🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 100: Bởi vì tôi quyến rũ

Trong bữa ăn, không ai nói gì, ngay cả Muzai cũng chỉ ậm ừ vui vẻ. Sau khi ăn no, Muzai nằm uể oải trên sàn, Amunda dựa vào Muzai và đọc một cuốn sách thiếu nhi mà Mục Trọng Hạ đã mua cho bé trong chuyến đi Venice và đã nhờ người mang về trước. Mục Trọng Hạ vẫn chưa nghỉ ngơi, cậu ngồi trên ghế sofa mềm mại cho tiêu cơm, trong khi Tesir ra ngoài rửa bát. Khi Tesir dọn dẹp xong trở về, Mục Trọng Hạ nói: “Ngày mai anh mang ít cá về nhé, em sẽ làm một bữa thịnh soạn cho đại sư Taqilan. Tongxu, Zhuotan và Uhagen đều sẽ tới ăn cùng.”

Tesir gật đầu, bế Mục Trọng Hạ lên, sau đó ngồi xuống và ôm cậu vào lòng. Chiếc ghế sofa này được thương đội mang về trong chuyến trở về đầu tiên. Ôm Mục Trọng Hạ, Tesir hỏi: “Terra và Taqilan ở bên nhau à?”

Mục Trọng Hạ ngẩng đầu: “Anh cũng biết hả?”

Tesir: “Qingwa chuyển đến lều của Gu’an, Terra trở lại lều của chính mình, và Taqilan không rời đi.” Dừng lại một chút, hắn nói thêm, “Tin tức đã lan truyền trong bộ lạc rồi.”

Mục Trọng Hạ: “Em không biết hai người đó thân thiết từ khi nào, nhưng hình như họ rất quấn nhau.”

Tesir đột nhiên ngẩng đầu, Mục Trọng Hạ hiểu rõ, hỏi: “Có người đến à?”

Tesir đứng dậy và đặt Mục Trọng Hạ xuống, cầm áo khoác da đi ra ngoài. Mục Trọng Hạ tò mò đứng dậy, đi tới cửa sổ lưu phách nhìn ra bên ngoài. Qua ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn thuật pháp treo trên cửa lều, cậu nhìn thấy Tesir đang nói chuyện với ai đó, hình như là… Terra!

Mục Trọng Hạ rót cho mình và Amunda một cốc nước ấm, sau đó nép mình vào ghế sofa uống nước trong khi chờ Tesir quay lại. Cậu đã chờ rất lâu, cũng may người Dimata có khả năng chịu lạnh rất tốt, nếu không đứng ngoài lâu như vậy nhất định sẽ chết cóng. Sau khi trở về, Tesir đến bên lò sưởi một lát để thân thể ấm lên, sau đó mới trở lại, ôm Mục Trọng Hạ rồi ngồi xuống nói: “Terra sẽ xuất chinh cùng bọn anh.”

Mục Trọng Hạ sửng sốt: “Anh ấy muốn đi xuất chinh?!”

Tesir: “Anh ấy nói muốn săn một con sư tử hoặc hổ hoang dã cho người phụ nữ của mình.”

Mục Trọng Hạ im lặng hồi lâu, cuối cùng mới nói: “Terra đang nghiêm túc đấy.”

Tesir: “Khi ở bên Nijiang, anh ấy đã săn rất nhiều con mồi và chuẩn bị rất nhiều da thú cho Nijiang.” Những người đàn ông Dimata sẽ tự mình săn con mồi cho najia yêu quý của họ. Đó là truyền thống.

Mục Trọng Hạ lo lắng: “Nhưng giờ anh ấy…”

Tesir: “Em làm thêm cho anh ấy một đôi chân giả và một bộ áo giáp nhé.”

Mục Trọng Hạ cau mày: “Taqilan có biết không?”

“Anh không hỏi.”

