Chương 104: Lại một lần xuất chinh
Bất kể Mục Trọng Hạ và Taqilan có muốn hay không, ngày mà các chiến binh của bộ lạc lên đường ra trận đã đến. Đây là lần thứ hai Mục Trọng Hạ phải tiễn Tesir xuất chinh. Mặc dù lần này, bộ giáp của Tesir đã được cải thiện. Mục Trọng Hạ cũng đã nâng cấp cây thương thuật pháp của hắn khi cậu còn ở thành Hesara, hắn cũng có thể mang theo nhiều thuốc hơn so với mùa tuyết vừa rồi, nhưng cậu vẫn lo lắng. Hai người bỏ mặc mọi thứ và ân ái trong lều thuật pháp. Tesir liên tục thâm nhập vào najia yêu dấu của mình, dùng hành động để đảm bảo là hắn sẽ bình an quay trở lại.
Khi Tesir ôm Mục Trọng Hạ toàn thân nhũn ra trở lại lều, Abiwo và Amunda đã ngủ rồi. Hắn cởi tấm chăn dày bằng da thú trên người Mục Trọng Hạ và nhét cậu vào giường, rồi lại đi dọn dẹp xong mới quay lại, chỉ mặc một chiếc quần đùi, ôm lấy najia đã chủ động lao vào vòng tay hắn và hôn. Hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau, bàn tay thô ráp của Tesir v**t v* cơ thể najia. Khi lùi lại, Tesir ôm chặt Mục Trọng Hạ và thì thầm vào tai cậu: “Chờ anh trở lại.”
Mục Trọng Hạ đã cố gắng hết sức để vùi mình trong vòng tay Tesir. Nếu không phải biết rõ Tesir sẽ không bao giờ đồng ý, đồng thời biết khả năng chịu lạnh quá kém của mình, cậu nhất định sẽ đi cùng hắn.
Hai người lặng lẽ ôm nhau, chuyến đi đến Venice trong mùa ấm dường như đã là chuyện quá xa xôi. Tesir cũng dường như chưa bao giờ đưa ra quyết định để Mục Trọng Hạ ở lại Venice. Đây là mùa tuyết thứ hai kể từ khi họ ở bên nhau, nhưng tiếng tuyết rơi ngoài lều nghe như thể đã khắc sâu vào tâm trí họ. Mục Trọng Hạ cảm nhận những vết xước mà cậu để lại trên ngực Tesir và đặt môi lên chúng. Tesir ôm Mục Trọng Hạ, lật người lại, để cậu nằm trên thân thể cường tráng của mình.
Dưới bục, Abiwo khẽ xoay người, quay lưng lại với bục. Y không thực sự ngủ. Ngày mai, y sẽ xuất chinh cùng cha mình, lần này y sẽ chính thức bước vào chiến trường với tư cách là một dũng sĩ. Lần này, Mục a phụ vẫn sẽ nhìn hai cha con y rời đi như mùa tuyết năm ngoái. Abiwo thề với bản thân, y sẽ tự bảo vệ mình trước khi giết thêm thú rừng, để Mục a phụ không phải lo cho mình.
Giống như Mục Trọng Hạ và Tesir, đêm nay có rất nhiều người mất ngủ. Trong lều của Terra, Taqilan rúc vào vòng tay anh, nhưng sắc mặt cô tái nhợt. Một tay Terra ôm chặt cô, tay kia không ngừng xoa bụng cho cô. Kinh nguyệt của Taqilan rất không đều và thường chỉ đến hai hoặc ba tháng một lần. Lần này cô lại lạnh cóng trên đường đến Yahan. Cô đã có một lần trước khi đến Yahan, theo lịch trước đây, kiểu gì cũng sẽ không nhanh như vậy được. Ai ngờ nó không chỉ đến, mà còn mạnh đến nỗi cơn đau gần như khiến cô ngất đi.
