🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 89: To gan đấy!

Sau khi tranh cãi một thời gian dài, bộ lạc thứ ba cùng bộ lạc thứ nhất và thứ hai mỗi bên lùi một bước. Sữa, da, xương và dầu thú do bộ lạc thứ nhất và thứ hai sản xuất sẽ được bộ lạc thứ ba mua dựa trên nhu cầu của năm đó. Bộ lạc thứ ba sẽ cử người đến dạy cho bộ lạc thứ nhất và thứ hai cách phân loại da, xương và dầu thú. Bộ lạc thứ ba mua tất cả đá trần do bộ lạc thứ nhất và thứ hai sản xuất. Bộ lạc thứ nhất và thứ hai có thể gửi 300 xe chở hàng mỗi năm để đi theo các thương nhân xuất ngoại của bộ lạc thứ ba. Loại hàng hóa sẽ do bộ lạc thứ nhất và thứ hai quyết định, bộ lạc thứ ba chỉ cho bọn họ cơ hội bán hàng, lỗ lãi bọn họ tự chịu trách nhiệm.

Toàn bộ con đường tiêu thụ hàng hoá đều là của bộ lạc thứ ba, mà họ có được những con đường này đều nhờ Mục Trọng Hạ. Mushka không giấu giếm sự thật với hai bộ lạc kia, najia người Eden của Tesir là một thợ cơ khí cấp cao. Sở dĩ cậu ấy không về Tesir là vì còn có việc phải giải quyết ở thành Hesara. Mushka không thể nói với người ngoài là Mục Trọng Hạ sẽ không quay lại, ít nhất là cho đến khi mùa tuyết này trôi qua. Ông không muốn có quá nhiều người biết Mục Trọng Hạ sẽ không trở về Yahan nữa.

Mục Trọng Hạ sẽ không quay lại, Mushka còn lo lắng về doanh số bán hàng trong năm tới, nhưng Terra lại không lo điều này. Trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, hàng hóa họ bán quả thực rất được ưa chuộng. Bộ lạc thứ ba sẽ không truyền bá cách làm xúc xích, thịt khô và pho mát. Họ đã thử công thức rượu sữa mà Mục Trọng Hạ để lại cho họ trước khi rời đi, và kết quả thật đáng mừng. Họ cũng sẽ canh tác các loại cây trồng khi mùa ấm đến theo phương pháp canh tác mà Mục Trọng Hạ đưa ra. Năng suất hiện tại đã có thể nhìn thấy bằng mắt thường, tăng đáng kể so với những năm trước. Mặc dù Mục Trọng Hạ đã bị “bỏ lại”, nhưng tài sản mà cậu để lại cho bộ lạc thứ ba là vô giá.

Sakosa và Dan Ega không thể nói mình không hài lòng, nhưng vẫn nhận được ít hơn nhiều so với những gì họ mong đợi. Đầu tiên, kế hoạch liên hôn của hai bộ lạc này với bộ lạc thứ ba đã thất bại. Hiển nhiên, Sakosa và Dan Ega đều để mắt tới Gu’an, nhưng thái độ của Mushka lần này kiên quyết hơn lần trước rất nhiều. Tesir sẽ là người quyết định hôn nhân của Gu’an, và hắn sẽ không bao giờ để em gái mình gả đến bộ lạc thứ nhất hoặc thứ hai, cũng sẽ không bao giờ để em gái mình rời khỏi bộ lạc. Mà Dan Ega đã đưa Misha đến, không chỉ vì Misha kiên quyết yêu cầu, mà còn có động cơ riêng. Najia người Eden kia của Tesir không quay lại, ông ta đoán là cuối cùng đối phương cũng không chịu nổi cái lạnh buốt giá của Yahan nên đã bỏ chạy. Nếu vậy, Misha có thể có cơ hội trở thành najia của Tesir một lần nữa.

Ai ngờ Misha không những không quay lại được lều của Tesir, mà Tesir còn suýt g**t ch*t con gái ông ta. Nếu không phải bộ lạc thứ ba hiện đang nắm giữ “con đường kiếm tiền” của bộ lạc thứ hai, Dan Ega sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy. Nhưng ông ta cũng đã nhìn ra, Misha không thể quay lại bên Tesir nữa.