“…”

Sau trận tuyết dày đầu tiên của mỗi mùa tuyết, những người đàn ông trong bộ lạc sẽ bắt đầu chuẩn bị xuất chinh. Kể từ khi Terra bị mất một chân, anh không hề xuất chinh trong mùa tuyết nữa. Lần này, vì Taqilan, anh sẽ lại xuất chinh để chiến đấu chống lại dã thú. Trong lòng Mục Trọng Hạ bỗng dâng lên một cảm giác khó tả. Ngoài ra, còn có Abiwo đã ra ngoài và vẫn chưa quay trở lại. Mặc dù Tesir đã nói Abiwo sẽ quay lại trước khi xuất chinh, dù cậu bé có trở thành dũng sĩ hay không, nhưng cậu vẫn lo lắng.

Đêm hôm đó, Mục Trọng Hạ ngủ không yên, sáng hôm sau dậy sớm. Ăn sáng xong, Mục Trọng Hạ để Amunda ở lại lều đọc sách, còn cậu và Muzai ra ngoài. Muzai đang định đi dạo, tiện thể đưa Mục Trọng Hạ đến lều của Terra. Khi đến trước cửa lều của Terra Kui, anh gõ cửa, giọng nói của Taqilan từ bên trong vang lên: “Ai đó?”

“Là tôi.”

“…Vào đi, cửa không khóa.”

Mục Trọng Hạ cùng Muzai đẩy cửa đi vào, rồi nhanh chóng đóng cửa lại. Nhìn kỹ hơn, cậu thấy Taqilan vẫn đang nằm trên giường, liền quan tâm hỏi: “Cô mệt à?”

Taqilan: “Đi đường hơi mệt, toàn thân đau nhức, không muốn cử động.”

Mục Trọng Hạ: “Vậy cô cứ nằm đi, tôi cũng mệt mỏi mà.”

Taqilan: “Thế sao cậu lại tới đây?”

Mục Trọng Hạ: “Tôi có chuyện muốn nói với cô.”

Taqilan nửa ngồi dậy: “Là chuyện của tôi và Terra à?”

Mục Trọng Hạ ngồi xuống dưới bục, còn Muzai thì lười biếng nằm ở cửa, trong lều này cũng rất ấm áp. So với lều của cậu và Tesir, lều của Terra giống nơi ở của một người độc thân hơn. Terra bận rộn với việc buôn bán của bộ lạc, nên Yehe được giao cho Zhela chăm sóc.

Trước vẻ điềm tĩnh của Taqilan, Mục Trọng Hạ đã có được sự hiểu biết mới về người phụ nữ mà cậu từng ghét này. Cậu nói: “Cô và Terra đều là người trưởng thành. Là người ngoài, tôi không có tư cách bình luận chuyện tình cảm của hai người. Tất nhiên, cá nhân tôi chúc phúc cho hai người.”

Taqilan mỉm cười, trông rất vui vẻ: “Cảm ơn.”

Mục Trọng Hạ tiếp tục: “Các chiến binh của bộ lạc sẽ sớm xuất chinh. Đêm qua, Terra đã đến gặp Tesir và nói là anh ta cũng sẽ đi.”

Nụ cười trên mặt Taqilan lập tức tiêu tan, cô ngồi thẳng dậy, giọng điệu hơi mang vẻ chất vấn: “Một người từng trọng thương như anh ấy mà cũng phải xuất chinh sao?”

Mục Trọng Hạ: “Anh ta làm vậy là vì cô.”

Taqilan ngây người.

Mục Trọng Hạ: “Cô có biết Terra có một cô con gái, còn từng có najia không?”

Taqilan bối rối gật đầu: “Anh ấy đã kể cho tôi nghe mọi chuyện.”

