🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 75: Tất cả chúng ta đều thích ăn đồ ngọt

Mục Trọng Hạ đã mệt tới mức không nhấc mí mắt lên được, hoàn toàn không biết về việc giao tiếp bằng mắt giữa Tesir và một người phụ nữ lạ. Khi cậu thức dậy vào sáng hôm sau, một người quản lý của hiệp hội đã đến và nói với cậu, là vì lịch trình của Taqilan đại sư rất gấp, và Taqilan đại sư cũng đến sớm hơn dự kiến của họ, cho nên bữa tiệc vốn phải năm sáu ngày nữa mới diễn ra sẽ được dời sang tối mai. Mục Trọng Hạ nói không sao, cậu hoàn toàn có thể phối hợp với sự sắp xếp của hiệp hội. Những người quản lý hiệp hội cũng rất biết ơn sự thông cảm của đại sư Samer.

Trước khi rời đi, quản lý còn khéo léo nhắc nhở Mục Trọng Hạ, rằng Taqilan đại sư là một pháp sư vô cùng ưu tú ở Venice, thời trẻ đã từng học ở Eden 8 năm, cũng chính là pháp sư Venice từng học ở Eden lâu nhất. Cũng vì kinh nghiệm của Taqilan đại sư và việc cô là em gái ruột của Đại tư khu Likuo, cho nên Taqilan đại sư cũng là pháp sư nổi tiếng nhất ở Venice. Vì đủ loại lý do nêu trên nên… Taqilan đại sư không phải người dễ gần, thậm chí còn tương đối xa cách.

Sau khi tiễn quản lý đi, Mục Trọng Hạ đóng cửa lại và nói: “Xem ra Taqilan đại sư không dễ tiếp xúc.”

Tesir lập tức nghĩ đến người phụ nữ xa lạ mà hắn đã gặp tối qua, liền lạnh lùng nói: “Nếu cô ta thô lỗ với em, em không cần phải nể mặt.”

Người Dimata tôn trọng thợ cơ khí và pháp sư, nhưng không ai có thể bắt nạt chim tuyết nhung của bộ lạc thứ ba bọn họ được. Mục Trọng Hạ cười nói: “Người như vậy ở học viện Athens có rất nhiều, em cũng quen rồi. Dù sao mục đích của chúng ta cũng chỉ là học cách ngưng tụ năng lực thuật pháp. Nếu không được, chúng ta cũng có thể tìm những pháp sư khác của Thành Hesara thông qua mấy vị đại sư Mengri. Nếu Taqilan đại sư vẫn luôn từ chối em, em cũng sẽ không bám lấy đâu.”

Tesir đưa Mục Trọng Hạ đến xưởng trước, sau đó hắn lại đến phòng luyện kim. Mục Trọng Hạ còn rất nhiều đơn đặt hàng, cậu muốn tận dụng thời gian ở thành Hesara để chế tạo nhiều vật phẩm thuật pháp hơn và bán lấy tiền, sau đó đổi lấy những vật tư mà gia đình nhỏ của cậu và Tesir sẽ cần. Cậu sẽ không sử dụng thu nhập của mình để trợ cấp cho bộ lạc, nhưng có thể bán những vật tư dư thừa của mình cho bộ lạc với giá thấp.

Mục Trọng Hạ lại bận rộn thêm một ngày nữa. Tối đó, cậu và Tesir rời hiệp hội và mang chân giả đã chế tác xong đến ngôi nhà thuê của họ. Hai người đột nhiên quay lại, Gu’an, Abiwo, Amunda, Ifusai và Baisimi đều rất ngạc nhiên. Người vui vẻ nhất chắc chắn là Terra, vì tình cờ là anh có chuyện quan trọng cần bàn với Mục Trọng Hạ. Nhưng điều anh phải làm bây giờ là gọi Abil và cháu trai anh ta đến trước đã.

Điều đầu tiên Mục Trọng Hạ làm khi quay lại là ôm Amunda, rồi xoa thật mạnh vào Muzai. Gần đây Muzai hiếm khi thấy Mục Trọng Hạ, trong lòng còn hờn dỗi. Mục Trọng Hạ nhờ Gu’an giúp mình chuẩn bị mấy con gà, lát nữa cậu sẽ nướng gà cho mọi người. Muzai cọ cọ vào người Mục Trọng Hạ, Gu’an thì mang đến một chiếc hộp phẳng hình chữ nhật. Trong hộp có hơn chục ngăn, mỗi ngăn đều là kẹo mà cậu chưa từng thấy từ khi vào thế giới này.

