, Mục Trọng Hạ ngồi trên lưng Muzai rất khó khăn.

“Najia của Tesir!”

Muzai dừng lại, Mục Trọng Hạ xoay người, là Suwanbi. Mọi người đều chẳng biết nên xưng hô với Mục Trọng Hạ như thế nào, gọi thẳng tên thì có vẻ bất lịch sự, mà bình thường cũng chẳng có cơ hội gọi. Lúc này, Suwanbi chỉ nghĩ được xưng hô đó.

Mục Trọng Hạ bất chấp xấu hổ, cậu cũng biết tâm lý phức tạp của mọi người ở đây đối với mình. Suwanbi đuổi theo hỏi: “Cậu đi ra ngoài à? Có cần gì thì cứ bảo tôi.”

Mục Trọng Hạ có biết Suwanbi, liền đáp: “Tôi muốn tới hang bẩn tìm Gu’an.”

Suwanbi liền nói: “Đàn ông không được phép đến đó.”

Mục Trọng Hạ: “Tôi là najia của Tesir, không sao đâu. Tôi chỉ đến thăm cô ấy thôi, sẽ không đi vào.”

Với tư cách là một najia, quả thực Mục Trọng Hạ cũng không cần phải kiêng kỵ như họ. Sau khi suy nghĩ thật lâu, Suwanbi nói: “Đưa đồ cho tôi, tôi xách giúp cậu, để cậu có thể ôm cổ Muzai mà không bị ngã.”

“Cảm ơn.”

Mục Trọng Hạ là najia của người khác nên Suwanbi không thể để cậu cưỡi chiến mã của mình. Mục Trọng Hạ đưa túi cho Suwanbi, hai tay vòng qua cổ Muzai. Suwanbi lên ngựa, Muzai lập tức chạy tiếp.

Chạy một mạch đến ruộng cày, có vẻ như Mục Trọng Hạ đã không chịu được nữa. Chỉ có điều cậu quấn chặt nên người khác không thể nhìn thấy. Muzai chạy qua cánh đồng đã cày, lại chạy tiếp lên sườn đồi phía sau, rồi dừng lại bên ngoài một hang động sau sườn đồi. Trên sườn đồi này có hàng chục hang động với nhiều kích cỡ khác nhau! Cửa động có mấy viên đá chất chồng lên nhau, bên trong vang lên tiếng ho khan. Mục Trọng Hạ xuống khỏi lưng Muzai, nắm chặt tay. Hang động rất tối, còn bị đá chặn lại. Nhưng dù vậy, Mục Trọng Hạ chỉ nhìn thoáng qua cũng có thể thấy bên trong có rất nhiều người.

“Gu’an!”

Gu’an đang rúc trong góc, chịu đựng cơn đau trong bụng, ngẩng đầu nghi ngờ tai mình có vấn đề. Sao cô lại nghe được giọng nói của anh Hạ?

“Gu’an! Em có trong đó không?”

Thực sự là anh Hạ!

Gu’an tựa vào tường đứng dậy, mấy người phụ nữ trong hang cũng nhìn ra ngoài.

“Gu’an, em có trong đó không?”

“Anh Hạ… em…” Gu’an yếu ớt run rẩy.

Mục Trọng Hạ đau lòng lắm, lại hỏi: “Em có thể ra ngoài được không? Nếu không được thì anh vào.”

“Không! Anh Hạ, đừng vào! Em có thể ra ngoài!”

Gu’an chịu đựng cơn đau ở vùng bụng dưới, quấn mình trong lớp da thú, vội vàng đi về phía cửa hang. Nhìn thấy người đứng ngoài cửa hang, Gu’an không khỏi rơi nước mắt. Mặc dù những người phụ nữ trong bộ lạc đều đến đây, mặc dù trước đây cô cũng như thế, nhưng vào giờ phút này, nhìn thấy anh Hạ đến thăm mình, cô lại cảm động muốn khóc.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.