Trên đường về, Misha với vết bầm tím quanh cổ đang chửi bới. Kemulo nghe mà chán ngán, nói: “Ngồi đây mắng chửi thì có ích lợi gì? Cô mắng Tesir thì hắn sẽ cho cô vào lều của hắn chắc? Cho dù người Eden kia thực sự không trở lại, Tesir cũng sẽ không cần cô.”

Misha: “Tôi là a mỗ của Amunda!”

Kemulo: “Chính cô đã rời bỏ bộ lạc thứ ba, thậm chí còn làm najia của người khác! Chính cô đã từ bỏ thân phận a mỗ của mình!”

Trước kia, có thể Kemulo vẫn yêu quý đứa em gái này, nhưng giờ, chắc chắn hắn rất ghét cô ta. b* ng*c cao của Misha run lên vì tức giận trước lời nói của anh trai mình.

Dan Ega phớt lờ cuộc cãi vã giữa con trai và con gái, chỉ nói với Kemulo: “Con có nghĩ najia của Tesir sẽ không quay về không? Ta không tin những gì Mushka nói. Cậu ta đến từ Eden, làm sao Tesir có thể yên tâm để cậu ta ở lại thành Hesara một mình được?”

Đàn ông Dimata sẽ không bao giờ để najia của mình một mình ở đâu đó.

Kemulo: “Cho dù najia của Tesir có quay lại hay không thì cậu ta cũng là một thợ cơ khí cấp cao, nghe là biết rất lợi hại. Bộ lạc thứ ba không cần thiết phải trao đổi vật tư với các thương nhân Eden đến Yahan, chúng ta không thể xúc phạm họ, trừ khi…”

Dan Ega: “Trừ khi chúng ta cũng có thể ngừng trao đổi hàng hóa với các thương nhân Eden đến Yahan.”

Kemulo liếc nhìn em gái mình, cái nhìn đó rõ ràng ẩn chứa ý nghĩa sâu sắc. Dan Ega nhìn theo ánh mắt con trai, thấy con gái vẫn đang tức giận, ông ta hơi nheo mắt lại. Hai cha con đều nhìn nhau với cùng một ý nghĩa.

Hai đoàn người Sakosa và Dan Ega đều đã rời đi, nhưng bộ lạc thứ ba vẫn không an tĩnh lại. Các xưởng pho mát, xúc xích, thịt khô, xưởng chế biến da và xưởng gelatin đều đang tăng ca. Ngày thứ năm sau khi hai đoàn người kia rời đi, mẻ rượu sữa đầu tiên đã sẵn sàng. Trong lều thủ lĩnh, Tả Hữu Tượng Vương đều đến. Mẻ rượu sữa đầu tiên của bộ lạc thứ ba đều được ủ bên lãnh địa thủ lĩnh. Những chiếc bình gốm cần thiết để ủ rượu cũng được thu thập từ tất cả những chiếc bình gốm mà bộ lạc có thể thu thập được, đồng thời, chúng đều được khử trùng và sấy khô nghiêm ngặt trước khi sử dụng.

Có một vòng tròn những chiếc bình gốm chưa mở đang được đặt trong lều thủ lĩnh. Terra, người đã uống rất nhiều rượu lúa mạch ở Venice, dùng động tác khéo léo vỗ nhẹ lớp bùn trên bình gốm. Trong chốc lát, mùi rượu toả ra. Tất cả những người đàn ông có mặt đều đồng loạt hít mũi. Những người khác thấy thế, cũng vỗ nhẹ lên lớp bùn của bình rượu sữa trước mặt, mùi rượu tràn ngập trong lều.

Vệ binh ngoài lều đều hít hà, mùi rượu thật thơm! Trong lều, mọi người đều cầm bình uống rượu. Đây là lần đầu tiên họ được nếm thử rượu sữa trắng đục này. Yahan rất giàu sữa thú, đây là lần đầu tiên họ sử dụng nguồn tài nguyên địa phương để nấu loại rượu mà họ cần trong mùa ấm. Tulasen đặt bình xuống, lau miệng: “Ngon lắm! Ngon hơn cả rượu lúa mạch ở Venice!”

Suwanbi cười toe toét: “Yahan chúng ta cũng có rượu của riêng mình!”

