Chương 31: Gây phẫn nộ
Ban đêm, lều bật máy sưởi, Tesir c** tr*n ngủ ngon lành, vòng tay ôm lấy najia cũng đang say ngủ. Ở bục dưới, Abiwo và Amunda đang ngủ trong ổ chăn ấm áp, Muzai cảm thấy quá nóng nên nằm ở cửa, những cơn gió lạnh thổi qua từ kẽ hở của rèm cửa khiến nó cảm thấy mát hơn nhiều.
Nửa đêm, Abiwo thức dậy vì khát nước. Trong lều tối om, sau khi tỉnh dậy và quen được một lúc, mắt Abiwo nhìn thấy cốc nước đặt cách giường không xa. Anh quay đầu nhìn về phía hai người cha thì thấy a phụ có vẻ cũng nóng, một tay một chân ở ngoài chăn. Amunda đang ngủ say, một chân cũng thò ra khỏi chăn. Abiwo hơi xoay người, nhoài người với lấy chiếc cốc và ngẩng đầu lên và uống gần hết.
Trên đỉnh lều có tiếng xào xạc, tuyết đang rơi. Abiwo nhẹ nhàng đặt chiếc cốc xuống rồi nằm xuống lại. Trong trí nhớ của cậu bé, đã lâu lắm rồi hai anh em mới ngủ chung lều với a phụ. Abiwo không còn ký ức gì về a mỗ ruột, và không cảm thấy gì ngoài sự ghê tởm đối với Misha. Nghĩ đến lý do a phụ có thể đưa Mục a phụ về đây, Abiwo cảm thấy hơi tự hào, chính cậu bé là người đã cho a phụ cơ hội. Nghĩ miên man một lúc, Abiwo lại chìm vào giấc ngủ.
※
Đêm hôm trước không vận động nên ngày hôm sau khi Tesir tỉnh dậy, Mục Trọng Hạ cũng tỉnh theo. Tesir bảo Mục Trọng Hạ cứ ngủ tiếp, nhưng cậu đã dậy. Ba cha con mặc quần áo, rửa mặt chuẩn bị lên đường, Mục Trọng Hạ chạy sang lều gieo trồng, hai con gà rừng lợi hại đến nỗi đẻ thêm bốn quả trứng! Mục Trọng Hạ cầm trứng về, trong lúc chờ ba cha con chuẩn bị ra ngoài, cậu nhanh chóng chiên bốn quả trứng, sau đó hâm nóng bốn cốc sữa Mangmu, bảo ba cha con và Muzai ăn chút gì lót dạ rồi hãy đi. Muzai ăn một miếng hết trứng chiên và l**m hết nửa chậu sữa Mangmu.
Tesir cắn một nửa phần trứng chiên của mình, nửa còn lại đút cho Mục Trọng Hạ nói: “Em cứ giữ lại trứng cho mình ăn đi.”
Mục Trọng Hạ đẩy lại: “Em nghĩ hôm nay hai con gà kia vẫn sẽ đẻ trứng. Phần còn lại em và Gu’an sẽ ăn, anh ăn nhanh đi rồi đi.”
Tesir một tay ôm najia, ăn nốt nửa quả trứng rồi uống vài ngụm hết sữa Mangmu. Sau khi lấy cho Tesir một cốc nước để hắn súc miệng, Mục Trọng Hạ nhìn ba cha con và Muzai ra ngoài. Bên ngoài đang có tuyết rơi, sau một đêm, tuyết đã phủ hết dấu giày, nhưng đối với người Dimata mà nói, đây mới chỉ là tuyết nhẹ, bọn họ còn cần phải ra ngoài bắt cá. Sau khi bắt cá xong, người Dimata sẽ che lều của mình bằng nhiều lớp da thú màu trắng khác nhau, thứ nhất là để giữ ấm, thứ hai là để che phủ giữa tuyết trắng. Dù sao thì lều màu xanh quá dễ thấy trong mùa tuyết rơi.
