🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 50: Sức hút của một thợ cơ khí.

Sau khi Mục Trọng Hạ uyển chuyển nói giày cao gót được dùng làm sản phẩm trưng bày và chỉ có thể bán với số lượng ít, lông thú cũng cần được bán ở thành phố Naj, và sau khi thành chủ ho mạnh vài lần, ba người vợ và bốn đứa con của ông cuối cùng đã kết thúc chuyến mua sắm này. Mục Trọng Hạ mời thành chủ đến lều số 2. Nghĩ đến hầu bao chảy máu của mình, thành chủ không muốn đi, nhưng không đi thì thật mất mặt. Cuối cùng, thành chủ nhìn đại phu nhân bằng ánh mắt “vừa phải thôi”, sau đó mới dẫn vợ con sang lều số 2.

Vừa bước vào lều số 2, mùi thơm của xúc xích đã ập vào. Hai đứa con trai của thành chủ đồng thời xoa bụng. Xúc xích mới nướng đã khiến cho thành chủ và những người khác ch** n**c miếng.

“Cha! Con muốn ăn cái này!”

Con trai thành chủ lớn tiếng đòi ăn xúc xích, bánh kẹp, pho mát.

Con gái thành chủ đã mua hơn chục chiếc túi xách và búp bê da: “Con thích pho mát.”

“Đây là loại thịt khô gì vậy? Ngon quá.”

Mục Trọng Hạ: “Đây là thịt rắn khô.”

Vốn tưởng cô bé sẽ không thích, không ngờ, con gái thành chủ lập tức nói: “Cha! Con muốn mua!”

Mục Trọng Hạ: “Thành chủ, ngài có thể dùng tiền mua, hoặc có thể dùng đồ để đổi.”

Thành chủ lập tức hỏi: “Đổi đồ gì vậy?”

Mục Trọng Hạ cầm lấy bàn tính, bắt đầu tính toán: “Hôm nay, tôi sẽ giảm giá 15% tất cả các mặt hàng đã mua. Ngài đã mua tổng cộng 18 bộ áo lông thú cho người lớn, 21 bộ áo lông thú cho trẻ em, 6 đôi giày cao gót…”

Mọi người thấy Mục Trọng Hạ đang chơi đùa với một vật kỳ lạ có nhiều hạt trên tay, không hiểu cậu dùng nó để tính toán như thế nào. Mục Trọng Hạ nhanh chóng tính toán tổng lượng tiêu dùng của thành chủ dựa trên hóa đơn vừa ghi, bỏ qua số lẻ rồi lại giảm giá 15%: “Quản gia, ông xem giá này đã chuẩn chưa?”

Quản gia của thành chủ còn chưa kịp tính lại, thành chủ đã xua tay, nói: “Tôi tin đại sư Samer sẽ không tính sai.”

Mục Trọng Hạ: “Dựa vào giá hàng hóa ở thành Yolu, giá một cân muối là…”

Bàn tính kêu lách cách, Mục Trọng Hạ đưa ra muối, vải vóc, đường, thuốc uống, thuốc bôi… mọi thứ có thể đổi được ở thành Yolu. Hôm qua, cậu đã nghe Xifeng nói thành Yolu không có quyển trục thuật pháp, vì ở đây không có pháp sư hay thợ cơ khí nào cả. Đồng thời, cậu cũng tìm hiểu về giá cả ở thành Yolu và thành Naj từ Xifeng. Là chủ thành của Zhaikuo, giá một số nhu yếu phẩm hàng ngày ở thành Naj thực sự rẻ hơn so với giá ở các thành phố nhỏ như thành Yolu và thành Ulado.

Mục Trọng Hạ đã hào phóng giảm giá 15%. Thành chủ thấy Mục Trọng Hạ sẽ chế tạo vũ khí thuật pháp miễn phí cho tướng Ewei nên cũng hào phóng giảm giá 15% cho Mục Trọng Hạ. Mục Trọng Hạ tính xong, Terra cũng đã viết mọi thứ ra giấy. Thành chủ giao bản danh sách cho quản gia, bảo ông đi chuẩn bị, sau đó nói với Mục Trọng Hạ: “Đại sư Samer, trong tay tôi quả thực có thương đôi. Tôi muốn ký hợp đồng với cậu về da, pho mát và xúc xích. Cậu thấy sao?”