Terra: “Là Mục đại sư đã mang rượu sữa của Yahan đến cho chúng ta.”

Trong lều im lặng một lát, Tulasen giả vờ nói đùa: “Chờ Tesir trở lại, tôi sẽ uống với cậu ta một chén.”

Mushka thầm thở dài, các Tượng Vương ngồi bên cạnh cũng múc một bát rượu đưa lên cho thủ lĩnh. Mushka cũng tự múc cho mình một bát rượu sữa và uống cùng hai anh em.

Vào ngày thử rượu sữa hôm nay, không ai trong số mấy người Tulasen đi săn, nhưng Tesir vẫn đi. Kể từ khi ở Venice về, Tesir không bỏ lỡ một ngày đi săn nào cả.

Khi trời tối, những người trong bộ lạc đi săn đã trở về đúng giờ. Tulasen, Suwanbi, Khanbana và Terra đều đang đợi bên ngoài lều của Tesir, tay cầm bình rượu sữa. Abiwo thấy vậy, chỉ im lặng cúi chào bốn vị a thản, rồi dẫn em trai về lều của mình. Terra nhìn hai đứa trẻ buồn bã rời đi, chỉ đưa tay nắm lấy Tesir, tỏ ra vô cùng vui mừng: “Tesir, chúng ta có rượu rồi, tối nay uống vài ly nhé.”

Tulasen, Khanbana và Suwanbi không hỏi nhiều, chỉ kéo hắn vào lều. Họ cũng mặc kệ đối phương còn chưa rửa tay, chỉ tìm bát rồi mở rượu.

Các najia của Tulasen, Khanbana và Suwanbi nhanh chóng mang bữa tối đến, cũng không thiếu các món nhắm rượu. Tesir không từ chối lời mời của họ. Hắn rửa tay, thay quần áo rồi ngồi vào bàn. Trên bàn là một chiếc bát pha lê mà Trọng Hạ mang đến, trái tim Tesir đã tê dại vì đau đớn, chỉ bưng một bát rượu sữa lên uống cạn. Sau khi uống xong, hắn đặt chiếc bát trống trước mặt, và Terra lại rót đầy cho hắn. Tesir không nói gì, cứ uống hết bát này đến bát khác. Sau năm bát liên tiếp, hắn mới dừng lại.

Terra giơ tay lên, vòng tay qua vai hắn: “Tesir, đón Mục đại sư về đi thôi.”

Cơ thể Tesir lập tức căng chặt.

Terra: “Nếu chú cứ tự hủy hoại bản thân như vậy thì tốt nhất là đón Mục đại sư về đi. Mục đại sư vốn cũng muốn quay về, là chú cứ muốn để người ta ở lại. Nếu chú không muốn đón cậu ấy thì để tôi đi!”

Tesir: “Đừng đi!”

Terra: “Nhưng chú cứ đau khổ như thế này để làm gì!” Anh cũng hơi kích động, “Chú khác với tôi, Tesir, khác!” Thở ra cảm giác ngột ngạt trong lồng ngực, anh khàn giọng nói: “Nijiang, thứ cô ta yêu là thân phận của tôi và sự ổn định mà tôi có thể mang đến, nhưng chú và Mục đại sư yêu nhau!”

Tulasen cũng khuyên: “Tesir, nếu Mục đại sư muốn ở lại Venice hoặc trở về Eden, chúng tôi đều ủng hộ. Yahan quá gian nan, và cậu ấy quả thực không nên ở lại Yahan. Nhưng đây là quyết định đơn phương của anh, như thế là không công bằng với Mục đại sư.”​

Tesir chỉ nói một câu: “Em ấy sẽ trở thành một thợ cơ khí cấp miện.”

Câu nói này khiến Terra và Tulasen không thể nói thêm lời thuyết phục nào nữa. Cấp miện… Venice còn chưa có thợ cơ khí cấp miện! Cấp miện… đó là cấp bậc chỉ có thể xuất hiện ở Eden, một sự tồn tại mà họ thậm chí không thể tưởng tượng được. Và Yahan… họ có thể tặng gì cho một thợ cơ khí cấp miện đây? Khanbana vô thức nhìn quanh căn lều nơi mình đang ngồi. Lều của Tesir có thể coi là một trong những lều tốt nhất trong lãnh địa thủ lĩnh. Nhưng sau khi đã thấy sự thịnh vượng của thế giới bên ngoài, nhìn xem, căn lều này đơn sơ đến mức nào. Nơi đây thậm chí còn không coi là nhà ở được, chỉ có thể là “lều” mà thôi…

Tulasen hít sâu một hơi, cầm bát lên: “Nào, uống đi!”

