🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 49: Thích tất cả!

Người dân thành Yolu rất cảnh giác với những người Dimata xuất hiện trong thành và cư xử rất không thân thiện, nhưng không ai dám đứng ra bày tỏ sự bất mãn. Thể trạng người Dirott mạnh mẽ và cao lớn hơn người Eden rất nhiều, nhưng so với người Dimata thì họ chỉ là những con gà nhỏ. Chiều cao trung bình của các dũng sĩ Dimata là hơn 3 y hào (khoảng 2 mét).

Đến quảng trường trung tâm thành Yolu, Mục Trọng Hạ đi theo Xifeng, Terra và Tesir thì sắp xếp khu vực nghỉ ngơi tạm thời và khu trưng bày sản phẩm. Hàng hoá của bộ lạc thứ tư và thứ năm sẽ được bày bán cùng với hàng hóa của bộ lạc thứ ba, số tiền thu được cuối cùng sẽ được phân phối theo số lượng hàng bán được. Bộ lạc thứ tư và thứ năm đều đồng ý với điều đó.

Mục Trọng Hạ lấy một sơ đồ ra và giải thích bằng trực giác cho Terra, Tesir, Tulasen, Khanbana và Suwangbi cách sắp xếp hàng hóa theo chủng loại. Tất cả hàng hóa phải lấy một phần nhỏ ra để trưng bày và tất cả các loại thực phẩm phải có một lượng nhỏ để khách hàng được nếm thử miễn phí. Họ bận rộn sắp xếp một ngày, cho đến khi mọi người dùng bữa sáng đơn giản vào sáng hôm sau, thì hàng hóa cũng dần dần được chất vào những chiếc lều lớn dùng để trưng bày.

Trước quảng trường, trên đống củi đang cháy rực có một chiếc nồi lớn đường kính 3 tấc. Nồi đang ninh các loại thịt động vật đặc trưng của Yahan, khoai lang viên và hầu hết các loại trái cây độc đáo của Venice mà Mục Trọng Hạ đã nhờ Xifeng mua cho mình hôm trước để tăng hương vị. Một miếng ớt khô lớn màu đỏ tươi nổi lên trên bề mặt nước canh đang sôi trong nồi, mùi thơm từ trung tâm quảng trường lan ra tứ phía. Những người dân dậy sớm ngửi thấy mùi thơm nồng này càng đói hơn, nhưng không ai dám đến gần.

Mục Trọng Hạ còn bày một chiếc bàn ở lối vào quảng trường, bên cạnh là tấm biển có ghi “Sửa chữa vật phẩm thuật pháp trung cấp và thấp cấp” bằng tiếng Eden và Dirott. Mục Trọng Hạ mở hộp dụng cụ ra, lấy dụng cụ cơ khí rồi bày ra.

Nếu như những người dân thành Yolu đang theo dõi từ xa đều đầy cảnh giác và sợ hãi trước những người Dimata trên quảng trường, thì ngay khi tấm biển của Mục Trọng Hạ được treo lên, nó lập tức thu hút những tiếng hô lớn vì kinh ngạc. Những người theo học chỗ Mục Trọng Hạ đều nhận ra ý nghĩa của tấm biển này, nhưng những người khác lại cảm thấy bối rối. Đám người Duanwaqi Bubahan đi tới và hỏi Terra, người có vẻ dễ gần hơn Tesir rất nhiều: “Trên tấm biển đó viết gì vậy?”

Terra: “Cứ nhìn đi rồi sẽ hiểu.”

Duanwaqi và Bubahan không hài lòng với đáp án này. Terra: “Đến đây giúp đỡ đi, đừng đứng ngơ ngác thế.”

Không phải Terra không muốn nói, mà anh sợ nếu nói ra, tiếng gào của những người này sẽ chọc thủng màng nhĩ của mình mất. Nói thật, gần đây Mục đại sư công khai như vậy, áp lực với bộ lạc thứ ba cũng khá lớn.

Mục Trọng Hạ vừa bày ra dụng cụ ra thì thành chủ Bonatch dẫn theo một đoàn tùy tùng đi tới, ba người phụ nữ ăn mặc trang điểm kiểu phu nhân Venice cùng 2 nam, 2 nữ và 4 trẻ em. Mục Trọng Hạ đã nghe Xifeng nói là thành chủ Bonatch có ba người vợ và bảy người con. Bốn người con nhỏ vẫn ở thành Yolu, còn những đứa trẻ khác, ngoại trừ con trai cả, đều đang học ở thành phố Naj. Con trai cả hiện đang phục vụ trong quân đội ở Zhaikuo. Mục Trọng Hạ hiểu là con trai cả của ông phục vụ trong quân đội Zhaikuo, sau này sẽ tích quân công và nhất định sẽ quay lại thành Yolu nhậm chức. Ewei và Xifeng cũng đi theo Bonatch.