Mục Trọng Hạ: “Đương nhiên là có thể, tôi sẽ cho ngài một mức giá ưu đãi.”

Bonatch mỉm cười: “Tôi tin mức giá cậu đưa ra cho tôi nhất định là tốt nhất. Chẳng giấu gì cậu, những miếng pho mát này của cậu quả thực rất mới lạ, chắc chắn sẽ bán được giá cao ở Eden. Tôi còn có một số người bạn cũ ở thành Naj mà tôi có thể giới thiệu cho cậu. Họ đều thường xuyên đến Eden. Tuy nhiên, tôi cần cậu giúp đỡ một việc.”

Mục Trọng Hạ: “Thành chủ cứ nói.”

Bonatch: “Tôi muốn nhờ cậu chế tạo vũ khí thuật pháp cho con trai tôi.”

Mục Trọng Hạ suy nghĩ một chút, nói: “Vũ khí trung cấp và thấp cấp trở xuống đều không có vấn đề gì, nhưng tôi càng tinh thông binh khí.”

Bonatch: “Vậy thì binh khí thuật pháp.”

Mục Trọng Hạ: “Chúng tôi còn phải nhanh chóng lên đường, thành chủ có thể phái người đi theo tôi. Nếu kịp, tôi có thể làm xong khi đến thành Ulado, người của ngài sẽ mang về.”​

Bonatch suy nghĩ một chút rồi nói: “Đại sư Samer, cậu đã có những hàng hóa này trong tay, tôi nghĩ cậu hoàn toàn không cần phải đến thành Naj. Tôi có thể mời một vài thương đội từ thành Naj về đây.” Chút việc này, ông vẫn có thể làm được.

Bonatch không muốn nhanh chóng thả một vị thợ cơ khí dễ tính như vậy đi.

Mục Trọng Hạ áy náy nói: “Tôi đến thành Naj lần này không chỉ để mở rộng thị trường cho sản phẩm của Yahan, mà còn phải đến đó vì một việc khác.”

Mục Trọng Hạ nói vậy, Bonatch rất thất vọng, nhưng vẫn nói: “Vậy tôi sẽ để Xifeng dẫn một đội kỵ binh hộ tống các cậu đến thành Ulado và thành Naj. Mặc dù người Dirott chúng tôi không muốn xảy ra xung đột với người Dimata, nhưng đến thành Naj thì sẽ rất khó nói trước.”

Mục Trọng Hạ: “Tôi rất cảm kích sự hào phóng và nhiệt tình của thành chủ.”

Thành chủ dẫn vợ con đến lều của người Dimata và mua rất nhiều thứ về. Người Dimata không phải chỉ có ít da thú, xương thú và đá trần sao? Đại lục Venice chẳng chúng. Nhưng đồ ăn nấu trong nồi lớn của người Dimata trông ngon quá! Có vẻ như thành chủ, Tướng Ewei và Đội trưởng Xifeng đều ăn rất ngon.

Trong khi người dân thành Yolu vẫn đang theo dõi và tò mò, Mục Trọng Hạ đã ngồi vào bàn làm việc, lấy vật liệu mà Xifeng đã chuẩn bị và bắt đầu sửa trường đao cho anh ta. Xifeng cảm thấy những điều kiện như vậy quá bất công đối với một thợ cơ khí, và muốn mời Mục Trọng Hạ đến dinh thự của chủ thành hoặc dựng một chiếc lều tốt hơn cho cậu, nhưng Mục Trọng Hạ đã từ chối. Cậu chỉ muốn dùng thân phận thợ cơ khí của mình để thu hút khách hàng đến với bộ lạc. Đây là cách trực quan nhất khi thiết lập các quầy hàng ngoài trời.