Terra tìm thuốc cho cô uống, cơn đau đã thuyên giảm nhưng vẫn rất đau đớn. Là một người đàn ông Dimata, Terra không có kinh nghiệm chăm sóc phụ nữ trong kỳ kinh nguyệt. Lúc này, anh càng không thể nói những thứ như kiêng kỵ và bảo Taqilan đi tới hang bẩn. Anh nghĩ, có lẽ anh không yêu Nijiang nhiều như anh nghĩ, nếu không thì làm sao nỡ để Nijiang phải tới hang bẩn để trải qua những ngày khó khăn đó. Lúc này, đối mặt với Taqilan cũng đang đau đớn, anh thà cô vẫn bướng bỉnh và kiêu ngạo như trước, còn hơn nhìn cô đau đớn không chịu nổi như thế này. Không đề cập một câu đến phong tục của người Dimata, Terra khẽ cắn môi, nhét hai chiếc máy sưởi tay vào ngực Taqilan, nhanh chóng nói: “Tôi đi tìm Gu’an.”
Taqilan không muốn anh đi, nhưng cô khó chịu đến mức chỉ có thể thu mình lại hết mức để đè nén cơn đau đang trào ra từ bụng. Terra nhanh chóng xuống giường, mặc quần áo rồi đi ra ngoài. Taqilan khó chịu r*n r*, trên mặt không chút huyết sắc.
Gu’an, Qingwa và mỗ mụ cũng đã nằm xuống ngủ. Nghe thấy tiếng Terra gọi bên ngoài lều, lúc tỉnh dậy, Gu’an gần như còn tưởng mình đang mơ. Sau khi nghe rõ, đó quả thực là giọng của Terra, cô vội vàng ngồi dậy. Khi biết nguyên nhân khiến Terra lo lắng đến thế, phản ứng đầu tiên của Gu’an là không thắc mắc tại sao Terra lại không để ý mà nhanh chóng nói: “Chắc chắn đại sư Taqilan đã bị lạnh nên mới đau đớn như vậy. Cần phải uống nước ấm… anh chờ em!”
Gu’an vội vàng trở lại lều, cả mỗ mụ và Qingwa đều đã tỉnh. Gu’an không nói nhiều, chủ yếu là vì không muốn mỗ mụ lo lắng, chỉ bảo: “Terra đến tìm con có chút chuyện.”
Cô còn lấy hai chiếc khấu bình an trong hộp của mình ra, nhét vào túi rồi chạy ra khỏi lều. Đưa khấu bình an cho Terra, cô nói: “Anh cứ về trước đi, em đi tìm anh Mục hỏi.”
Sau khi Mục Trọng Hạ đưa Gu’an ra khỏi hang bẩn, cậu đã dặn Gu’an phải chống lạnh nhất có thể. Ngoài ra, Gu’an có thể chất tốt, khỏe mạnh như một phụ nữ Dimata và có chế độ ăn uống đủ dinh dưỡng nên kinh nguyệt của cô đã ổn định hơn trước rồi, cũng không đau đớn như vậy, chỉ có ngày đầu hơi khó chịu, nhưng những ngày sau thì ổn, cũng không cần uống thuốc giảm đau.
Terra thực sự rất lo cho Taqilan nên nói: “Vậy anh về trước, làm phiền em.”
“Không phiền.”
Terra sải bước trở lại với hai chiếc khấu bình an trên tay, trong khi Gu’an chạy về phía lều của anh trai mình.
Terra quay lại nhanh như vậy, nhưng Taqilan cũng không còn sức để hỏi xem anh thế nào. Terra treo khấu bình an lớn hơn phía trên cửa theo lời Gu’an dặn, sau đó đặt chiếc còn lại vào đồ mà mai cô sẽ mang theo người, sau đó đi đến lò sưởi để xua tan khí lạnh trên người và nói: “Gu’an bảo tôi cứ về với em, con bé sẽ đi tìm Mục đại sư. Trước mùa ấm năm ngoái, khi Gu’an còn ở trong bộ lạc, Mục đại sư luôn chăm sóc con bé.”
Taqilan ngạc nhiên, Samer chăm sóc Gu’an? ——Cô vẫn quen gọi Mục Trọng Hạ là Samer.