Nếu Taqilan đã biết mọi chuyện thì cũng dễ giải thích: “Tesir nói với tôi, khi Nijiang trở thành najia của Terra, anh ta đã tự tay săn nhiều con mồi và da lông cho Nijiang, đây là truyền thống của người Dimata. Terra nói anh ta sẽ săn một con sư tử hoang dã hoặc hổ hoang cho cô. Bộ lông của sư tử hoang và hổ hoang rất đẹp, nhưng cũng rất khó săn.”

Đôi mắt Taqilan nhanh chóng ngấn lệ, cô lớn tiếng nói: “Tôi không thể để anh ấy đi được!”

Mục Trọng Hạ: “Nếu cô có thể dậy, vậy có muốn cùng tôi làm chân giả và áo giáp mới cho Terra không?”

Taqilan run rẩy: “Ý cậu là gì?”

Mục Trọng Hạ: “Cô không thể ngăn cản anh ta. Chiếc áo choàng lông mà tôi và Tesir mặc khi kết hôn được làm từ da của con sư tử hoang mà Tesir đã tự tay săn được trong mùa tuyết trước đó. Con sư tử hoang đó còn được gọi là sư tử vàng. Đây là những bộ lông thú quý giá mà người Dimata sẽ không bán cho các thương nhân khác. Terra sẽ rất vui khi thấy cô mặc áo làm từ da thú mà anh ta săn được cho cô.”

Nước mắt Taqilan chảy xuống: “Tôi không cần… Lúc trước anh ấy còn nguyên hai chân mà đã suýt chết, vậy bây giờ…”

Mục Trọng Hạ: “Đây là sự kiêu hãnh của người Dimata. Terra đã từng là Ưng Hầu của Hùng Ưng Vệ. Cô không thể ngăn anh ta, và cũng không ngăn được.”

Taqilan giơ tay tóm lấy Mục Trọng Hạ, lần đầu tiên lộ ra vẻ mềm yếu của mình trước mặt đối phương: “Samer, giúp tôi ngăn anh ấy lại, tôi thà không có bộ lông sư tử vàng, cũng không thể để anh ấy đi tới nơi nguy hiểm như vậy, tôi…” Cô nhắm mắt lại, nước mắt rơi nhiều hơn, “Sau bấy nhiêu năm… tôi mới lại gặp được một người đàn ông khiến trái tim tôi loạn nhịp… Tôi từng nghĩ mình sẽ không bao giờ yêu nữa…”

Mục Trọng Hạ: “Đây là lòng kiêu hãnh của Terra. Hôm nay cô có thể dậy được không?”

Taqilan chăm chú nhìn Mục Trọng Hạ, một lúc sau mới buông tay ra, nước mắt rơi như chuỗi hạt châu bị đứt, nhưng cô vẫn cố gắng bình tĩnh nói: “Lát nữa tôi sẽ tới tìm cậu.”

“Khả năng của tôi chỉ ở cấp cao, nhưng nếu có thể có thuật pháp trận tốt hơn, thì dù là chân giả, áo giáp hay vũ khí, tất cả đều có thể được nâng lên một cấp độ cao hơn.”

Taqilan lau nước mắt trên mặt, nói: “Còn bao nhiêu ngày nữa?”

Mục Trọng Hạ: “Tối đa 5 ngày.”

Taqilan: “Được.”

Mục Trọng Hạ rời đi. Taqilan vén chăn ngồi dậy, nhưng vẫn không cầm được nước mắt. Đêm qua, rõ ràng Terra rất hưng phấn, nhưng anh vẫn không chạm vào cô. Taqilan còn hơi thất vọng, nhưng cũng thật ngọt ngào, cô chỉ nghĩ Terra làm vậy là vì lo cho sức khỏe của mình, nhưng cô không ngờ đối phương lại đưa ra quyết định như vậy. Terra muốn cầu hôn cô với bộ da sư tử vàng đẹp nhất ư? Taqilan giơ tay che mặt khóc thầm.