Theo quan sát của Mục Trọng Hạ, người Dirott có vẻ thích trường đao hơn. Hoặc có thể binh lính ở đây thích thứ đó. Ngựa ở đại lục Venice không thể so sánh được với ngựa của Yahan. Ngựa của Venice đã nhanh hơn ngựa mà Mục Trọng Hạ thấy ở kiếp trước rất nhiều, nhưng so với ngựa của Yahan thì chúng chỉ có thể coi là trung bình. Ngựa chiến của Yahan được thuần hóa từ những con ngựa hoang có khả năng thuật pháp. Qua nhiều thế hệ, hầu hết những con ngựa đều đã mất đi khả năng thuật pháp đó, nhưng chúng vẫn giữ được tốc độ. Những con ngựa của Hùng Ưng Vệ đều khoẻ nhất và nhanh nhất. Nhưng dù vậy thì ngựa của Venice vẫn là lực lượng chính của họ trong trận chiến. Có thể vì lý do này mà họ thường ưa chuộng những thanh trường đao khi thường xuyên cần phải chiến đấu ngay lập tức. Ngược lại, bởi vì người Dimata phải chiến đấu với thú dữ nên việc chiến đấu trên lưng ngựa đôi khi rất bất tiện.

Đầu tiên Mục Trọng Hạ cầm khẩu súng máy lên để loại bỏ thuật pháp trận đã mất hiệu lực trên thanh trường đao, sau đó dùng vật liệu sửa chữa thân đao, cuối cùng đặt một thuật pháp trận mới lên trên. Sau khi Mục Trọng Hạ chính thức bắt đầu làm việc, người xem càng cảm thán rõ hơn, cậu thực sự là một thợ cơ khí! Những người Dimata của bộ lạc thứ tư và thứ năm đã hoàn toàn bối rối. Mấy người Duanwaqi, Duanharan, Yijige và anh em Bubahan kéo Terra sang một bên “tra hỏi”.

Duanwaqi gầm nhẹ: “Terra! Najia của Tesir là thợ cơ khí sao?!”

Mặc dù trong lòng không thể tin được, nhưng cảnh tượng vừa nhìn thấy trước mắt và việc đối phương đang làm lúc này đã khiến ngay cả một người rất xa lạ với cơ khí và pháp sư như Duanwaqi cũng có phỏng đoán khiến bản thân “sợ hãi.”

Bubahan cũng túm chặt cánh tay Terra, da đầu tê dại: “Tera! Anh nói thật đi! Najia của Tesir là thợ cơ khí phải không!”

Terra cười kiêu ngạo khiến mọi người tức điên và nói: “Như các anh đã thấy. Chim tuyết nhung của bộ lạc chúng tôi chính là thợ cơ khí của Eden!”

“Terra!” Sáu tiếng gầm như sấm vang lên.

Mục Trọng Hạ đang sửa đao cho Xifeng ngẩng đầu nhìn sang nơi phát ra âm thanh, Tesir ở bên cạnh bảo vệ cậu, nói: “Mặc kệ bọn hắn.”

Mục Trọng Hạ thấy người bên đó hình như đang nói chuyện nghiêm túc gì đó, cũng không hỏi nữa, chỉ tiếp tục làm việc. Rồi chợt liếc thấy Amunda đang ngồi trên một chiếc ghế nhỏ, Mục Trọng Hạ bảo: “Tesir, anh đưa Amunda và Muzai đi dạo đi. Amunda hiếm khi được ra ngoài nên hãy dẫn thằng bé đi chơi.”

Tesir: “Anh ở đây cùng em.”

Amunda cũng nói: “Mục a phụ, con không muốn đi chơi.”

Xifeng không hiểu tiếng Dimata, nhưng anh ta hiểu, một đứa trẻ ngồi ở đây như vậy sẽ rất nhàm chán. Đại sư Samer lại đang nói chuyện với đứa trẻ, nên anh ta cực kỳ biết ý, nói: “Đại sư Samer, nếu ngài không phiền, tôi sẽ dẫn con trai nhỏ của ngài đi dạo. Thành Yolu của chúng tôi cũng có rất nhiều thứ mà trẻ con sẽ thích.”​

Mục Trọng Hạ biết Tesir sẽ không rời xa mình. Cậu rất vui khi nghe đội trưởng Xifeng tình nguyện nhận việc này. Đây là dịp hiếm hoi họ ra ngoài, và cậu không muốn hạn chế Amunda. Dù sao thì Abiwo cũng lớn hơn, và nhóc ấy, Baisimi và Ifusai đều có nhiệm vụ phải hoàn thành.

Mục Trọng Hạ nói với Amunda: “Amunda, hãy đưa Muzai đi đạo nơi này với chú Xifeng. Mục a phụ sẽ cho con tiền, con mua một ít bánh kẹo và những món quà nhỏ mà con thích, khi trở về thì tặng cho các bạn mình nhé, mang cả cho Yehe nữa. Con cũng có thể giúp Mục a phụ xem xem nơi này có gì mà bộ lạc không có không.”