Gu’an vừa lấy hộp ra, mắt Amunda liền sáng lên. Gu’an nói như thể đang dâng bảo bối: “Anh Mục, đây là những viên kẹo do a huynh Terra làm bằng máy làm kẹo thuật pháp mà anh đã chế tác. Bọn em đều đã nếm thử. Cực kỳ ngon, ngon hơn nhiều so với kẹo của Venice và Eden!”

Amunda, Abiwo, Baisimi và Ifusai gật đầu đồng tình.

Kẹo đều là hàng rời, không có giấy gói. Để kẹo không bị dính nên họ đã rắc nhiều đường bột lên bề mặt kẹo. Mục Trọng Hạ cầm một viên màu trắng, hẳn là kẹo sữa, nhét vào miệng, ánh mắt lập tức hiện lên vẻ kinh ngạc: “Ngon ghê!”

Một bàn tay nhặt một viên kẹo màu cam nhét vào miệng, sau đó, ngoại trừ Tesir, mọi người đều giơ tay lấy viên kẹo yêu thích của mình. Mục Trọng Hạ nhặt một chiếc kẹo bơ cứng khác và nhét nó vào miệng Tesir. Vẻ mặt Tesir vẫn vô cảm, nhưng trong mắt lại lộ vẻ vui mừng. Yahan ít đồ ngọt, và Tesir cũng không bài xích việc thỉnh thoảng lại ăn đồ ngọt.

“Mọi người nên súc miệng sau khi ăn đồ ngọt và đánh răng thật kỹ trước khi đi ngủ vào buổi tối để tránh sâu răng nhé.”

Bọn trẻ gật đầu thật mạnh.

Gu’an: “Anh Mục, ba loại kẹo này đều mềm, đây là lần đầu tiên em ăn, còn ngon hơn kẹo cứng.”

Bốn đứa nhỏ lại tiếp tục gật đầu phụ hoạ.

Những đứa trẻ chưa bao giờ ăn kẹo dẻo đều sẽ yêu thích kết cấu và hương vị ngay lần đầu tiên ăn. Mục Trọng Hạ nói: “Công thức làm những chiếc kẹo này bao gồm loại gelatin ăn được mà chúng ta đã mang đến đây. Sau khi trở về bộ lạc, anh sẽ chế tạo thêm một số máy làm kẹo để tận dụng tối đa nguyên liệu da Yahan của chúng ta. Trong tương lai, kẹo của bộ lạc chúng ta sẽ là loại kẹo ngon nhất ở Lục địa Rodrigue.”

Đôi mắt Gu’an hơi nóng lên, cô nhìn Mục Trọng Hạ với vẻ ngưỡng mộ: “Kẹo của chúng ta nhất định là ngon nhất!”

Kẹo mềm có thể cho vào lọ, còn kẹo cứng thì tốt nhất nên gói từng viên một trong giấy gói. Sau khi trở về nhà, cậu sẽ tiếp tục nghiên cứu máy làm kẹo và nỗ lực tích hợp sản xuất kẹo và đóng gói kẹo. Ngoài ra còn có nguyên liệu và công thức giấy gói… Mùa tuyết này vẫn sẽ là một mùa rất bận rộn.

Suy nghĩ của Mục Trọng Hạ đang trôi về mùa tuyết vẫn chưa đến năm nay thì Terra đưa Abil, anh trai Haro và cháu trai Nahaten đến. Nahaten được Abil cõng vào. Thiếu niên bị mất chân trái thậm chí còn gầy hơn cả Terra trước khi đứng dậy. Nhìn thấy Mục Trọng Hạ, hai cha con Haro và Nahaten đều có vẻ phấn khích. Mục Trọng Hạ không lãng phí thêm lời nào nữa, chỉ bảo Tesir lấy chân giả ra.

Nhìn thấy hai chiếc chân giả, Nahaten bắt đầu run rẩy, đôi mắt nhanh chóng ngấn nước. Haro cũng đỏ hoe mắt. Abil thì kích động hỏi: “Đại sư Samer, đây là hai chân giả của Nahaten phải không?”

Mục Trọng Hạ: “Trước kia, tôi cũng làm hai chiếc chân giả cho dũng sĩ Arnold, một cho mùa ấm và một cho mùa tuyết. Hai chân giả làm cho Nahaten cũng được sử dụng trong mùa lạnh và ấm. Loại dùng trong mùa lạnh có chức năng giữ nhiệt.