Mục Trọng Hạ đứng dậy chào hỏi: “Thành chủ.”

Bonatch: “Đại sư Samer đã dùng bữa sáng chưa. Tay nghề của đầu bếp trong dinh thự thành chủ khá tốt đấy.”

Vừa dứt lời, người hầu bên cạnh liền đưa một chiếc giỏ ra, nâng tấm vải trên giỏ lên trước mặt mọi người. Bên trong là bánh mì mới nướng, thơm phức.

Mục Trọng Hạ: “Cám ơn thành chủ.”

Cậu đưa chiếc giỏ cho Tesir đang đứng bên cạnh mình. Cậu út trong bốn đứa nhỏ liền hỏi: “Anh thật sự là thợ cơ khí à?”

Bonatch: “Bussay.”

Cậu bé bĩu môi. Mục Trọng Hạ cười hiền lành, hỏi: “Em có vật phẩm thuật pháp nào muốn sửa chữa không?”

Đôi mắt của cậu bé Bussay lập tức sáng lên. Lúc này, Bonatch mới lên tiếng: “Đại sư Samer, đây là quản gia của tôi, ba vị này là phu nhân của tôi.”

Mục Trọng Hạ gật đầu chào ba phu nhân thành chủ, sau đó vẫy tay gọi Gu’an. Gu’an lập tức chạy tới, Mục Trọng Hạ nói: “Đây là em gái tôi, Gu’an. Tôi sẽ bảo cô ấy dẫn ba vị phu nhân đi xem sản phẩm đặc biệt của chúng tôi, tôi tin cô ấy sẽ không làm các vị thất vọng.”

Mục đích chính của Bonatch tới đây là để xem Mục Trọng Hạ có phải là thợ cơ khí hay không, hơn nữa, ngày hôm qua, ông ta còn tự mình nói sẽ ủng hộ thương đội của đối phương. Ông ta cũng không hy vọng người Dimata có sản phẩm nào mà mình thích hay không, chỉ khẽ gật đầu với bà vợ cả rồi nói: “Vậy để họ đi xem xem.”

Mục Trọng Hạ nói với Gu’an rõ ràng đang căng thẳng: “Em dẫn ba vị phu nhân đến lều số 1 xem thử, cũng có thể dẫn bốn đứa trẻ đến lều số 2 để nếm thử pho mát. Abiwo, con đi với y mạc đi.”

Gu’an hít sâu một hơi, nói bằng tiếng Eden không mấy linh hoạt mà cô vừa học: “Xin mời, đi theo, tôi.”

Đại phu nhân của thành chủ khẽ mỉm cười, nói: “Cảm ơn.” Bà đặc biệt nhìn dụng cụ trên bàn của Mục Trọng Hạ, sau đó mới dẫn hai phu nhân và bốn đứa trẻ còn lại đi theo Gu’an và Abiwo, đoàn tùy tùng cũng đi theo.

Tướng Ewei lấy trường đao thuật pháp bên hông ra, đặt nó bằng cả hai tay trên bàn và hỏi: “Đại sư Samer, xin hãy xem trường đao thuật pháp của tôi.”

Mục Trọng Hạ dùng hai tay cầm trường đao thuật pháp lên, cẩn thận kiểm tra, rồi ngẩng đầu nói: “Trên thanh trường đao này của anh có 7 thuật pháp trận, trong đó có 3 cái đã mất hiệu lực. Anh dùng thanh trường đao này bao lâu rồi?”

Tướng Ewei cau mày: “Tôi đã định chế nó ở thành phố Naj hai năm trước.”

Mục Trọng Hạ: “Vậy có phải rất thường xuyên sử dụng không?”

Tướng Ewei nhíu mày, rút một thanh trường đao thuật pháp khác bên hông ra: “Đây là thanh tôi thường xuyên sử dụng, mua ở thành phố Naj.”

Mục Trọng Hạ nhận lấy, kiểm tra rồi nói: “Thanh này thì không cần sửa nữa. Bốn trong năm thuật pháp trận trên đao đã mất hiệu lực.”

Tướng Ewei: “Vậy cậu có thể sửa thanh trường đao này không?” Anh ta nhìn thanh trường đao mà mình đã tốn rất nhiều tiền để định chế ở thành phố Naj và hỏi.