Mục Trọng Hạ đang nép mình trong vòng tay Tesir, đang cảm thấy buồn bã vì sắp chia xa thì nghe thấy Gu’an gọi mình bên ngoài. Mục Trọng Hạ nhanh chóng bảo Tesir dẫn Gu’an vào. Lúc này, bên ngoài rất lạnh. Tesir mặc quần áo đi ra ngoài, Mục Trọng Hạ cũng xuống giường, lấy quần áo mặc vào. Chẳng bao lâu, Gu’an đội gió tuyết bước vào, cả Muzai và Moxi đều tỉnh dậy. Mục Trọng Hạ bật đèn thuật pháp và bảo Abiwo cứ tiếp tục ngủ. Gu’an không vào lều mà đứng ở cửa nói nhỏ ý của mình với Mục Trọng Hạ.
Mục Trọng Hạ cau mày. Taqilan có thể đau đớn đến mức muộn như vậy mà Terra cũng ra ngoài nhờ giúp đỡ, thì dường như thuốc đều vô dụng. Ngoài ra, hoặc là thuốc không có tác dụng giảm đau, hoặc là tác dụng giảm đau dường như cũng không mạnh lắm. Cậu nói với Gu’an: “Bảo Terra nấu một bát nước gừng cho đại sư Taqilan, sau đó ngâm chân cho cô ấy vào nước nóng. Đặt máy sưởi tay lên bụng cô ấy. Em chờ anh chút.”
Mục Trọng Hạ lấy hai bao cỏ khô lớn trong rương mình mang về, sau đó đưa cho Gu’an: “Đây là những loại thảo mộc anh đã hái ở thành Hesara, phơi khô rồi mang về. Để Terra ngâm trong nước sôi một ít, sau đó pha thêm nước lạnh rồi ngâm chân cho đại sư Taqilan, tốt nhất là đun sôi lên để nguội rồi ngâm chân, nhưng giờ không kịp rồi. Bình thường thứ này có thể ngâm chân và cho vào nước tắm. Em cầm một túi về dùng với Qingwa, dùng hết rồi thì qua chỗ anh lấy.”
“Vâng!”
“Nói với Terra để ngày mai anh ấy yên tâm lên đường. Sáng mai anh sẽ đến đó chăm sóc cho đại sư Taqilan.”
Gu’an: “Vâng, em sẽ qua đó. Vậy anh Mục, a huynh, các anh nghỉ ngơi đi, em đi đây.”
“Ừ.”
Gu’an đi rồi. Mục Trọng Hạ thở dài: “Ngày mai Terra sẽ không yên tâm.”
Tesir ôm Mục Trọng Hạ, vui mừng vì người mình yêu là đàn ông và không phải trải qua nỗi đau như vậy. Hai người một lần nữa trở lại giường, Mục Trọng Hạ ngáp một cái. Tesir vỗ vỗ cậu, nói: “Em ngủ một lát đi.”
Mục Trọng Hạ rúc vào lòng hắn, nhắm mắt lại.
Gu’an qua bên kia cũng không rời đi ngay. Cô giúp đun nước gừng và nước thảo mộc, sau khi Taqilan ngâm chân rồi mới rời đi. Terra dặn dò: “Tôi không có ở nhà, có thắc mắc gì thì em có thể đến gặp Mục đại sư. Mục đại sư biết rất nhiều, và biết y thuật. Các y sư trong bộ lạc đều do Mục đại sư dạy dỗ.”
Không biết là tác dụng của việc uống nước gừng hay tác dụng của việc ngâm chân, nhưng giờ Taqilan đã không quá khó chịu nữa: “Hani Samer còn biết y thuật?”
Vẻ mặt Terra có vẻ kính sợ: “Cái gì Mục đại sư cũng biết. Chính cậu ấy đã dạy bộ lạc làm thuốc mỡ trăn.”
Taqilan: “…”
Terra: “Giờ vẫn chưa phải thời điểm lạnh nhất của Yahan. Nếu nhất định phải ra ngoài, em hãy bảo hải nô của mình mang ngựa tới.”
Taqilan: “Chỉ cần anh về sớm sưởi ấm giường cho em, em sẽ không bị lạnh nữa.”
Terra ngồi cạnh cô, chỉ có thể ôm cô thật chặt.
Sau khi Taqilan ngâm chân xong và hai người ôm nhau nằm trên giường chưa đầy hai tiếng, Terra đã lại dậy. Taqilan cảm thấy bụng khó chịu, cũng chưa tỉnh táo, nhưng cô vẫn cố gắng đứng dậy. Terra mặc quần áo, khoác chiếc nỏ nhẹ trên lưng, ôm Taqilan hôn mãnh liệt một lúc lâu, sau đó buông người phụ nữ vẫn đang nắm chặt vạt áo của anh ra và nói: “Tôi đi đây.”
