🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 110: Chúng ta là anh em!

Có kính viễn vọng, Tulasen và Khanbana đã phát hiện ra nhóm người Kemulo xuất hiện tại ranh giới giữa hai bộ lạc từ trước khi họ đến nơi. Tulasen điều khiển cự ma tượng, trong khi Kemulo đang tìm kiếm những mảnh xác thú hoang trên mặt đất. Giật mình vì tiếng chân giẫm trên đất, gã lập tức ngẩng đầu nhìn.

Sắc mặt Kemulo rất khó coi, gã đã thấy cự ma tượng từ xa, ngoài bộ lạc thứ ba ra thì làm gì còn ai khác. Kemulo thúc ngựa, chậm rãi tiến về phía cự ma tượng từ bộ tộc thứ ba đang đến.

Hai bên gặp nhau, Tulasen không xuống khỏi cự ma tượng, mà đứng trên cao nhìn Kemulo đang cưỡi ngựa với vẻ mặt khó chịu, nói: “Kemulo, thú hoang của bộ tộc thứ hai các người lại chạy vào chiến trường của bộ lạc thứ ba rồi. Các người không thể bảo vệ lãnh thổ của mình nữa sao? Vậy thì nhường cho bộ lạc thứ ba chúng ta đi thôi.”

Kemulo nghiến răng: “Chúng ta đã giải thích rồi, là do thú hoang ở bộ lạc thứ hai quá nhiều. Bộ lạc thứ hai chúng ta không có nhiều vũ phí thuật pháp như bộ lạc thứ ba các người!”

Tulasen cười lạnh: “Vậy thì điều đó chỉ chứng tỏ các người không thể giữ được lãnh thổ của mình nữa. Bộ lạc thứ ba chúng ta không có bầy thú hoang nào chạy sang lãnh thổ của các người cả. Nếu các người đã không giữ được, vậy thì đừng trách bộ tộc thứ ba chúng ta không khách khí.”

Kemulo đe dọa: “Tulasen, các người muốn gây chiến giữa các bộ lạc sao?”

Tulasen: “Chính bộ lạc thứ hai các người đã yếu đến nỗi không bảo vệ được lãnh thổ của mình, sao có thể trách bộ lạc thứ ba chúng ta được!”

Không thèm để ý đến Kemulo nữa, Tulasen thổi tù và, cự ma tượng quay đầu, ngựa chiến cũng quay đi. Tulasen dẫn tộc nhân của mình đi xa mà không hề có ý định giải thích về việc đám ma thú đã bị nổ hết rồi.

Tulasen cứ thế dẫn người rời đi, trong khi Kemulo lại không thể tiến lên hỏi xem đối phương xem có nhìn thấy ma thú của họ hay không. Kemulo dẫn người tìm kiếm xung quanh cho đến khi màn đêm buông xuống, cuối cùng cũng phải chấp nhận thực tế tàn khốc, rằng “có thể” ma thú đồng hành của mình đã chết. Mắt gã đỏ quạch, dẫn tộc nhân đau buồn trở về.

Là Ưng Vương, Kemulo lại để mất ma thú đồng hành của mình, điều này không chỉ là mất đi bạn bè mà còn làm giảm uy tín của gã với các tộc nhân. Khi Kemulo dẫn người trở về tuyến đầu của bộ lạc thứ hai, trận chiến của bộ lạc thứ hai vẫn chưa kết thúc. Kemulo chỉ có thể gắng gượng tinh thần tham gia chiến đấu. Nhưng cú sốc mất đi ma thú đồng hành thật sự không hề nhỏ, khi bị nhiều thú hoang vây quanh, gã làm kiểu gì cũng không thể hành động nhịp nhàng như khi phối hợp với ma thú đồng hành của mình.

Hiển nhiên, bộ lạc thứ ba chẳng buồn quan tâm bộ lạc thứ hai sẽ chết chóc, hay việc không có ma thú đồng hành trong trận chiến có khiến họ bị thương hoặc thậm chí tử vong hay không. Để lại vài người tuần tra, còn Tulasen và Khanbana dẫn theo cự ma tượng trở lại mặt trận.

Trong vài ngày sau đó, không còn đàn thú hoang nào từ mặt trận của bộ lạc thứ hai chạy sang bên này nữa, dù có thì cũng chỉ vài con rời rạc, điều này trước đây cũng rất bình thường. Với sự hỗ trợ của bộ lạc thứ ba và thứ tư, bộ lạc thứ năm đã ngăn chặn được một âm mưu ti tiện từ bộ lạc thứ nhất. Đỉnh điểm cuộc xâm lăng của thú hoang đã qua, Tesir đã cử Tulasen dẫn theo một con cự ma tượng và 2000 chiến binh bình thường đến bộ lạc thứ năm, để những chiến binh từ bộ lạc thứ tư được cử đi hỗ trợ bộ lạc thứ năm có thể quay về nghỉ ngơi.