Có người đẩy cửa bước vào. Taqilan đặt tay xuống, đôi mắt cô nhòe đi vì nước mắt, cô nhìn thấy một người đàn ông lo lắng đang sải bước trước mặt mình. Khi tới gần cô, anh đột nhiên dừng lại và lo lắng hỏi: “Sao vậy? Tại sao em lại khóc? Mục đại sư vừa nói gì với em?”​

Không để ý tới khí lạnh trên người người đàn ông, Taqilan chủ động lao tới ôm lấy anh: “Anh định xuất chinh sao?”

Terra vội đẩy người phụ nữ trong ngực ra: “Người tôi rất lạnh.”

Không để ý đối phương ngăn cản, Taqilan lần nữa ôm chặt đối phương, hỏi: “Anh định xuất chinh à?”

Terra không còn cách nào khác ngoài cởi áo khoác da ra và quấn người phụ nữ vẫn đang mệt mỏi lại để cô không bị lạnh. Sau đó mới nói: “Tôi sẽ an toàn trở về.”

Taqilan vùi mình vào ngực đối phương, nước mắt thấm ướt vạt áo anh, vừa khóc vừa hỏi: “Là vì em sao?”

Terra: “Da sư tử hoang có màu vàng, da hổ hoang có màu đỏ. Cả hai đều rất đẹp. Em chắc chắn sẽ thích. Tesir đã hứa là sẽ không tranh giành với tôi.”

Taqilan ngẩng đầu, nước mắt vẫn tuôn rơi: “Hứa với em, là anh sẽ bình an trở về.”

Terra lau nước mắt cho cô và nói: “Tôi hứa.” Ngừng một lúc, anh kiên định nói: “Tôi muốn em trở thành najia của tôi.”

Taqilan: “Em nhiều tuổi hơn anh đó.”

Terra: “Tôi chỉ thấy em xinh đẹp thôi.”

Taqilan vừa cười vừa khóc: “Chỉ cần anh bình an trở về, em sẽ trở thành najia của anh.”

Đôi mắt xanh đậm của Terra đột nhiên trở nên sâu thẳm, anh cúi đầu, thô bạo hôn người phụ nữ trong tay mình.

Khi Mục Trọng Hạ thấy Taqilan đến, cậu chỉ nhìn thoáng qua là biết đối phương vừa làm gì. Mục Trọng Hạ thản nhiên rời mắt khỏi đôi môi đỏ mọng của cô, Taqilan cũng rất bình thản và không hề cảm thấy xấu hổ vì bị hôn đến mức sưng cả môi. Terra đích thân đưa Taqilan tới, nhưng anh không vào lều. Anh chỉ nhìn Taqilan vào lều rồi rời đi. Taqilan đến một mình, không dẫn theo Qingwa, điều đầu tiên cô nói khi thấy Mục Trọng Hạ là: “Cho tôi xem bản vẽ chân giả của Terra.”

Mục Trọng Hạ đã chuẩn bị sẵn. Hai người ngồi vào bàn, Mục Trọng Hạ nói: “Tôi đã làm hai chiếc chân giả cho Terra, một chiếc dùng vào mùa ấm và một chiếc dùng cho mùa tuyết. Chân giả dùng trong mùa tuyết có chức năng ổn định nhiệt độ…”

Taqilan xem kỹ bản vẽ của chân giả và lắng nghe ý tưởng thiết kế và quy trình sản xuất của Mục Trọng Hạ. Sau đó, Mục Trọng Hạ lấy áo giáp của Tesir ra cho Taqilan xem rồi nói: “Người Dimata không quen đội mũ giáp khi chiến đấu nên tôi không làm.”

Taqilan cẩn thận xem tất cả, kể cả từng thuật pháp trận, rồi nói: “Terra nói muộn nhất là ngày kia sẽ xuất phát. Tất cả dụng cụ của tôi đều không mang theo bên mình. Tôi không hiểu cơ khí, nên chỉ có thể làm theo thiết kế của cậu. Cậu cần bao nhiêu ngày để làm 3 chiếc chân giả có nhiệt độ ổn định và 2 bộ áo giáp cho Terra?”