Mục Trọng Hạ: “Có thể sửa, nhưng thuật pháp trận trên thanh đao này sắp xếp không hợp lý lắm. Cho dù tôi sửa cho anh, anh cũng chỉ dùng vài lần là sẽ lại phát sinh vấn đề.”

Sắc mặt của tướng Ewei đã rất xấu. Mục Trọng Hạ nói: “Artai, cho tướng Ewei xem trường thương của anh đi.”

Tesir không muốn, lại càng không thích những người đàn ông khác chạm vào cây thương mà najia đã làm cho mình. Nhưng dù không thích thì Tesir vẫn nhanh chóng ném cây thương trên tay qua. Tướng Ewei ngạc nhiên bắt lấy, vừa cầm vào tay, mắt anh ta đã sáng lên. Anh ta thích trọng lượng của vũ khí thuật pháp này! Sẽ càng hoàn hảo nếu nó có thể nhẹ hơn!

Mục Trọng Hạ: “Đây là cây thương do tôi tự tay thiết kế và chế tạo. Tôi nghĩ tướng Ewei cũng thích vũ khí thuật pháp nặng hơn. Anh có thể sử dụng vật liệu của hai thanh đao này và thêm một ít để chế tạo một món mới.”

Tướng Ewei lập tức nói: “Xin đại sư Samer làm cho tôi một cây thương như vậy!”

Mục Trọng Hạ: “Tôi cần lò luyện kim.”

Bonatch lập tức nói: “Thành Yolu chúng tôi có lò luyện kim.”

Mục Trọng Hạ lấy một cuốn sổ và một cây bút từ hộp dụng cụ ra, viết những vật liệu cần thiết và quyển trục thuật pháp rồi xé tờ giấy ra đưa cho tướng Ewei. Sau khi tướng Ewei nhận lấy xem qua thì hơi nghi hoặc, nói: “Đại sư Samer, những chữ này có nghĩa gì?”

Mục Trọng Hạ thu hồi mảnh giấy lại nói: “Xin lỗi. Vậy tôi sẽ nói để ngài có thể ghi nhớ.”

Một người Dirott có thể nói tiếng Eden không nhất thiết phải hiểu chữ viết của người Eden. Hầu hết người dân bình thường ở Venice đều không biết nói tiếng Eden. Những người như tướng Ewei và thành chủ Bonatch giữ chức vụ cao và thường xuyên tiếp xúc với người Eden nên họ có thể nói tiếng Eden, nhưng chưa chắc đã nhận biết văn tự Eden.

Mục Trọng Hạ nói, tướng Ewei viết ra những vật liệu và quyển trục thuật pháp cần thiết rồi lập tức rời đi trong sự hưng phấn tột độ. Xifeng hồi hộp đưa thanh trường đao thuật pháp của mình cho Mục Trọng Hạ. Anh ta đã mua thứ này với giá cao ở thành phố Naj. Bản thân không giàu như tướng Ewei nên anh ta không thể thuê thợ cơ khí định chế.

Thanh trường đao thuật pháp của Xifeng được mua từ năm ngoái, nhưng một trong những thuật pháp trận đã mất hiệu lực. Khoảng cách giữa các thành phố ở đại lục Venice đều rất xa, nơi đây lại thường có cướp, dã thú và tội phạm. Với tư cách là đội trưởng đội kỵ sĩ, Xifeng phải chiến đấu rất nhiều, và đương nhiên anh ta sẽ thường xuyên sử dụng vũ khí thuật pháp. Mục Trọng Hạ cũng chú ý tới, bên hông Xifeng cũng đeo một thanh trường đao bình thường, không giống như binh lính của Eden, phần lớn bọn họ đều có vũ khí thuật pháp và rất hiếm khi mang theo vũ khí thông thường trên người.

Có người mang ghế đẩu đến, Bonatch và Xifeng ngồi xuống. Mục Trọng Hạ thầm tính toán cách sửa chữa thanh đao thuật pháp của Xifeng, sau đó cũng bảo Xifeng ghi nhớ những vật liệu cần thiết để mua.

Ở đây, ngoại trừ bộ lạc thứ ba, những người ở bộ lạc thứ tư và thứ năm đều choáng váng. Najia của Tesir là ai vậy? Cả Duanwaqi và Bubahan đều có thể hiểu tiếng Eden, và chính vì hiểu nên họ càng bối rối hơn. Najia của Tesir có thể chế tạo vũ khí thuật pháp?!