Tại thành Hesara, Mục Trọng Hạ ngạc nhiên: “Giờ mấy người sẽ đi Yahan à?”

Liesetai gật đầu, nói: “Tôi, hai vị chấp sự của Thương hội, còn có Abil sẽ mang lô hàng sau cùng đến đó. Terra cũng sẽ mang lô hàng sau cùng của bộ lạc thứ tư đến, chúng tôi đã thoả thuận trước khi Terra rời đi rồi. Bằng cách này, chúng tôi có thể đưa lô hàng sau cùng ra khỏi Yahan trước mùa tuyết.” Nói đến đây, Liesetai mỉm cười: “Chúng tôi không tự tin là có thể chịu đựng được gian khổ trong mùa tuyết của Yahan, vì vậy chúng tôi phải rời đi ngay bây giờ.”

Mục Trọng Hạ xúc động: “Quả thực, chỉ có người Dimata mới có thể chịu đựng được mùa tuyết ở Yahan.”

Liesetai nhân tiện hỏi: “Đại sư Samer, ngài có muốn chúng tôi hộ tống ngài về Yahan không?”

Mục Trọng Hạ nói: “Lớp học của tôi còn chưa kết thúc, tôi cần phải kết thúc trước khi rời đi. Tôi không thể để các sinh viên học dở được. Lúc đó, hiệp hội sẽ cử vệ binh đưa tôi về. Tôi sẽ ngồi xe ngựa, trang bị thêm hai chiếc máy sưởi là được.”

Mục Trọng Hạ muốn tranh thủ học nốt cho đến trước mùa tuyết. Lần này trở về, cậu không có ý định “ra ngoài” lần nữa. Cậu sẽ tận dụng cơ hội này để tham gia càng nhiều lớp học thuật pháp càng tốt.

Liesetai lại nói: “Có tin tức nói là có một loại giày cao gót được các quý cô ở khu Zhaikuo ưa chuộng. Mặc dù đi bộ không dễ nhưng nhìn rất đẹp. Ngoài ra, các thương nhân ở Zhaikuo đã bắt chước sản xuất, nhưng giày đó đi khá đau chân. Giày cao gót của Yahan vẫn là đẹp nhất và đi êm chân nhất.”

Mục Trọng Hạ kinh ngạc: “Anh còn có cả tin tức này sao?”

Liesetai: “Một thương nhân từ khu Zhaikuo đã đến gặp tôi và muốn tìm hiểu thêm thông tin. Ngài đã tặng Xinya một đôi giày cao gót. Da của Yahan phong phú nhất, và gia tộc Zhantai của chúng tôi cũng muốn kinh doanh giày cao gót. Nhất định các quý bà, quý cô ở Eden sẽ càng thích hơn.”

Mục Trọng Hạ: “Loại giày đó là để tăng vẻ đẹp của phụ nữ. Giày cao gót làm bằng da của Yahan không gây đau bàn chân, và nó có thể liên quan đến tay nghề thủ công. Dù sao thì giày của người Dimata đều làm bằng da. Anh gặp Terra thì có thể trao đổi với anh ấy. Terra vẫn là người mới trong kinh doanh, cần một thương nhân giàu kinh nghiệm như anh để học hỏi thêm.”

Liesetai: “Đại sư Samer, ngài quá khách sáo. Đạo nghĩa này, đương nhiên tôi không thể chối từ.”

Mục Trọng Hạ cao giọng: “Uhagen.”

Uhagen ở phòng bên cạnh nhanh chóng bước tới. Mục Trọng Hạ thì thầm với anh ta vài lời rồi Uhagen đi ra ngoài. Liesetai lại hỏi: “Đại sư Samer, vậy ngài có cần tôi mang gì về trước không?”

Mục Trọng Hạ nói: “Vậy giúp tôi mang một ít vải bông, giấy lụa, bông về nhé. Đồ cá nhân của tôi thì chắc chỉ một chiếc xe là được rồi.”