Amunda được quấn chặt, dắt con dao găm bằng xương và con dao găm thuật pháp mà Mục a phụ làm cho mình bên hông, đi theo cha và anh trai ưỡn ngực rời đi. Mới 5 tuổi, cậu bé đã học cách săn tìm thức ăn. Lều nào cũng đều có đàn ông hoặc các bé trai đi ra ngoài với hành lý đơn giản. Đàn ông và bé trai tụ tập bên ngoài lều thủ lĩnh.
Trời vẫn còn tối, Mục Trọng Hạ đứng dưới ánh đuốc, nhìn theo bóng dáng ba cha con và Muzai đang rời, hốc mắt không khỏi nóng lên. Khi đối mặt với sống còn, người Dimata là những người ngoan cường và đáng ngưỡng mộ nhất. Tesir là đội trưởng, hắn đứng ở phía trước, chỉ cần quay đầu là có thể nhìn thấy lều của mình. Thị lực tốt của người Dimata khiến hắn có thể thấy rõ najia của mình đang đứng ở ngoài lều.
Những người đi bắt cá tụ tập lại rồi lên ngựa rời đi. Để mang lại một cuộc sống tốt nhất cho najia của mình, Tesir luôn xung phong đi săn hàng ngày. Chỉ như vậy thì hắn mới có thể nhận được nhiều thức ăn nhất. Abiwo và Amunda cũng muốn kiếm nhiều thức ăn cho Mục a phụ, hai đứa sẵn sàng đi bắt cá cùng a phụ mình trong thời tiết lạnh giá như mùa tuyết rơi.
Những người đàn ông cưỡi chiến mã rời đi, còn Mục Trọng Hạ quay trở lại lều. Sau khi bình tĩnh lại một lúc, cậu cởi áo khoác và bắt đầu làm việc. Tesir và bọn nhỏ đang làm việc chăm chỉ, cậu cũng vậy. Sau khi dọn dẹp lều, Mục Trọng Hạ tự nấu cháo yến mạch và ăn nốt cả bánh mì làm tối qua. Sau đó cậu bắt đầu làm mì, Gu’an vẫn không thoải mái nên buổi sáng cậu làm cho cô một tô mì nóng và một cốc sữa nóng, hẳn là một bữa sáng ngon lành.
Gu’an đã tỉnh lại. Đêm qua bụng cô không đau lắm. Cô biết như vậy là do anh Hạ chăm sóc cẩn thận, bởi vì cô đang ở trong lều ấm áp và thoải mái. Nếu là trước đây, cô sẽ phải đau ít nhất bốn ngày. Nếu vào mùa tuyết thì dù có kết thúc, bụng vẫn sẽ cảm thấy hơi đau. Không đau bụng thì Gu’an cũng không nằm nữa. Cô buộc chặt quần, rồi mặc thật ấm. Hôm qua anh Hạ nói cô không thể bị nhiễm lạnh – Gu’an xách thùng đựng nước thải và ngựa gỗ ra khỏi lều.
Trời vẫn còn tối, những người đàn ông ra ngoài đã rời đi, hầu hết những người phụ nữ tiễn người đàn ông của mình ra ngoài cũng đã trở về lều. Gu’an tránh các tộc nhân, nhờ vào thị lực tốt của người Dimata, cô đi đường vòng vào nhà vệ sinh, đổ nước thải còn chưa đóng băng, lau sạch ngựa gỗ rồi nhanh chóng quay lại lều. Vừa bước vào, Gu’an đã thấy anh Hạ.
“Gu’an, em đi đâu thế?”
Gu’an bị hơi lạnh bao trùm, cô cởi khăn quàng cổ ra, cười nói: “Em đi đổ xả nước thải, anh Hạ, em không sao!”
Mục Trọng Hạ liếc nhìn hai thùng kia, không nói gì khác, chỉ bảo, “Đi rửa tay rồi ăn đi.”