Đầu tiên, Mục Trọng Hạ giải thích sự khác biệt giữa hai chiếc chân giả, sau đó bảo Nahaten thử xem. Khi Nahaten thử chiếc chân giả đầu tiên và đứng dậy dưới sự giúp đỡ của cha và chú, tiếng reo hò của Abil và Haro cũng vang lên trong phòng. Nahaten hầu như không thể nhìn rõ chân giả của mình, đôi mắt cậu bé mờ đi vì nước mắt.

Liesetai biết tin đại sư Samer đã trở lại, vội vàng chạy tới. Vừa tới cửa đã nghe thấy tiếng hoan hô trong nhà. Anh ta chỉnh lại quần áo rồi bước tới gõ cửa. Người mở cửa là Amunda đang ăn kẹo dẻo trái cây. Điều đầu tiên Liesetai thấy khi bước vào phòng là Nahaten đang thử một chiếc chân giả, và chiếc chân giả của cậu bé cũng giống như của Terra.

Mục Trọng Hạ chào Liesetai, Terra giới thiệu Liesetai với anh em chú cháu Abil. Sự cạnh tranh tự nhiên giữa các thương nhân đã tạo ra một dòng chảy vô hình trong không khí giữa Liesetai và Abil. Mục Trọng Hạ mời Liesetai ngồi xuống trước, rồi tiếp tục quan sát, hỏi thăm Nahaten xem đeo chân giả cảm giác thế nào.

Nahaten đã thử cả hai chân giả, đồng thời kiểm tra chức năng giữ nhiệt của nó. Cậu bé không thể ngừng khóc vì phấn khích và vui sướng. Haro lấy một chiếc túi da thú ra đặt trước mặt Mục Trọng Hạ, chân thành nói: “Đại sư Samer, xin hãy nhận lời cảm ơn của tôi. Chân giả mà ngài làm cho Nahaten không chỉ giúp nó đứng dậy, mà còn cho nó một cuộc sống mới! Ngài là ân nhân của gia đình chúng tôi!”

Haro nghẹn ngào.

Mục Trọng Hạ không từ chối lời cảm ơn của đối phương, chỉ nói: “Các anhnh trả tiền cho tôi, vậy thì tôi sẽ chịu trách nhiệm làm ra những món đồ mà các anh hài lòng. Chúng ta đã trao đổi tiền và hàng hóa. Đây là đạo đức nghề nghiệp của tôi với tư cách là một thợ cơ khí. Nếu có bất kỳ vấn đề nào với chân giả trong vòng một tháng, nếu cảm thấy không thoải mái hoặc có vấn đề về chất lượng, các anh có thể đến gặp tôi, và tôi sẽ sửa miễn phí. Bất kỳ vật phẩm thuật pháp nào cũng sẽ bị hao mòn, và tôi có thể không đến Venice hàng năm để chế tạo. Nhưng khi chế tác, tôi đã giao lưu với Chấp sự Chagante cùng ba vị đại sư cơ khí, trong tương lai gần, có lẽ những người thợ cơ khí ở Thành Hesara cũng sẽ tham gia vào lĩnh vực này.”

Haro: “Cám ơn ngài.”

Nhưng trong thâm tâm, Haro và Abil đều có cùng suy nghĩ. Cho dù tương lai, Venice có thợ cơ khí sẵn sàng chế tạo chân giả thuật pháp mới cho Nahaten hay không, và cho dù phải đến Yahan, họ cũng sẽ chỉ nhờ đại sư Samer chế tạo.

Sau khi nhận được chân giả, Abil và Haro đưa Nahaten rời đi với lòng biết ơn sâu sắc. Trước khi rời đi, hai người cũng nhìn hộp kẹo trên bàn. Abil nhìn Terra bằng một ánh mắt “đừng quên”, Terra cũng nhìn lại, ý bảo “Yên tâm”.

Liesetai mang theo đồ ăn nhẹ và giải thích mục đích đến của mình: “Đại sư Samer, tôi nghe nói đại sư Taqilan đã đến thành Hesara. Tối ngài mai, Đại tư và thành chủ sẽ tổ chức tiệc cho ngài. Ngài xem tôi có thể làm gì để giúp đỡ không? Mấy người dũng sĩ Artai định mặc gì đi chưa?”