Amunda nghe vậy cũng hơi dao động, nhưng vẫn không muốn rời xa Mục a phụ. Tesir liền nói: “Đi đi.”

Sau đó Amunda mới đứng dậy, Tesir đưa cho bé một túi tiền có ít á tệ và hôi tệ. Mục Trọng Hạ lại cảm ơn sự giúp đỡ của Xifeng bằng tiếng Eden. Xifeng rất vui mừng vì Mục Trọng Hạ đã tin tưởng mình. Anh ta đưa Amunda đi, Muzai cũng đi theo. Mãi đến khi Xifeng đưa Amunda đi, Mục Trọng Hạ mới quay lại nói với người bên cạnh: “Trước khi rời đi, chúng ta cũng đi mua sắm nhé.”

“Ừ.” Tesir luôn đồng ý mọi yêu cầu của najia.

Abiwo cùng hai người bạn tốt Baisimi và Ifusai đang phân loại hàng hóa trong lều. Cuối ngày, thành chủ sẽ phái người tới g*** h*p đồng. Hợp tác với Mục Trọng Hạ, thành chủ đầu tiên là coi trọng thân phận thợ cơ khí của cậu, sau nữa thì ông quả thực rất hài lòng với hàng hóa họ mang đến lần này.

Mục Trọng Hạ tiếp tục làm việc, Tesir ở bên cạnh cậu. Còn bên kia, vài người đã “thẩm vấn” Terra xong, giờ đang nhìn chằm chằm vào Tesir mà cắn khăn tay trong lòng. Tại sao Tesir lại may mắn như vậy? Đã mang được một najia từ Eden về thì chớ, người đó lại không chỉ rất giàu mà còn là một thợ cơ khí! Thợ cơ khí! Thợ cơ khí duy nhất trong toàn bộ Yahan đó!

Duanwaqi một lần nữa kéo Terra sang một bên và cầu xin: “Terra, tôi có thể xin Mục đại sư chế tạo cho tôi một món vũ khí thuật pháp không? Tôi sẽ dùng đá thuật pháp để đổi!”

Duanwaqi vừa lên tiếng, Bubahan lập tức nói theo: “Terra! Giúp chúng tôi đi! Dù có bao nhiêu đá thuật pháp, chúng tôi cũng sẽ đổi!”

Duanharan, Yijige và hai người khác cũng đưa ra yêu cầu tương tự. Yahan có thợ cơ khí rồi, sao họ có thể bỏ qua được!

Mặc cho Terra bên này đang đối phó với đám đông nhiệt tình như thế nào, thì bên kia, những cư dân của thành Yolu đang theo dõi đã bắt đầu hành động. Đầu tiên, một số thanh niên đánh bạo bước về phía nồi nước dùng thơm phức. Tesir liền gọi: “Terra!”

Terra đẩy Duanwaqi và Bubahan trước mặt sang một bên, thấy có khách đến, anh lập tức nói: “Chúng ta làm việc trước đi, tối nói sau!”

Năm thanh niên đi tới hỏi người Dimata đang ngồi trông chiếc nồi: “Trong này là cái gì vậy? Mùi thơm quá, có bán không?”

“50 hôi tệ một suất.”

Bán thật này! 50 hôi tệ quả thực hơi đắt so với giá ở thành Yolu, nhưng xét thấy đây là của Yahan, một số ít thanh niên cũng không chê đắt, vì họ hơi ngại mặc cả với người Dimata.

Lúc này, Terra đi tới: “Xin chào mọi người. Đây là thịt thú rừng và khoai tây trắng độc đáo của Yahan chúng tôi. Mỗi suất giá 50 hôi tệ. Nếu muốn mang đi, các bạn phải đặt cọc 20 hôi tệ tiền hộp.” Đương nhiên những thứ này là Mục Trọng Hạ đã hướng dẫn anh trước.

Mục Trọng Hạ: “Tesir, anh đi nói chuyện với Tướng Ewei đi, chúng ta hãy thuê một số bàn, ghế và bộ đồ ăn để dùng bữa ngoài trời.”

Tesir đứng lên đi.