“Vâng!”
Gu’an rửa tay, cởi áo khoác lông rồi ngồi vào bàn, vui vẻ ngửi mùi thơm của mì rồi cầm nĩa lên ăn. Trên bàn không chỉ có tô mì thịt thơm phức mà còn có một ly sữa, hai miếng bánh mì và một miếng phô mai nhỏ. Mục Trọng Hạ giúp Gu’an dọn dẹp lều, đun một nồi nước nóng cho cô, nói: “Buổi trưa chỉ có hai người chúng ta thôi, anh sẽ nấu cháo và nướng bánh mì thịt, chờ đến tối, anh trai và các cháu em về, chúng ta ăn sủi cảo.”
Hai mắt Gu’an sáng lên: “Anh Hạ, sủi cảo là cái gì?”
Mục Trọng Hạ: “Một loại đồ ăn mập mạp đáng yêu.”
Gu’an bối rối, đồ ăn mập mạp đáng yêu á?
Sau khi Gu’an ăn xong, Mục Trọng Hạ thu dọn bộ đồ ăn rồi trở về lều, để Gu’an nghỉ ngơi. Hôm nay, Mục Trọng Hạ tiếp tục chế tạo mấy cái máy sưởi tay thuật pháp, đồng thời cũng sửa những chiếc máy sưởi có thể sửa được. Tuy nhiên, nghĩ Gu’an chắc sẽ buồn chán, Mục Trọng Hạ lấy vài tập tranh trong rương thuật pháp của mình ra và đưa cho Gu’an xem. Mục Tu đúng là mọt sách, nhưng cậu ấy đọc rất nhiều loại sách và là một người vô cùng thích đọc sách. Mấy tập tranh này nói về phong tục của Eden, một số mô tả hoa và cây của Eden, một số mô tả những món ngon của Eden và một số chỉ đơn giản là đánh giá về hội hoạ. Có nhiều hình ảnh và ít chữ, giúp một người không biết chữ như Gu’an cũng có thể xem dễ dàng hơn. Gu’an rất vui khi nhận được những tập tranh này.
Tạm thời không cần lo Gu’an, Mục Trọng Hạ liền bận rộn trong lều. Những người đàn ông đi ra ngoài đang đào lớp băng mỏng trên hồ và bắt đầu chuẩn bị bắt cá. Những đứa trẻ như Amunda có trách nhiệm lọc và ném những con cá nhỏ trở lại hồ. Người Dimata học cách dệt lưới đánh cá từ người Eden, sau đó dùng lưới đánh cá để bắt cá trong các hồ để sống sót qua mùa tuyết kéo dài.
Tuyết rơi cũng đồng nghĩa với việc Yahan sẽ nhiều nguy hiểm hơn, nên hôm nay, Muzai cũng ra ngoài. Nhưng Muzai lại không thích mùi cá. Nó cùng những ma thú khác chỉ nằm trên tuyết, lười biếng nhìn đám người bận rộn phía xa. Một con hổ cái đứng dậy đi đến chỗ Muzai, cúi đầu muốn l**m nhưng Muzai đã né được.
“Gào!”
Muzai nhe răng với con hổ cái. Con hổ cái không hề sợ hãi, nó tiến lại gần một bước rồi lại cúi đầu xuống.
“Gào!!”
Muzai c*n v** c* con hổ cái. Thấy Muzai thực sự không thích, con hổ cái tức giận bỏ đi. Giữa đám ma thú này cũng có thể có “tình yêu”. Tuy nhiên, con cháu của chúng sẽ không thuần huyết. Để ma thú có thể duy trì được thuần huyết, ma thú sinh ra giữa ma thú giao phối với nhau trong bộ lạc sẽ được đưa về rừng sau khi chúng học được cách đi săn. Chúng cần phải vào rừng để rèn luyện bản thân, bồi dưỡng vì bẩm sinh không thuần huyết. Kỳ đ*ng d*c của ma thú là vào mùa tuyết rơi, kỳ sinh sản là vào cuối mùa tuyết rơi, sau đó khi mùa ấm đến, ma thú con có thể học cách đi săn cùng mẹ.