Mục Trọng Hạ nói: “Tối mai, dũng sĩ Artai, dũng sĩ Arnold, Gu’an cùng mấy đứa nhỏ sẽ đi cùng tôi. Họ sẽ mặc trang phục Dimata, nhưng phải làm phiền ngài Liesetai dẫn họ đi chọn giày thích hợp. Gu’an cũng cần trang sức phù hợp. Đây là lần đầu tiên con bé tham dự một dịp như vậy, tôi sợ con bé sẽ mất tự nhiên. Liệu Xinya có thể đi cùng không?”

Liesetai vui mừng khôn xiết: “Tất nhiên là có, đó là vinh dự của Xinya. Ngày mai sau bữa sáng, tôi sẽ dẫn Xinya đến đón Gu’an đi chọn trang sức, còn mang giày tới cho các vị lựa chọn.”

“Cảm ơn.”

Đương nhiên, Liesetai không đủ tư cách nhận lời mời dự tiệc vào một dịp như tối mai. Nhưng để em gái Xinya tới thì cũng là cơ hội để gia tộc Zhantai lộ mặt trước giới quyền quý Sangzhu. Liesetai vui vẻ rời đi. Trước khi rời đi, Mục Trọng Hạ gói từng loại kẹo cho anh ta. Bốn đứa nhỏ không nói gì, nhưng vẻ mặt rõ ràng là tiếc lắm. Mục Trọng Hạ chuẩn bị làm món gà nướng, Terra đi theo cậu, Tesir đương nhiên cũng đi theo cậu.

“Mục đại sư, Abil đã mua hết gelatin mà chúng ta mang đến đây. Anh ta còn nài nỉ bán chiếc máy làm kẹo thuật pháp cho mình.”

Họ đã làm được một số loại kẹo, sau khi nếm thử, Abil lập tức ôm đùi Terra, cầu xin anh bán cho mình chiếc máy làm kẹo. Dù sao thì hai người cũng có thể coi là bạn bè. Nhưng Terra không thể đưa ra quyết định về vấn đề này, và phải thảo luận với Mục Trọng Hạ.

Vừa nấu ăn, Mục Trọng Hạ vừa nói: “Tôi có thể đưa cho anh ta chiếc máy làm kẹo đó, và tôi cũng có thể làm thêm vài chiếc nữa cho anh ta.” Giơ tay ngăn cản Terra đang có vẻ hơi lo lắng, Mục Trọng Hạ giải thích: “Gelatin ăn được là nguyên liệu thô phổ biến để làm nhiều loại kẹo. Abil có thể ký hợp đồng với bộ lạc để xây dựng một nhà máy sản xuất kẹo ở Venice. Máy làm kẹo và công thức làm kẹo là cổ phần công nghệ của bộ lạc. Gelatin cũng thuộc sở hữu của bộ lạc, và sẽ được bán theo giá xuất xưởng. Lợi nhuận hàng năm của nhà máy sản xuất kẹo được chia 4 – 6, Alibi chịu trách nhiệm xây dựng nhà máy và bán kẹo.”

Sau khi giải thích cho Tesir và Terra đầu tư công nghệ là gì và cổ phần là gì, Mục Trọng Hạ nói với Terra: “Từ giờ trở đi, có lẽ anh đành vất vả đến Venice hàng năm để buôn bán và kiểm toán. Có khi sau này chúng ta sẽ xây dựng các nhà máy sản xuất pho mát và xúc xích ở Venice. Điều này sẽ tiết kiệm chi phí và giảm thất thoát hàng hóa mà chúng ta vận chuyển trên đường đi. Tất nhiên, các nhà máy sản xuất pho mát và nhà máy sản xuất xúc xích sẽ được xây dựng ở những nơi chúng ta có thể sản xuất tốt hơn, trên các loại máy làm xúc xích và pho mát tự động hơn.”

Terra nghe vậy, trong lòng tràn đầy nhiệt huyết, ước gì có thể lập tức xây dựng nhà máy: “Tôi nghe lời Mục đại sư!”

Mục Trọng Hạ: “Vậy thì anh phụ trách bàn công việc với Abil nhé.”

Tesir hiếm khi xen vào: “Liesetai rất khôn ngoan.”

Mục Trọng Hạ hiểu ý hắn và nói: “Việc kinh doanh của Liesetai có liên quan đến Eden, vì vậy tất nhiên chúng ta có thể hợp tác với anh ta. Albi sẽ tiếp quản việc kinh doanh kẹo mới ở Venice. Anh có thể nói với cả Abil và Liesetai cùng lúc.”