Mục Trọng Hạ tính tính: “4 ngày.”

Taqilan: “Terra cũng không có vũ khí thuật pháp thích hợp.”

Mục Trọng Hạ: “Mức độ linh hoạt của Terra không thể so sánh với các dũng sĩ khác. Tôi nghĩ anh ấy thích hợp sử dụng vũ khí nóng hơn. Khi ở thành Hesara, tôi đã chế tạo một số nỏ nhẹ thuật pháp cao cấp và mang theo đủ đạn. Tôi nghĩ Terra chỉ cần trang bị cho mình một con dao găm hoặc loan đao thuật pháp cấp cao là đủ rồi.”

Taqilan: “Được. Vậy cậu chế tạo áo giáp trước. Khi dụng cụ của tôi đến, tôi sẽ ngưng kết thuật pháp trận trên áo giáp.”

Mục Trọng Hạ: “Nếu cô có thể tự ngưng kết… Vậy chúng ta sẽ thêm một thuật pháp trận khác. Cô xem…”

Hai người cùng nhau thảo luận về bản vẽ áo giáp và chân giả. Có Taqilan, một pháp sư cấp thượng, Mục Trọng Hạ đã thay đổi cách sắp xếp các thuật pháp trận trên bản vẽ. Sau khi thảo luận, cả hai đều rất hài lòng với chân giả và áo giáp được nâng cấp chuẩn bị cho Terra. Taqilan cũng chủ động nói: “Tôi cũng có thể ngưng kết thuật pháp trận trên áo giáp và vũ khí cho Tesir.”

Mục Trọng Hạ không từ chối: “Cảm ơn. Sau khi đại quân xuất chinh, hậu cần sẽ liên tục đưa vật tư và vũ khí ra tiền tuyến. Áo giáp và vũ khí mới của Tesir có thể gửi sau cũng được. Trong lúc các chiến binh ra trận, bộ lạc sẽ phải làm thêm giờ để sản xuất vũ khí, dù sao những gì chúng tôi mang về từ bên ngoài cũng chỉ như muối bỏ biển thôi.”

Taqilan: “Cho tôi một ít xương thú cấp cao, tôi sẽ chế tạo quyển trục thuật pháp cấp cao.”

Trình độ của Mục Trọng Hạ chỉ ở cấp cao, Taqilan có thể tạo ra những quyển trục ưu việt hơn, nhưng không cần thiết, nên cô chỉ đề cập đến việc tạo ra những quyển trục cấp cao. Mục Trọng Hạ rất vui vẻ: “Có sự giúp đỡ của cô, lần này bộ lạc nhất định sẽ đại thắng.”

Taqilan: “Tôi không vô tư như cậu. Tôi chỉ muốn Terra bình an trở về.”

Mục Trọng Hạ mỉm cười: “Tôi cũng vì Tesir và Abiwo mà.”

Taqilan: “Abiwo cũng phải xuất chinh sao?”

Mục Trọng Hạ: “Đã xuất chinh từ mùa tuyết năm ngoái rồi. Nếu lần này có thể thành công trở thành dũng sĩ, thằng bé sẽ ra tiền tuyến.” Nói đến đây, Mục Trọng Hạ cũng lo lắng. Abiwo vẫn còn là một thiếu niên mới mười mấy tuổi.

Taqilan: “Tôi đã hiểu tại sao cậu phải quay lại rồi.”

Mục Trọng Hạ nói đùa: “Tôi thì không hiểu sao cô và Terra lại có thể thân thiết nhanh như vậy.”

Taqilan lập tức cười ngọt ngào: “Bởi vì tôi quyến rũ.”

Mục Trọng Hạ: “…”

Người phụ nữ này không chỉ kiêu ngạo, ngang ngược, mà còn tự luyến nữa này!