Liên tục vận chuyển, mặc dù mỗi lần chỉ hai rương, nhưng mìn và lựu đạn từ bộ lạc vẫn xuất hiện trong mỗi đoàn xe tiếp tế. Khi Tulasen dẫn tộc nhân đi hỗ trợ bộ lạc thứ năm, Tesir đã bảo anh ta mang theo hai thùng mìn và lựu đạn vừa được gửi đến. Bên này, khi chiến trường của bộ lạc thứ ba tương đối ổn định, thì trong bộ lạc thứ hai, tiếng khóc và mắng chửi của Misha không ngừng vang lên. Trong số tộc nhân được đưa trở lại bộ lạc thứ hai có cả Kemulo. Kermulo không chết, nhưng bị thú hoang cắn đứt một cánh tay, toàn bộ cánh tay phải của gã từ phần vai xuống đã mất hết. Kemulo thiếu mất một cánh tay, còn Khumila vẫn ở tiền tuyến và bị thương, nhưng vết thương không nặng nên gã vẫn ở lại chiến trường.

Nhưng Kermulo là Ưng Vương của Hùng Ưng Vệ bộ lạc thứ hai, là người kế nhiệm được công nhận cho vị trí thủ lĩnh tiếp theo của bộ lạc, là đứa con được Dan Ega yêu thích nhất, và cũng là một trong những dũng sĩ mạnh nhất của bộ lạc thứ hai. Nhưng bây giờ, gã đã trở thành phế nhân. Khi Dan Ega nhìn thấy Kemulo không còn một cánh tay và sắp ngã quỵ trong số những tộc nhân được đưa về, ông ta cảm thấy trước mắt tối sầm, suýt chút nữa ngất xỉu, không khác gì khi Mushka nhìn thấy Terra trở về lúc bị cắn đứt một chân. Đại phù thủy của bộ lạc thứ hai ngồi phịch xuống đất, cũng không thể chấp nhận được thực tế, rằng Kemulo đã trở thành phế nhân.

“Bộ lạc thứ ba cố tình! Tesir cố tình! Bọn chúng cố ý hại Kemulo!” Misha căm thù Tesir đến tận xương tủy. Dù thực tế là Kemulo và Khumila có ý xấu với bộ lạc thứ ba trước, nhưng nguyên nhân lớn khiến Kemulo bị thương là vì gã đã mất đi ma thú đồng hành của mình. Misha đã hoàn toàn bị thù hận và ghen tị che mờ lương tâm, chỉ nghĩ Kemulo bị hủy hoại hoàn toàn do bộ lạc thứ ba và Tesir gây ra.

Misha nghĩ vậy, và Dan Ega cũng nghĩ vậy. Dan Ega đã biết việc Khumila và Kermulo cố tình dẫn dụ thú hoang đến mặt trận của bộ lạc thứ ba, hoặc nói cách khác, đó là sự sắp xếp giữa Dan Ega và con trai ông ta trước khi bộ lạc xuất trận. Nhưng kết quả là, bộ lạc thứ ba không những không bị đàn thú hoang do họ dẫn dụ làm loạn như dự định, mà còn dễ dàng tiêu diệt được chúng, còn khiến cho ma thú của Kemulo chết không thấy xác.

“A phụ! Bộ lạc thứ ba đã không còn cam lòng đứng dưới bộ lạc thứ hai chúng ta nữa!” Misha đỏ mắt, nghiến răng nói.

Dan Ega không nói gì, vẻ mặt u ám.

Đại phù thủy của bộ lạc thứ hai, Giman lên tiếng: “Najia người Eden mà Tesir đưa về mới là then chốt.”

Dan Ega và Misha đều nhìn sang.

Giman: “Từ khi Tesir đưa najia người Eden đó về, bộ lạc thứ ba càng ngày càng không chịu sự kiểm soát của bộ lạc thứ hai và bộ lạc thứ nhất. Tesir là dũng sĩ mạnh nhất Yahan, giờ lại thêm najia người Eden đó… bây giờ, bộ lạc thứ ba đã bắt đầu có tham vọng nuốt chửng lãnh thổ của bộ lạc thứ hai chúng ta.”

Ánh mắt Dan Ega tràn đầy sát khí.

Misha nói thẳng: “Nhưng người Eden đó đang ẩn náu trong lãnh địa thủ lĩnh của bộ lạc Thứ ba, chúng ta khó lòng ra tay được.”