Mục Trọng Hạ đã làm miễn phí một cây thương thuật pháp mới cho Tướng Ewei và sửa chữa trường đao cho Xifeng miễn phí. Hai người họ chắc chắn sẽ hoàn toàn đáp ứng yêu cầu của Mục Trọng Hạ. Tướng Ewei không có mặt, nhưng phụ tá tên Tongya vẫn đang canh giữ ở quảng trường. Mục Trọng Hạ cần gì đều có thể tìm anh ta. Phụ tá này có thể hiểu là đội trưởng đội cận vệ riêng của tướng Ewei. Sau khi Tesir nói chuyện với đối phương, đối phương lập tức gọi người của mình đến xử lý. Anh ta cũng thẳng thắn nói là không cần phải trả tiền thuê, và họ sẽ thu xếp mọi việc nhanh nhất có thể.

Bên kia, năm thanh niên Dirott đã ăn một bát thịt thú hầm khoai lang thơm lừng. Nhưng vì không có bàn ghế nên tất cả đều đứng. Có năm người này dẫn đầu, người xem càng ngày càng bạo dạn. Có vẻ những người Dimata cường tráng này cũng không khó giao tiếp cho lắm, có lẽ bọn họ chỉ đến đây để làm ăn mà thôi.

Lần lượt từng người bắt đầu bước ra khỏi đám đông. Mục Trọng Hạ đang tập trung trong công việc, bị bóng tối bao phủ, nhưng cậu không hề phân tâm. Phụ tá Tongya đích thân mang theo một chiếc ô lớn để bảo vệ cậu thợ cơ khí dễ gần này khỏi ánh nắng mặt trời. Khoảng thời gian này ở Venice là mùa mưa, nhưng hai ngày qua trời không mưa, thời tiết tốt, nắng rất thoải mái. Nhưng đối với một thợ cơ khí, cứ phơi nắng như vậy là không thể được. Tongya cũng cảm thấy để một thợ cơ khí cao quý làm việc ngoài trời đúng là thiệt thòi cho đối phương.

“Phụ tá Tongya.”

Tongya vừa mới sắp xếp chiếc ô lớn, nhìn sang và nói: “Đại sự Wusheng.”

Người vừa lên tiếng là một người đàn ông lớn tuổi. Trong tiếng Dirott, “Đại sự” là một thuật ngữ kính trọng để chỉ một người có uy tín, thường có địa vị xã hội nhất định nhưng không giữ chức vụ hành chính. Ông lão nhìn Mục Trọng Hạ đang tập trung làm việc rồi ra hiệu cho Tongya đang đứng cạnh đi theo, rồi trầm giọng hỏi: “Đó là thợ cơ khí người Eden phải không?”

Mặc dù giọng nói của đối phương rất nhỏ, nhưng Tesir bên cạnh Mục Trọng Hạ vẫn nghe được.

Tongya cũng hạ giọng nói: “Vị này là thợ cơ khí người Eden sống ở Yahan…” Sau khi kể cho đối phương nghe tình hình đại khái, Tongya nói thẳng: “Đại sư Samer chỉ ở lại thành Yolu trong 4 ngày.”

Wusheng hỏi: “Vậy phải làm gì mới có thể khiến vị đại sư Samer kia đồng ý chế tạo vũ khí thuật pháp trung cấp?”

Tongya: “Tôi sẽ hỏi giúp ngài. Cậu ấy đã hứa sẽ sửa chữa miễn phí 5 món vũ khí thuật pháp cho chúng tôi ở thành Yolu, tướng Ewei và Xifeng đã là 2 món rồi…”

Số lượng vật phẩm thuật pháp mà một thợ cơ khí có thể sửa chữa mỗi ngày là có hạn, và đối phương chỉ ở lại thành Yolu trong 4 ngày. Ngoài ra, đã giao hẹn trước là chỉ sửa 5 vật phẩm thuật pháp… Wusheng lập tức đến trước bàn Mục Trọng Hạ đang làm việc cùng với tuỳ tùng của mình. Ông vừa định nói thì có một bàn tay ngăn lại. Wusheng ngước lên và run rẩy sợ hãi khi nhìn thấy một đôi mắt xanh lạnh lùng.

Tesir: “Đại sư Samer đang làm việc.”