Sau khi hoàn tất thỏa thuận với Ta Qilan, Mục Trọng Hạ cử người gọi Terra để đưa Taqilan về, sau đó cậu lại đến phòng luyện kim. Cậu gọi Uhagen và Tongxu, cưỡi Muzai đến phòng luyện kim, đồng thời bảo Tesir, người vẫn đang dựng lều, gửi xương thú cấp cao cho Taqilan. Uhagen và Tongxu quấn kín, chỉ hở đôi mắt và đeo kính râm. Uhagen còn đỡ, chứ mắt Tongxu đã đỏ bừng. Nhưng đã quyết tâm đến Yahan thì dù trời có lạnh đến đâu, y cũng sẽ không lùi bước. Tongxu hâm mộ nhìn thầy đang được ma thú cõng, không phải là y không muốn đi bộ, mà y hâm mộ khi ma thú to lớn này lúc ở bên thầy lại ngoan ngoãn như thế.

Dụng cụ của Mục Trọng Hạ vẫn về tới, nhưng trong phòng luyện kim có một bộ dụng cụ mới mà Liesetai đã mang tới lần này, có thể miễn cưỡng sử dụng được. Vừa bước vào phòng luyện kim, Tongxu đã hưng phấn đến mức suýt khóc, thật ấm áp! Tongxu và Uhagen bắt đầu cởi áo khoác, Mục Trọng Hạ thì đi xem quặng tinh luyện trước. Mục Trọng Hạ đã dặn Tesir làm cho mình một phòng luyện kim tốt hơn. Mặc dù Tesir đã để Mục Trọng Hạ ở thành Hesara, nhưng hắn vẫn nâng cấp phòng luyện kim của cậu sau khi trở về. Tất nhiên vẫn không thể so sánh với phòng luyện kim của Hiệp hội cơ khí thành Hesara, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với phòng ban đầu.

Uhagen và Tongxu rất ngạc nhiên khi thấy phòng luyện kim của bộ lạc. Họ không ngạc nhiên khi thấy ở đây có phòng luyện kim, mà ngạc nhiên vì phòng luyện kim ở đây quá thô sơ. Thầy đã dùng phòng luyện kim đơn giản như vậy để sản xuất vũ khí thuật pháp cho bộ lạc thứ ba sao?

Mục Trọng Hạ đã cởi bỏ bộ áo lông dày, mũ và khăn quàng cổ, nghiêm túc nói với hai học sinh của mình: “Các anh cũng đã thấy điều kiện trong bộ lạc. Nhưng phòng luyện kim này là phòng luyện kim duy nhất trong toàn bộ Yahan. Trong vòng ba tháng tới, chúng ta sẽ phải chế tạo càng nhiều vũ khí thông thường, vũ khí thuật pháp và áo giáp thuật pháp càng tốt ở đây. Nhiệm vụ của hai người sẽ rất nặng nề.”

Uhagen và Tongxu lập tức đứng nghiêm: “Xin thầy cứ ra lệnh!”

Mục Trọng Hạ: “Nhiệm vụ đầu tiên tôi giao cho hai người là tự tay tinh luyện quặng cho đến khi đạt yêu cầu của tôi. Sau mỗi lần tinh luyện, các anh cần viết ra đặc tính của sản phẩm đã tinh luyện và cảm nhận của ngón tay. Càng chi tiết càng tốt.”

Tongxu và Uhagen: “Vâng!”

Mục Trọng Hạ vỗ tay: “Được rồi, bây giờ bắt đầu làm việc đi!”

Sau khi giao quặng cần tinh luyện cho hai người, Mục Trọng Hạ cũng đi đến lò luyện kim nhặt mấy khối quặng thô lên. Thấy thầy cũng phải tự mình tinh luyện quặng, Tongxu và Uhagen cũng không dám lơ là.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.