Muzai không thích mấy con hổ cái trong bộ lạc, nhưng nó cũng thực sự sắp đến kỳ đ*ng d*c rồi. Mặc dù không thích con hổ cái kia nhưng Muzai cũng bị k*ch th*ch. Nó gầm hai tiếng về phía Tesir rồi chạy về phía rừng. Tesir nhìn thấy cũng không ngăn cản, hắn cũng biết Muzai sắp đến kỳ đ*ng d*c.
Hết lưới này đến lưới khác, bọn nhỏ ngoan ngoãn lọc ra những con cá nhỏ rồi ném trở lại trong nước. Nếu Mục Trọng Hạ có mặt ở đây, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, chắc chắn sẽ liên tưởng đến cảnh “Câu cá mùa đông ở hồ X”, điểm khác biệt duy nhất là ở đây không có nhiều người bán, ngư dân cũng không cố gắng bán được giá tốt, những con cá này chính là niềm hy vọng của họ cho mùa tuyết dài.
Người lớn trẻ nhỏ cứ bận rộn cho đến giờ ăn. Người lớn giết cá bên hồ, đốt phân khô rồi nướng cá ăn. Tesir cũng đang giết cá và rửa cá, nhưng có một nhóm người đang vây quanh hắn.
“Tesir, làm cá như thế có ngon hơn không?”
“Tesir, có thể cho najia nhà tôi sang học najia nhà anh cách thắt nút bình an này không?”
“Tesir, anh có thể để najia nhà anh dạy chúng tôi cách làm nạng được không?”
Vừa tập trung xử lý cá, Tesir vừa trả lời: “Các người tự nướng nó sẽ biết nó ngon hay không. Gu’an đang học cách thắt nút. Sau khi con bé học được, najia nhà các người có thể đến chỗ Gu’an học. Chuyện nạng thì chờ hết bận rồi nói.”
Tulason ở bên cạnh nói với sang: “Mọi người không định ăn cơm à?”
Những người xung quanh Tesir lập tức giải tán.
Tesir đưa cá đã làm sạch cho Abiwo và Amunda đang đứng một bên, hai đứa trẻ chịu trách nhiệm nướng cá. Tesir lấy tuyết rửa tay. Các con trai của Tulason, Suwanbi và Khanbana cũng lấy cá mà a phụ mình đã làm và đi nướng cùng Abiwo và Amunda. Ngọn lửa của bốn gia đình cùng đốt lên. Tesir bước đến bên đống lửa, ngồi trên tấm thảm da thú và lấy bốn cơm thuật pháp cùng bốn ổ bánh mì cứng đông lạnh trong túi ra. Hắn đặt bánh mì bên đống lửa và mở bốn hộp đồ ăn.
Tulason, Suwanbi và Khanbana còn đỡ hơn, nhưng các con trai của họ là Baisimi, Chalasa và Ifusai tò mò nhìn chằm chằm vào bốn hộp đồ ăn mà chúng chưa từng thấy trước đây. Tesir từng có hai người vợ và hai đứa con trai. Tulason có một con trai và một con gái, con gái lớn hơn Amunda hai tuổi. Cả Suwanbi và Khanbana đều chỉ có một đứa con, cũng là con trai duy nhất của họ. Con trai Chalasa của Khanbana nhỏ hơn Abiwo và Baisimi, mới 8 tuổi. Baisimi, Ifusai và Abiwo bằng tuổi nhau, ba cậu bé thường xuyên chơi cùng nhau.