Liesetai: “Vậy tôi giúp ngài mang ba xe về. Lần này chúng tôi đi nhiều xe, nên ba xe cũng không ảnh hưởng.”

“Vậy tôi sẽ không khách khí với anh nữa.”

Điều Liesetai muốn chính là Mục Trọng Hạ không khách khí với anh ta. Khi Uhagen trở lại, trong tay anh ta có một chiếc hộp, Mục Trọng Hạ bảo Uhagen đặt chiếc hộp trước mặt Liesetai và nói: “Lần này khi chúng tôi đến thành Hesare, anh đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều, cũng đã trao đổi vật tư ưu đãi cho chúng tôi. Món quà này là lời cảm ơn cá nhân của tôi và Artai đối với anh. Chúng tôi cũng hy vọng việc hợp tác kinh doanh của bộ lạc và gia tộc Zhantai sẽ tồn tại lâu dài.”

Liesetai được ưu ái mà căng thẳng.

Có người gõ cửa, vẫn là Uhagen.

“Thưa thầy, có một đội trưởng kỵ binh tên là Xifeng đến từ thành Yolu muốn gặp thầy.”

Mục Trọng Hạ kinh ngạc: “Đội trưởng Xifeng? Mời anh ta vào đi.”

Khi Liesetai nghe tin đội trưởng Xifeng đến, liền biết chắc chắn có chuyện gì đó quan trọng, nên anh ta đứng dậy nói: “Vậy, đại sư Samer, tôi về trước. Ngày mốt tôi còn khởi hành sớm.”

Mục Trọng Hạ ý bảo Liesetai nhận quà, rồi nói: “Những thứ nhờ anh hỗ trợ mang về, trước chiều mai, tôi sẽ bảo Uhagen mang tới chỗ anh.”

Liesetai : “Được.”

Liesetai cầm chiếc hộp rời đi, ngay sau đó, Uhagen cùng đội trưởng Xifeng bước vào. Đội trưởng Xifeng rất vui khi gặp Mục Trọng Hạ, và Mục Trọng Hạ cũng vậy.

“Đội trưởng Xifeng, đã lâu không gặp.”

“Chúc một ngày tốt lành, đại sư Samer.”

Sau khi chào hỏi Mục Trọng Hạ, Xifeng vội nói: “Trên đường dũng sĩ Artai và dũng sĩ Arnold trở về Yahan, dũng sĩ Artai đã đến thành Yolu tìm tôi và nhờ tôi chuyển lời nhắn cùng một thứ cho ngài trước mùa tuyết. Tôi cảm thấy có gì đó không ổn nên đã đến đây ngay.”

Xifeng vừa nói, Mục Trọng Hạ cũng cảm thấy kỳ quái. Cậu cố nén nỗi hoảng sợ của mình và hỏi: “Anh ấy muốn nhờ anh nhắn gì?”

Xifeng chậm rãi nói, không bỏ sót một chữ: “Chim tuyết nhung chỉ có ở Yahan, chim tuyết nhung Eden chỉ là lời nói dối. Hãy quên những dấu vết không thể xóa nhòa trên cơ thể và trở về với mùa hè ở Eden. Dũng sĩ Dimata sẽ vĩnh viễn bảo vệ mùa hè Eden. Cái lạnh của Yahan chỉ khiến chim đỏ xinh đẹp chết cóng trong băng tuyết. Chim đỏ giờ sẽ được tự do.”

Mục Trọng Hạ ngơ ngác nhìn Xifeng, gương mặt dần tái đi theo từng lời Xifeng nói lại. Tiếp theo, Xifeng lấy một cái túi lớn trong túi chống mưa bên người ra, đặt lên bàn trước mặt Mục Trọng Hạ. Khi nhìn thấy chiếc túi, sắc mặt Mục Trọng Hạ càng tái hơn. Theo động tác của Xifeng, chiếc túi phát ra âm thanh xôn xao rất lớn. Cậu cầm lấy, đôi tay run rẩy mở nó ra. Bên trong là ma tệ và những viên đá thuật pháp màu xanh lục mà cậu đã đổi. Tesir để lại cho cậu tất cả tài sản cá nhân của cả hai người mà cậu đã mang theo khi rời đi.