Dan Ega: “Misha, con đi chăm sóc Kemulo đi.”

Misha đứng dậy rời đi.

Lúc này, Dan Ega mới nói với Giman: “Đại phù thủy, chúng ta phải loại trừ Tesir và najia người Eden của hắn.”

Giman: “Bây giờ là mùa tuyết, chờ đến mùa ấm, chúng ta có thể lợi dụng đám thương nhân Eden kia. Họ chắc chắn còn muốn loại bỏ tên người Eden đó nhanh hơn chúng ta.”

Dan Ega nheo mắt lại. Giman: “Chúng ta có toàn bộ mùa tuyết để lên kế hoạch.”

Dan Ega chậm rãi gật đầu.

Trong khi đó, khu vực biên giới giữa tuyến đầu bộ lạc thứ nhất và tuyến đầu bộ lạc thứ năm đang phải chịu sự đãi ngộ giống hệt như bên bộ lạc thứ . Đám thú hoang do bộ lạc thứ nhất xua sang bị mìn và lựu đạn nổ tan tành. Cảnh tượng này khiến Bubahan lau mồ hôi lạnh chảy ra sau gáy, rồi mới cười nói: “Thật tuyệt vời! Không hổ là Mục đại sư!”

Tulasen hỏi: “Anh có chắc là ma thú của của Hedunji và Heldin đều có mặt không?”

Bubahan lập tức lạnh mặt: “Chắc chắn.”

Nếu không có Duanharan dẫn theo các chiến sĩ của bộ lạc thứ tư hỗ trợ, anh ta và đồng đội đã trở về trong vòng tay của Thần Tuyết rồi. Bubahan chưa bao giờ cảm thấy căm ghét bộ lạc thứ nhất như lúc này, cũng như căm ghét bộ lạc thứ hai không kém phần vô liêm sỉ kia.

Tulasen cười nhạo: “Hy vọng Thần Thuyết sẽ phù hộ cho Hedunji và Heldin, những người đã mất ma thú đồng hành, có thể bình an trong những trận chiến tiếp theo.”

Bubahan không ngần ngại bộc lộ tâm tư u ám của mình: “Tôi chỉ mong chúng chết!” Sau đó, anh ta nói: “Tulasen, anh nói với Tesir, bộ lạc thứ năm chúng tôi không muốn chịu đựng bộ lạc thứ nhất nữa, chúng tôi sẵn sàng theo bộ lạc thứ ba!”

Tulasen ngạc nhiên nhìn Bubahan.

Bubahan nói thẳng: “Đi theo bộ lạc thứ ba còn có lợi; đi theo bộ lạc thứ nhất, tôi suýt nữa đã mất ma thú đồng hành của mình!”

Tulasen cười tươi, vỗ vai Bubahan: “Tôi sẽ chuyển lời của anh! Cảm ơn anh đã tin tưởng vào bộ lạc thứ ba chúng tôi!”

Bubahan: “Chúng ta là anh em!”

Tulasen: “Đúng! Là anh em!”

Bộ lạc thứ ba, sau khi Mục Trọng Hạ nhận được tin tức từ những chiến sĩ vừa trở về từ đợt tiếp tế, cậu cũng cảm thấy yên tâm hơn một chút. Bộ lạc thứ hai không còn xua thú hoang đến gây rối nữa, có vẻ như sức mạnh của mìn và lựu đạn đã khiến đối phương phải dè chừng. Chỉ có điều, trong thời gian ngắn, Tesir vẫn chưa thể trở về, Abiwo cũng phải giữ vững trận địa.

Sau khi người báo tin rời đi, Mục Trọng Hạ lấy ra lá thư mà Tesir và Abiwo viết cho mình ra. Lá thư chỉ có hai tờ giấy, hai cha con mỗi người một tờ. Nội dung thư của cả hai đều rất đơn giản, Mục Trọng Hạ ôm Amunda và cùng nhau đọc thư. Trong thư của Tesir chỉ nói trận chiến diễn ra rất thuận lợi, hắn và Muzai đều khỏe mạnh, không bị thương, và đã săn được nhiều da thú đẹp.

Trong thư của Abiwo thì viết là nhóm của họ đều an toàn, Zhuotan giờ đang ở khu hậu cần, tay chân bị tổn thương nhẹ do giá lạnh, nhưng sau khi bôi thuốc mỡ trăn đã khá hơn nhiều. Abiwo cũng nói rất nhớ Mục a phụ, khi về sẽ mang nhiều da thú đẹp cho Mục a phụ.