Trong bốn hộp thức ăn, một hộp chứa sữa Mangmu đã đông lạnh thành khối, một hộp chứa pho mát, hai hộp còn lại chứa cơm chiên xúc xích, tất nhiên là cũng đã đông lạnh. Tesir mở ba hộp cơm thuật pháp, lấy dao cắt phô mai thành bốn phần và nói: “Mỗi người lấy một phần đi.”
Tulason, Suwanbi và Khanbana rất ngạc nhiên. Baisimi lập tức chạy ra chỗ Abiwo, thấp giọng hỏi: “Này, Abiwo, đó là cái gì vậy?”
Abiwo đang tập trung nướng cá, ngầu ngầu nói: “Mục a phụ của tôi làm pho mát.”
Baisimi: “Là cái tròn tròn làm từ sữa thú Mangmu kia à?”
“Đúng vậy.”
Baisimi và Ifusai nhăn mũi: “Cái đó ăn được không?”
Abiwo liếc nhìn hai đứa bạn: “Chê thì đừng ăn.”
Tulason, Suwanbi và Khanbana đều đã ăn xúc xích. Tesir từ khi có najia đã siêu keo kiệt lại thực sự đã chủ động cho họ đồ ăn! Bất kể có ngon hay không thì ba người cũng lập tức lấy phần của mình. Sau đó Tesir nói: “Cứ lấy một nửa bánh mì nữa đi.”
Tulason: “Tesir, sao hôm nay hào phóng thế.”
Tesir: “Hôm nay cho mọi người ăn thử.”
Ý là gì? Hôm nay? Ăn thử?
Tesir không giải thích. Tulason cũng không hỏi thêm gì nữa, anh ta lấy hai miếng bánh mì chưa rã đông hoàn toàn, lấy dao cắt ra và chia đều cho ba người.
Lúc này Tesir mới nói: “Pho mát có thể ăn trực tiếp hoặc kẹp giữa các lát bánh mì.”
Hử? Thế sao ăn được nhỉ?
Tesir cắt hai lát bánh mì đã mềm ở mép, cắt một miếng pho mát kẹp vào giữa hai lát bánh mì rồi há miệng ăn.
Ăn như thế này à?
“A phụ, để con thử xem!” Baisimi xung phong nói. Tulason liền đưa dao găm cho cậu bé.
Nướng xong hai con cá lớn, Abiwo đặt con cá lên tấm da thú sạch và chuẩn bị cắt thành nhiều miếng. Đầu tiên, cậu bé rút xương ra, nhưng xương cá lớn rất khó rút. Abiwo ném con dao xương sang một bên và rút ra một con dao găm khác ra, chỉ với một tiếng “tách” nhẹ, bộ xương dày của con cá lớn dễ dàng bị cắt đứt.
“Abiwo! Cậu có dao găm thuật pháp sao?! Đúng rồi! Trên đó có một viên đá thuật pháp!” Ifusai đột nhiên kêu to, khiến Baisimi đang chuẩn bị nếm thử pho mát cũng sửng sốt một lúc rồi vội vàng nhìn sang. Ngay cả Tulason, Khanbana và Suwanbi cũng sửng sốt, mọi người nghe thấy cũng đều nhìn Abiwo.
“Thật sự là một con dao găm thuật pháp! Abiwo! Cậu lấy ở đâu vậy!” Baisimi hét lên.
Abiwo ngẩng đầu liếc nhìn hai người bạn đang ồn ào, sau đó tiếp tục xẻ cá và nói: “Mục a phụ của tôi cho tôi.”
“… !!”
Tulason, Khanbana và Suwanbi đều quay đầu về phía Tesir đang ăn.
Baisimi: “Abiwo! Cho tôi xem với!”
Abiwo: “Tôi còn phải làm cá.”
“Cậu dám dùng dao găm thuật pháp làm cá à?! Tôi giết cậu!” Baisimi và Ifusai thật muốn phát khùng.