Taqilan cố nén những giọt nước mắt bất an và nói: “Anh đã hứa với em, anh sẽ bình an trở về.”
Terra: “Tôi hứa với em.”
Bên ngoài, tiếng tù và của cự ma tượng đã vang lên. Terra kéo tay Taqilan xuống, nhìn cô lần cuối rồi quay người sải bước ra khỏi lều với gói đồ trên tay. Tất cả hành lý cá nhân khác cần mang đi đều đã được chất lên xe từ hôm trước. Taqilan không ra ngoài, cô đứng trước cửa sổ lưu phách, mắt rưng rưng nhìn Terra sải bước trong gió tuyết, trong lòng hiểu rõ, Terra đã ra trận vì mình. Trong số những người lính ra chiến trường, Terra, người mang chân trái giả, lại “khác biệt” đến vậy.
Bên kia, Mục Trọng Hạ đích thân sắp xếp quần áo cho Tesir và Abiwo, đội mũ cho họ. Sau đó, cậu hôn lên môi Tesir, ôm chặt con trai Abiwo, lại ôm chặt cả Muzai và Moxi nữa. Hai cha con xách hành lý, nhìn chăm chú najia (a mỗ),sau đó quay người, dẫn ma thú đồng hành của mình ra khỏi lều.
“Grào—— !”
Muzai hưng phấn, Moxi theo sát phía sau. Tiếng gầm rú của các ma thú trong bộ lạc nối tiếp nhau vang lên. Mục Trọng Hạ cố nén nước mắt, đứng ở cửa nhìn những người mình yêu quý ra trận. Cậu một lần nữa mong mỏi đến ngày vùng đất Yahan có thể hòa bình và yên tĩnh thực sự.
Zhuotan được vũ trang kỹ càng đã đi cùng hai cha con Tesir và Abiwo. Cậu ta đã thuyết phục Tesir đưa mình xuất chinh cùng. Uhagen và Tongxu cũng cùng nhau tiễn cậu ta. Nếu như trước đây, cuộc xuất chinh mùa tuyết của người Dimata chỉ là vài câu nói và một đoạn lịch sử trong tâm trí họ, thì vào lúc này, họ đã tận mắt chứng kiến vẻ bi tráng và hào hùng của cuộc xuất chinh mùa tuyết của người Dimata.
Tù và cự ma tượng vang lên, hàng vạn chiến binh đã sẵn sàng xuất phát, với khí thế cực lớn. Quyền trượng trong tay đại phù thuỷ gõ nhẹ lên trán những Ưng Vương và Ưng Hầu dẫn đầu Hung Ưng Vệ. Thủ lĩnh thắp sáng ngọn đuốc trong tay và chúc phúc cho những người đàn ông trong bộ lạc sắp ra trận. Tesir nhanh chóng leo lên lưng cự ma tượng đang nửa quỳ, hai vị Ưng Hầu leo lên lưng một con cự ma tượng khác đi cùng đoàn quân. Tiếng tù và lại vang lên, thân hình khổng lồ của cự ma tượng từ từ đứng dậy, gầm lên báo hiệu xuất chinh.
Zhuotan đang cưỡi ngựa đứng, run rẩy vì phấn khích. Cậu ta lấy thiết bị ảo ảnh ra chụp ảnh những khoảnh khắc thú vị này. Tongxu và Uhagen, những người đang chứng kiến sự kiện lớn hàng năm của người Dimata ở phía sau, cũng rất phấn khích trước cảnh tượng này. So với cuộc xuất chinh của người Dimata trong mùa tuyết, những lần trấn áp thổ phỉ và thú dữ mà họ từng thấy trước đây chẳng khác gì một trò chơi.