Anh ấy định làm gì thế này! Muốn chia tay hay ly hôn?

Đầu óc Mục Trọng Hạ trống rỗng, tức giận đến không nói nên lời. Uhagen nghe vậy thì cau mày, đội trưởng Xifeng lo lắng hỏi: “Đại sư Samer, cậu và dũng sĩ Artai…”

Mục Trọng Hạ cố gắng lên tinh thần: “Đội trưởng Xifeng, cảm ơn anh. Chuyến đi này anh đã vất vả rồi. Uhagen, giúp tôi đưa đội trưởng Xifeng đi nghỉ ngơi. Chuẩn bị đồ ăn cho anh ấy.”

Uhagen thấy thầy có vẻ không ổn, liền nói: “Vâng, thầy cứ giao việc đó cho tôi.”

Xifeng không ở lại lâu, anh ta đi theo Uhagen.

Mục Trọng Hạ rút túi tiền ra, tức giận nhặt cuốn sách trên bàn ném xuống đất: “Tesir! Anh to gan đấy!”

Xifeng và Uhagen đi chưa xa đồng thời dừng lại. Mục Trọng Hạ vừa gầm lên bằng tiếng Dimata. Hai người họ đều không thể hiểu được, nhưng điều đó không ngăn cản họ nghe thấy Mục Trọng Hạ đang tức giận.

Xifeng khẽ hỏi: “Cậu là…”

Uhagen: “Tôi là trợ lý của đại sư Samer. Đội trưởng Xifeng, cứ gọi tôi là Uhagen.”

Xifeng: “Trợ lý Uhagen.”

Uhagen: “Tôi đã nghe thầy nói về anh. Thầy nói anh là người đầu tiên họ gặp khi mới đến Venice.”

Xifeng rất vui vì đại sư Samer đã không quên mình và nói: “Tôi đã đi theo đại sư Samer đến thành Hesara để tham gia kỳ thi cấp chứng chỉ thợ cơ khí. Sau khi đại sư Samer đạt được danh hiệu thợ cơ khí cấp cao thành công, tôi cũng quay trở lại thành Yolu.” Dừng một chút, Xifeng khẽ hỏi: “Đại sư Samer và dũng sĩ Artai cãi nhau à?”

Uhagen bối rối: “Không. Khi dũng sĩ Artai rời đi, thầy đã đích thân đến tiễn. Giữa hai người không có vấn đề gì cả.”

Xifeng: “Vậy tại sao đại sư Samer không đi cùng đám người dũng sĩ Artai?”

Thành thật mà nói, khi nhìn thấy đại sư Samer không ở bên cạnh dũng sĩ Artai, anh ta đã nghĩ họ chia tay rồi. Dù sao đại sư Samer cũng đã là một thợ cơ khí cấp cao, làm sao có thể đến một nơi lạnh lẽo như Yahan nữa.

Uhagen: “Thầy đã hứa sẽ làm giảng viên tạm thời tại học viện Sangzhu, và không thể rời đi trước khi kết thúc khóa học được. Ngoài ra, còn có một số việc ở thành Hesara cần sự hỗ trợ của thầy. Nhưng thầy sẽ quay về trước mùa tuyết ở Yahan, hiệp hội cơ khí sẽ phái người đưa thầy về. Ban đầu, vốn chỉ có dũng sĩ Arnold quay về trước. Dũng sĩ Artai nói không yên tâm về sự an toàn của anh ta, còn nói Gu’an, Abiwo và Amunda cũng phải về sớm, nếu không họ sẽ không chịu nổi mùa tuyết, cho nên thầy đã bảo tất cả mấy người dũng sĩ Artai cùng quay về.”

Xifeng nghe nhưng cũng không hiểu lắm: “Điều này thật kỳ lạ. Tuy tôi không quá hiểu ý của dũng sĩ Artai, nhưng tôi cảm thấy như thể dũng sĩ Artai muốn rời khỏi đại sư Samer.”

Uhagen: “Đó hẳn là quyết định một phía của dũng sĩ Artai.”

Xifeng trầm ngâm: “Dù sao thì đại sư Samer cũng đã là thợ cơ khí cấp cao…”

Uhagen: “Thầy không nghĩ thế đâu.”

Xifeng: “Vậy xem đại sư Samer quyết định thế nào thôi.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.