Wusheng không dám nói gì. Đối phương rõ ràng là một dũng sĩ Dimata!

Tongya nói đỡ cho ông: “Dũng sĩ Artai, đây là đại sự Wusheng của thành Yolu chúng tôi, một người già rất có uy tín ở đây. Con rể của đại sự Wusheng là thuế vưu thành Naj. Các ngài đến thành Naj thì có thể liên hệ với nhiều thương đội hơn thông qua anh ấy.”

Mục Trọng Hạ vẫn đang đắm chìm trong công việc, lại hỏi: “Thuế vưu là làm gì?”

Tongya giải thích: “Anh ấy là người thu thuế chịu trách nhiệm thu thuế từ các cửa hàng.”

Người thu thuế từ các cửa hàng? Mục Trọng Hạ rất ngạc nhiên, cậu không ngờ rằng trong thành Yolu nho nhỏ lại có cả nhân vật như này đang ẩn náu. Mục Trọng Hạ biết rõ xưng hô “Đại sự” này. Không có gì lạ khi Wusheng được gọi là “đại sự” cả. Có một người con rể như vậy, kiểu gì ông chẳng được thành chủ Bonatch ưu ái.

Mục Trọng Hạ: “Artai, ấn định giúp em 4 số, đây là số lần tiếp đón mà em có thể tiếp nhận trong ngày hôm nay. Số của đại sự Wusheng là số 2. Thứ em đang làm cần khoảng 2 tiếng nữa.”

Tesir lấy biển số mà cậu đã viết trước từ hộp dụng cụ của Mục Trọng Hạ và đưa cho Wusheng một tấm biển có ghi số “2” trên đó. Wusheng bối rối khi thấy biển số này. Đây là gì? Ở lục địa Rodrigue không có chữ số Ả Rập, nên cũng không có gì lạ khi Wusheng không nhận ra chúng. Nhưng so với những con số ở thế giới này, Mục Trọng Hạ lại quen với chữ số Ả Rập hơn. Cậu đã dạy văn hóa Eden cho người dân bộ lạc, đồng thời còn dạy họ cả chữ số Ả Rập và số học cơ bản.

Tesir: “Đây là số 2. Hãy quay lại sau 2 giờ nữa.”

Wusheng kích động: “Cảm ơn đại sư Samer! Cảm ơn dũng sĩ Artai!”

Vừa rồi, Mục Trọng Hạ nói với Tesir bằng tiếng Eden, Wusheng cũng đã nghe thấy người khác gọi hắn là Artai.

Wusheng hào hứng rời đi. Tongya xoa xoa tay và hỏi: “Dũng sĩ Artai, anh có thể cho tôi biển số được không?”

Tesir đã cho anh ta con số “3”.

“Tôi cũng muốn có biển số!”

Một trong những thanh niên đầu tiên đến nếm thử súp thịt thú rừng và khoai lang đã chạy tới và cao giọng nói. Tesir đưa cho người đó biển số “4”, rồi đứng cách bàn của Mục Trọng Hạ hai mét, ý bảo đã đủ người, không nhận thêm nữa. Thanh niên chộp lấy biển số 4, kích động đến mức rơi nước mắt. Anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng đời mình lại có thể được nhìn thấy một thợ cơ khí gần mình như vậy và có cơ hội được thợ cơ khí sửa chữa những vật phẩm thuật pháp cho mình!

Tongya thấy dũng sĩ Artai này không dễ nói chuyện, liền chủ động giải thích cho ngày càng nhiều người đến đây, rằng hôm nay đại sư Samer chỉ nhận 4 đơn hàng thôi. Ai muốn tìm đại sư Samer thì ngày mai quay lại, không ai được phép làm gián đoạn công việc của cậu. Ngay lập tức, mọi người đã sẵn sàng xếp hàng ở đây. Tongya triệu tập hai đội để đảm bảo trật tự trên quảng trường. Bởi vì không thể quấy rầy Mục Trọng Hạ, Tongya cũng đuổi những người đang xếp hàng ở đây đi, bảo họ không được tụ tập ở đây. Những người bị đuổi ra không hề muốn rời đi, cho nên họ chi tiền mua thức ăn, sau đó đi dạo trong ba chiếc lều trưng bày sản phẩm. Dù sao thì hôm nay họ cũng không rời đi!

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.