Hai con cự ma tượng lần lượt tiến về phía trước, tất cả các chiến binh đều giơ vũ khí lên và hô vang. Trong gió tuyết, đôi mắt được che bởi cặp kính râm của Taqilan rơi nước mắt. Cô chỉ có thể nhìn thấy cự ma tượng đã bước đi, và một đoàn kỵ binh xuất phát theo sau nó. Trong đội ngũ mấy vạn người, cô cũng không nhìn ra được kỵ binh nào là Terra. Cho dù đối phương có một chiếc chân giả rất đặc trưng, nhưng anh vẫn bị bao phủ trong đám đông chiến ngựa. Mục Trọng Hạ bên cạnh khàn khàn nói: “Trở về đi, hôm nay cô cần nghỉ ngơi.”
Taqilan lặng lẽ lẩm bẩm: “Đây là mùa tuyết của người Dimata sao?”
Mục Trọng Hạ: “Đúng vậy, đây là mùa tuyết rơi của người Dimata, cũng là lúc trận chiến thường niên của bọn họ bắt đầu.”
Taqilan kéo khăn quàng cổ lên, lau nước mắt, cố chịu đựng cơn khó chịu trong bụng rồi nói: “Đến lều của cậu đi.”
“…Ừ.”
Hiểu được tâm trạng của Taqilan lúc này, Mục Trọng Hạ đã nhờ Gu’an giúp Taqilan trở về lều của cô. Gu’an đã nhiều lần phải đối mặt với cảnh anh trai ra trận, lòng nặng trĩu nhưng vẫn bình tĩnh.
Trở lại lều, tâm trạng Mục Trọng Hạ cũng không tốt. Dù Tesir có dũng mãnh đến đâu, cậu cũng không thể loại bỏ mối lo ngại cho sự an toàn của Tesir ra khỏi tâm trí được. Khi thức dậy vào buổi sáng, vẫn còn rất nhiều người ở đây, chỉ riêng Muzai và Moxi đã chiếm một khu vực rộng lớn, nhưng giờ nhìn lại thấy quá trống trải. Amunda đã chu đáo đi đun nước, Mục Trọng Hạ cũng cố lên tinh thần: “Bữa trưa chúng ta sẽ ăn mì nóng, anh sẽ làm bánh xèo hành lá và một đĩa thịt bò kho. Gu’an, em giúp đại sư Taqilan dọn giường rồi để cô ấy nghỉ ngơi ở đây.”
Gu’an gật đầu, đi tới lôi một bộ chăn ga gối đệm mới trong rương ra, còn đặc biệt lót một lớp da mềm mại. Taqilan một tay che bụng, ngồi trên sàn, co người lại. Gu’an trải chăn, nói nhỏ vào tai Taqilan mấy câu, đối phương nhìn cô gật đầu. Sau đó Gu’an gọi Qingwa tới và cùng nhau giúp đỡ đại sư Taqilan ra ngoài.
Mục Trọng Hạ cũng không hỏi họ đang làm gì, chỉ ôm Amunda vào lòng và nói: “Tới đây, Mục a phụ sẽ rất bận, buổi sáng con cứ ở nhà đọc sách, ngủ trưa rồi buổi chiều dậy học bài nhé.”
Amunda ngẩng đầu lên nói: “Mục a phụ, cha đừng ra ngoài, sẽ bị tê cóng đấy.”
Mục Trọng Hạ: “Cha đã làm một đôi giày giữ ấm đặc biệt, nếu trời thật sự lạnh, cha sẽ sai người dẫn ngựa đến đón mình. Yên tâm, Mục a phụ sẽ không miễn cưỡng bản thân, cũng sẽ không sốt nữa.” “
Amunda gật đầu và ôm chặt Mục a phụ.
Gu’an đưa Taqilan đến lều, nơi cô đến hàng tháng khi ốm yếu. Lều được bài trí rất ấm áp, hai máy sưởi đã bật. Nhìn thấy sự sắp xếp này, hiểu nhiên là lều của phụ nữ, Taqilan tò mò: “Lều này của ai vậy?” Nếu cô nhớ không lầm thì cách đó không xa là lều của Abiwo phải không? Vừa rồi cô nhìn thấy Tongxu và Uhagen đang đi về hướng này.