Amunda đang ngồi bên cạnh a phụ mình, không biết là cố ý hay gì mà đang chuẩn bị ăn cá, bé cũng rút con dao găm thuật pháp bên hông ra, cắt một miếng cá nhét vào miệng.
“Amunda! Em cũng có à?!”
Baisimi và Ifusai lại muốn phát khùng tiếp.
Ngày hôm nay, ba cha con nhà Tesir thực sự đã khơi dậy sự phẫn nộ của dư luận.
Họ đã đặc biệt mang cơm trưa đi thì thôi, đã thế lại còn dùng hộp cơm thuật pháp! Có thể hâm nóng tự động!
Đã tự mang bữa trưa đi thì thôi, nhưng bữa trưa của họ rất phong phú và ngon miệng! Bánh mì thơm ngon, pho mát thơm ngon, cái gọi là cơm chiên xúc xích càng khiến người ta ngửi thôi đã ch** n**c miếng – họ thực sự muốn biết món đó có mùi vị như thế nào!
Mà điều đáng ghen tị nhất là, hai đứa trẻ Abiwo và Amunda thực sự có những con dao găm thuật pháp! Dù chỉ là dao găm thuật pháp sơ cấp cấp thấp nhất, nhưng cũng đủ khiến người ta ghen tị rồi.
Tulason, Suwanbi và Khanbana thật muốn hợp sức đánh cho Tesir đang bình tĩnh ăn uống một trận, ba cha con tên này chỉ ở đây để k*ch th*ch họ mà thôi!
Abiwo và Amunda cho bạn bè xem dao găm thuật pháp xong thì cất đi. Hai đứa trẻ trông rất bình tĩnh, như thể dao găm thuật pháp cực kỳ bình thường, nhưng trong lòng chắc chắn không bình tĩnh như bề ngoài. Mục a phụ chính là a phụ tuyệt nhất Yahan! Không ai có đâu nhá!
Ăn cá xong, các bạn nhỏ đã không còn hứng thú với việc bắt những con cá nhỏ nữa. Những người bạn thân thiết với Abiwo và Amunda cứ quấn lấy hai đứa, muốn xem dao găm thuật pháp một lần nữa, nhưng hai đứa luôn từ chối.
Trong lãnh địa của thủ lĩnh, trời đã tối sầm, Mục Trọng Hạ ước tính thời gian rồi bắt đầu nấu sủi cảo. Cậu đã gói rất nhiều, còn lại thì để ngày mai ba cha con cùng ăn. Đến lúc đó sẽ dùng hộp cơm thuật pháp để nấu canh sủi cảo, vừa nóng hổi vừa ngon. Đột nhiên, bên ngoài bỗng trở nên náo nhiệt, Mục Trọng Hạ đi tới cửa sổ nhìn ra ngoài, hẳn là những người đi bắt cá đã trở lại. Vớt mẻ sủi cảo cuối cùng ra, Mục Trọng Hạ đổ một nồi nước nóng, cho một ít sủi cảo đã nấu chín vào hộp đồ ăn thuật pháp mới làm hôm nay, rồi đặt một bát canh trứng cam mao vào giỏ thức ăn. Mặc quần áo ấm xong, Mục Trọng Hạ xách hộp đi đưa đồ ăn cho Gu’an, khi ra khỏi chỗ Gu’an thì thấy ba người một hổ quen thuộc từ xa.
“Gào~ “
Muzai luôn nhanh nhất. Mục Trọng Hạ mở rộng vòng tay, ôm lấy Muzai đang chạy tới, hôn đầu nó, còn xoa xoa. Abiwo xách bốn con cá lớn trên tay, Amunda xách một con, Tesir xách một chiếc túi nặng trĩu, rõ ràng là thu hoạch hôm nay. Mục Trọng Hạ: “Cứ để cá bên ngoài trước, rửa tay thay quần áo rồi chuẩn bị ăn cơm thôi.”
Ba cha con đều mỉm cười, tốc độ của họ cũng càng nhanh hơn.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.