Bên kia, Tesir vững vàng đứng bên cạnh Mục Trọng Hạ, nhưng trong lòng nặng trĩu. Sau ngày hôm nay, najia của hắn sẽ thu hút nhiều sự chú ý hơn. Lúc này, quảng trường đã đông nghịt người. Có một người Eden nghi ngờ là thợ cơ khí trong thương đội Dimata! Mọi người xì xào bàn tán, cậu ta thực sự là thợ cơ khí à?

Tướng Ewei cử một đội quân nhỏ đi duy trì trật tự trên quảng trường, khi rời đi với danh sách vật liệu, anh ta đã yêu cầu thuộc hạ điều thêm hai đội nữa. Vì trong tay không có vật liệu, Mục Trọng Hạ chỉ ngồi nói chuyện phiếm với thành chủ Bonatch: “Thành chủ, chúng ta đi xem các vị phu nhân thế nào trước đã nhé? Tướng Ewei và đội trưởng Xifeng có thể sẽ không về sớm như vậy đâu.”

Bonatch: “Tôi cũng có ý này.”

Mục Trọng Hạ vẫy tay với Terra. Terra đang bị đám Duanwaqi, Bubahan vây quanh, thấy vậy thì lập tức đẩy họ ra và sải bước tới. Bonatch nhìn chằm chằm vào chân trái “đặc biệt” của Terra.

Mục Trọng Hạ: “Thành chủ, đây là dũng sĩ Terra. Terra, đây là thành chủ Bonatch.”

Terra chào hỏi theo kiểu Yahan, và Bonatch đáp lại bằng kiểu chào của Venice. Mục Trọng Hạ đưa Tesir, Terra và Thành chủ Bonatch đến lều số 1. Khi đi ngang qua chiếc nồi to kia, cậu còn đặc biệt múc một bát cho Bonatch nếm thử. Ban đầu Bonatch chỉ định ăn một miếng lấy lệ, nhưng sau miếng đầu tiên, ông đã mê mẩn hương vị này.

Người dân đứng xem xung quanh có hơi kích động, trông thành chủ ăn có vẻ rất ngon. Bonatch ăn xong, Mục Trọng Hạ đưa ông đến lều số 1. Trong lều, ba người phụ nữ Gu’an, Ersong và Gasu đang toát mồ hôi. Trên tay đám tùy tùng của thành chủ đều là áo khoác lông cao cấp đủ loại màu sắc, trên tay còn treo hơn chục chiếc túi da đủ màu và kiểu dáng khác nhau. Thậm chí họ còn không có thời gian để ý đến chồng mình khi ông bước vào, còn đang mải soi gương.

Hai cô bé mỗi người cầm hai con búp bê bằng da trên tay, cô bé lớn hơn chút còn đang xách hai chiếc túi. Hai cậu bé cũng chọn được hai chiếc ba lô phù hợp với mình và hai chiếc thắt lưng rất đẹp.

Một cô bé vẫn đang hét lên trước kệ búp bê bằng da: “Con muốn cái này, cái này, cái kia!” Một cô bé khác, rõ ràng là chị gái, đang xem xét hàng hóa trước kệ túi xách. Còn thứ này giá bao nhiêu thì đó là việc của cha cô!

Thành chủ dừng lại động tác nhai. Chuyện gì đang xảy ra vậy?!

Mục Trọng Hạ búng ngón tay trong lòng rồi bước về phía trước: “Gu’an, lấy giày cao gót ra cho các phu nhân phối đồ đi.”

Ba vị phu nhân đang thử áo lông lập tức hỏi: “Giày cao gót à?”

Gu’an chạy đến góc đặt rương thuật pháp và nhờ những người trong lều giúp di chuyển rương thuật pháp ra ngoài. Gu’an mở rương ra trước mặt ba vị phu nhân. Mục Trọng Hạ bước tới, đích thân giải thích: “Đây là giày cao gót, kết hợp với lông thú sẽ càng đẹp hơn. Ba vị phu nhân có thể thử xem.”

“Đây là giày ư?” Ba vị phu nhân thành thật hỏi.

Sau khi thành chủ ăn xong một bát đồ ăn vặt thơm ngon, đại phu nhân đã hét lên: “Sao đôi giày cao gót này lại không có cỡ cho tôi? Tôi thích đôi này! Đôi này, đôi này, đôi này… thích hết!”

Khi tướng Ewei và Xifeng mang theo vật liệu mua được vội vã đến quảng trường, những gì họ thấy là quản gia của thành chủ đã mang theo vài người và hai chiếc xe ngựa tới, đồng thời đang chỉ đạo người của mình chất một chiếc rương lên xe ngựa để mang về. Thành chủ thì đang nhăn nhó, ôi tiền của ông!!!

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.