Gu’an có hơi vui vẻ đáp lời: “Đây là lều tôi sẽ ở mỗi lần cảm thấy không thoải mái.” Gu’an mím môi, còn nói về tục lệ của bộ lạc. Taqilan cùng Qingwa đều không thể tiếp nhận, mở to mắt, không thể tin nổi. Gu’an tiếp tục nói: “Anh Mục đã đưa tôi ra khỏi hang bẩn, còn tức giận với a huynh, nói Eden không có quy củ như vậy. Anh ấy nói mình không thể quản lý được phụ nữ nhà người khác, nhưng anh ấy sẽ không bao giờ cho phép tôi đi đến hang bẩn. Sau đó, a huynh liền dựng lều này cho tôi… Hàng tháng tôi sẽ tới đây, anh Mục sẽ chăm sóc tôi.”
Gu’an chỉ vào khấu bình an trên cửa, nói: “Đó là khấu bình an do anh Mục làm. Anh ấy nói chỉ cần treo khấu bình an lên thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Taqilan lập tức nghĩ đến hai chiếc khấu bình an mà Terra đã mang về.
Gu’an nói: “Anh Mục nói đó là điều cấm kỵ đối với người trong bộ lạc, vậy thì treo khấu bình an lên. Phụ nữ trong bộ lạc đều ghen tị với tôi, nhưng cho đến nay, tôi vẫn là người duy nhất trong bộ lạc không phải đi đến hang bẩn.”
Qingwa kêu lên: “Mục đại sư nói đúng! Trời lạnh quá, đi vào hang bẩn như thế sẽ chết cóng mất!”
Sắc mặt Gu’an hơi trầm xuống, thành thật nói: “Việc này năm nào cũng xảy ra, nhưng… đây là một tục lệ được bộ lạc truyền lại đã mấy ngàn năm, một mình anh Mục không thể thay đổi. Tôi có thể không đi cũng là vì a huynh có thể chống đỡ ở bộ lạc, và vì anh Mục là người Eden, cho nên mới có thể giữ tôi ở lại.”
Taqilan cau mày nói: “Trước đây rất lâu, Venice cũng có tập tục này, nhưng bây giờ chỉ có những nơi xa xôi mới còn giữ tục lệ xấu đó. Hani Samer nói đúng, Eden không có tục lệ này.”
Nhưng trong lòng Taqilan vẫn cảm thấy ấm áp khi nghĩ đến việc Terra không những không nhắc đến chuyện này một lời nào, mà ngay cả khi cô cảm thấy khó chịu và làm bẩn ga trải giường, anh cũng không hề cảm thấy có gì bất thường, chỉ quan tâm và lo lắng cho cô. Cô nói: “Terra không nói với tôi.”
Gu’an: “Ngài đến từ Venice, không cần phải tuân theo quy tắc của chúng tôi. Hơn nữa, Terra nhất định sẽ không để ngài đi.”
Taqilan thầm nghĩ, nếu khi đó, Terra tỏ ra bất kỳ chút kiêng kỵ nào, thì dù có thích người đàn ông đó đến đâu, cô cũng sẽ rời xa anh. Terra đã vượt qua bài kiểm tra của cô mà không hề hay biết.
Sau khi Gu’an sắp xếp lại nơi này, Taqilan nghĩ ngợi rồi nói: “Tôi sẽ tạm thời ở đây trong vài ngày tới, cứ để Qingwa ở cùng tôi là được.”
Nghĩ nghĩ, cảm thấy chỗ a huynh quả thật không tiện, dù sao anh Mục cũng là nam giới, Gu’an nói: “Vậy tôi sẽ mang chăn ga gối đệm mới đến.”
Qingwa và Gu’an đi lấy bộ đồ giường mà Taqilan đã mang từ Venice đến. Gu’an đi lấy thêm hai tấm da thú mềm có thể dùng làm đệm. Hải nô của Taqilan cũng giúp mang một số nhu yếu phẩm hàng ngày cho cô tới đây.
Mục Trọng Hạ không phản đối việc Taqilan đến sống ở lều của Gu’an. Cậu đang nấu ăn trong lều. Cha con Tesir đã xuất chinh, Zhuotan cũng đi theo, Uhagen và Tongxu cũng sẽ chuyển đến lều của riêng mình. Họ tới đây một thời gian, giờ đã quen và tự sinh hoạt được rồi. Khi Abiwo trở về sau cuộc chiến, y không thể ở cùng cha mình được nữa, y đã là một dũng sĩ, và là một người trưởng thành.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.