Tesir và Abiwo viết chữ không đẹp lắm, nhưng Mục Trọng Hạ lại không nỡ cất thư đi. Đối với hai người này, viết được một bức thư ngắn như vậy thật sự đã tốt lắm rồi. Mùa tuyết trước, họ thậm chí còn chưa thể viết nổi tên mình, còn mùa tuyết này, họ đã có thể viết thư cho cậu rồi.

“Amunda, lần tới bộ lạc gửi tiếp tế, con giúp Mục a phụ viết thư cho a phụ và a huynh nhé?”

Amunda gật gật đầu.

Mục Trọng Hạ không kìm được cúi xuống hôn vào đỉnh đầu cậu bé, rồi nói: “Mục a phụ đi làm đây, con đọc sách đi nhé.”

“Vâng.”

Amunda vẫn luôn ở bên cạnh Mục Trọng Hạ nên tiến bộ rất nhanh, giờ bé biết và còn có thể viết nhiều chữ hơn cả a phụ và a huynh mình. Bé cũng đã có thể một mình đọc những cuốn sách trẻ em đơn giản.

Tin tức mà Tesir gửi về còn có một điều nữa, đó là mìn và lựu đạn tạm thời vẫn đủ dùng, có thể không cần làm thêm nữa. Cuộc chiến mùa tuyết với đám thú hoang cũng là lúc người Dimata kiếm da, xương, và đá trần. Mìn và lựu đạn có uy lực lớn, nhưng cũng ảnh hưởng đến việc thu thập da và xương thú nguyên vẹn, còn có thể làm vỡ đá trần. Hiện tại, số mìn và lựu đạn mà Tesir đang có cũng đủ để họ răn đe bộ lạc thứ hai, và trên chiến trường, các chiến binh vẫn cần cố gắng đảm bảo thi thể thú hoang nguyên vẹn.

Bức thư Tesir gửi về đã đem lại cảm hứng mới cho Mục Trọng Hạ. Nếu như vũ khí thuật pháp có thể mang điện khi tấn công thì sao? Pháp sư không có năng lực thuật pháp nguyên tố điện hoặc nguyên tố sấm sét, nhưng có thể kết hợp hoàn hảo giữa pháp thuật và cơ khí mà, liệu có thể chế tạo ra điện không? Nếu không được, vậy thì các phương pháp hóa học cũng có thể sản xuất pin. Nếu như vũ khí thuật pháp giống như gậy điện hay súng điện thật sự… Mục Trọng Hạ bật cười, nếu thật sự được như vậy thì những kẻ người có sức chiến đấu yếu kém như cậu cũng có thể có vũ khí cho mình sử dụng.

Càng nghĩ càng thấy phấn khởi, Mục Trọng Hạ dặn Amunda ở trong lều ngoan ngoan đọc sách, rồi quấn kín người ra ngoài tìm Taqilan. Tâm trạng Taqilan đang khá tồi tệ, cô không nhận được thư từ Terra. Những chiến binh đi giao đồ tiếp tế về còn nói không thấy Terra trong trại.

Vừa thấy Mục Trọng Hạ, Taqilan lập tức hỏi: “Tesir có viết thư cho cậu không?”

Mục Trọng Hạ vừa tháo mũ và khăn quàng vừa nói: “Có. Nói họ đều bình an, không ai bị thương cả.”

Taqilan lạnh lùng đáp: “Terra không viết thư cho tôi.”

Mục Trọng Hạ hơi ngạc nhiên. Trước đó, Taqilan đã khoe với cậu là Terra đã viết cho cô một bức thư dài đến năm trang, còn cười cậu vì Tesir chỉ viết có nửa trang.

Mục Trọng Hạ lập tức hiểu ra nỗi lo lắng ẩn dưới vẻ không vui của Taqilan, liền nói: “Có lẽ lúc đó Terra không có ở đó. Tình hình ở tiền tuyến phức tạp, cũng có thể lúc ấy anh ta đang bận chuyện khác. Terra sẽ không có chuyện gì đâu, nếu không Tesir đã không giấu tôi.”

Taqilan: “Nhưng anh ấy không chỉ không viết thư cho tôi, mà cũng không nhắn cho tôi một câu nào! Người đưa đồ tiếp tế đến đó cũng không gặp được anh ấy. Tesir đang ở trong doanh trại, vậy anh ấy không có ở trong doanh trại thì đi đâu?”

Mục Trọng Hạ nghe vậy, cũng hơi lo lắng.

Mắt Taqilan rõ ràng đã đỏ lên, Mục Trọng Hạ đội lại mũ và khăn choàng rồi nói: “Tôi đi hỏi thủ lĩnh, cô đừng lo lắng quá.”

Taqilan không ngăn Mục Trọng Hạ, cô thật sự rất bất an, rất sợ hãi.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.