Terra: “Mục đại sư, hay cậu cứ cho tôi một phương hướng cụ thể đi, tôi sợ mình đàm phán không tốt.”

Mục Trọng Hạ: “Được, tối mai tiệc tối kết thúc, tôi sẽ nói rõ ràng với anh, sau đó anh có thể nói với họ.”

“Được!”

Terra rời đi, không làm phiền đến thời gian bên nhau của Mục đại sư và Tesir nữa. Mục Trọng Hạ thở phào, nói: “Sau này nếu không có việc thì em sẽ không đến Venice nữa đâu. Đi đường mất thời gian lắm, hy vọng Terra có thể tiếp nhận công việc buôn bán với bên ngoài của bộ lạc càng sớm càng tốt.” Nói tới đây, Mục Trọng Hạ hỏi: “Tesir, anh có bao giờ…”

Cậu còn chưa nói xong, Tesir luôn hiểu cậu nhất, đã nói: “Không.” Sau đó, hắn trầm giọng bổ sung thêm: “Terra phù hợp với công việc kinh doanh hơn anh. Anh thích chiến đấu hơn.”

Chiến đấu đồng nghĩa với nguy hiểm, nhưng Mục Trọng Hạ không phản đối. Tesir là một dũng sĩ, và hắn thuộc về môi trường tàn khốc của Yahan. Mục Trọng Hạ gật đầu: “Em sẽ thiết kế vũ khí càng mạnh mẽ và áo giáp càng an toàn hơn cho anh, bọn nhỏ và Muzai.”

Tesir cúi đầu hôn lên tóc Mục Trọng Hạ. Hắn tin điều đó.

Bữa tối, Muzai ăn món gà nướng không muối mà Mục Trọng Hạ làm cho mình. Tesir, Gu’an, Abiwo và Amunda cũng được thưởng thức những món ngon mà họ vẫn nhớ thương. Đây là lần đầu tiên Terra, Ifusai và Baisimi ăn gà nướng do Mục đại sư làm. Họ thật hâm mộ cả nhà Tesir khi thường xuyên ăn những món ăn ngon như vậy.

Sáng hôm sau, Liesetai dẫn một chủ cửa hàng giày và một xe chở giày tới. Tesir và những người khác đang chọn giày thích hợp trong phòng, Liesetai đích thân dẫn Gu’an và Xinya ra ngoài mua trang sức. Mục Trọng Hạ đưa cho Gu’an một túi nhỏ tân tệ và bảo cô đừng tiếc tiền. Giờ anh Mục của cô không thiếu tiền.

Mọi người chuẩn bị cho bữa tiệc tối, chỉ có Mục Trọng Hạ là người thoải mái nhất. Tối nay cậu chỉ cần mặc áo choàng thợ cơ khí của mình. Trước buổi trưa, Gu’an trở lại với khuôn mặt đỏ bừng, Xinya cũng đã trở lại. Tối nay có một bữa tiệc và cô đã đi mua sắm một số thứ. Có lẽ cô không muốn làm hỏng cuộc vui và muốn xứng đáng với lòng tốt của Mục Trọng Hạ.

Gu’an mua hai bộ trang sức, không tốn tiền, là Xinya nhất quyết tặng cô. Hai cô gái cũng mua một số loại phấn hồng và bột màu mới nhất được nhập khẩu từ Eden. Gu’an rất ngại. Cô không muốn Xinya cứ mua cho mình, nhưng nói sao thì Xinya cũng không để cô trả tiền hoặc lấy tiền của cô. Gu’an cảm thấy hơi thấp thỏm, Mục Trọng Hạ liền lấy chiếc váy da màu xám bạc còn sót lại cùng một đôi giày da gót nhọn cỡ 38 màu bạc có khảm “kim cương” đưa cho Xinya. Đây là lần đầu tiên Xinya thấy đôi giày như vậy, cô khá bối rối. Giày này đi được không nhỉ?

Gu’an mỉm cười và kéo Xinya đi thử, trong khi Mục Trọng Hạ đã có suy tính của riêng mình. Xinya mặc đồ da và đi giày cao gót xuất hiện trong một dịp như tối nay, chắc hẳn sẽ khơi dậy sự quan tâm của một số phụ nữ yêu cái đẹp.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.