Chương 119: Lời tuyên bố của Tongxu
Khi mới biết Tongxu đang theo đuổi em gái mình, phản ứng đầu tiên của Tesir là nhíu mày. Thể hình của Tongxu chắc chắn không đáp ứng tiêu chuẩn mà Tesir đặt ra cho em rể tương lai. Tuy nhiên, hắn không hỏi Gu’an ngay, mà là hỏi ý kiến của Mục Trọng Hạ. Mục Trọng Hạ đã chia sẻ những suy tính của mình với Tesir, nhưng Tesir thì chỉ lặng lẽ lắng nghe mà không nói gì. Sau khi cho Mục Trọng Hạ ăn no, hắn đã mang bồn tắm thuật pháp về lều, tự mình phục vụ Mục Trọng Hạ tắm rửa, rồi sau đó Tesir lại ấn người xuống bục, thỏa sức thưởng thức vị ngọt của najia.
Bên ngoài lều, gió và tuyết thét gào, lãnh địa thủ lĩnh cũng không yên tĩnh. Những người đi hỗ trợ bộ lạc thứ năm đã trở về. Tulasen là người đầu tiên rời bộ lạc thứ năm, quay lại tiền tuyến của bộ lạc thứ ba báo cáo tình hình với Tesir, rồi sau đó theo đội quân của Tesir trở về bộ lạc. Cự ma tượng cuối cùng của bộ lạc thứ ba đã an toàn trở về, đi cùng còn có hai anh em Duanwaqi, Duanharan của bộ lạc thứ tư, và ba anh em Bubahan của bộ lạc thứ năm.
Hai anh em Duanwaqi và ba anh em Bubahan khi gặp Mushka đã hành lễ rất lớn, đồng thời đem theo lễ vật cảm tạ từ hai bộ lạc của họ và lời nhắn từ các thủ lĩnh.
Sau bốn ngày không thấy mặt, Tesir và Terra nhận được tin tức liền bước ra khỏi lều, đến gặp thủ lĩnh. Khi thấy hai người, Duanwaqi và Bubahan đại diện cho bộ lạc của họ hành lễ anh em giữa người Dimata với Tesir và Terra, sau đó họ ôm ấp nhiệt tình, vỗ vai, vỗ tay để thể hiện tình anh em của họ với bộ lạc thứ ba và sự cảm ơn cá nhân dành cho Tesir, Terra.
Lễ vật cảm tạ từ hai bộ lạc đều là da thú, xương thú và một số thảo dược quý báu mà họ đã thu được sau trận chiến với dã thú lần này. Mushka không từ chối lễ vật của họ, nhưng lập tức chỉ thị cho Terra chuẩn bị lễ vật đáp lễ cho hai bộ lạc anh em. Lý do ông chỉ thị Terra chứ không phải Tesir là vì Terra hiểu rõ những gì bộ lạc hiện có, và giờ anh là người quản lý chính về tài sản của bộ lạc.
Hai anh em Duanwaqi và ba anh em Bubahan đến bộ lạc thứ ba trong cơn bão tuyết, đương nhiên không chỉ đơn giản là để bày tỏ lòng cảm ơn. Zhela đã đem đến cho mỗi người một ly sữa thú Mangmu nóng, và khi đại phù thủy đến, thì bà đã ôm Yehe và đi ra ngoài.
Trong lều, Mục Trọng Hạ cảm thấy thắt lưng đau nhức, hai chân nhũn ra, cậu ôm lấy Muzai vẫn nằm trên nền đất. Bốn ngày qua, Tesir gần như không cho cậu đứng dậy. Nghĩ đến h*m m**n mãnh liệt và cơ bắp rắn chắc của người đàn ông đó, Mục Trọng Hạ lại nghĩ chắc mình nên tự làm chút thuốc bổ thận, cậu thật sự sợ mình còn trẻ mà đã bị thận yếu!
Những chiến binh xuất chinh đã trở về, Uhagen và Tongxu cũng được nghỉ dài ngày, Mục Trọng Hạ quyết định cho họ nghỉ một tháng, để họ không chỉ được nghỉ ngơi mà còn có thời gian tổng kết lại ba tháng học tập vừa qua. Cậu cũng không thể thật sự coi họ như gia súc được. Hơn nữa, Zhuotan đã trở về, họ cần có thời gian để tụ tập với nhau.
Abiwo, Baisimi, Ifusai, Uhagen, Tongxu và Zhuotan đang tụ tập trong lều của ba người nói chuyện. Bên ngoài gió tuyết quá lớn, Abiwo không gọi Uhagen và Tongxu không chịu lạnh ra ngoài. Abiwo, Baisimi, Ifusai đã mang quà cho Uhagen và Tongxu, đó là răng của thú hoang và da thú đẹp. Zhuotan cũng mang quà cho Tongxu và Uhagen. Tongxu đã tặng ba người những món đồ mà y luyện chế được trong thời gian qua như một cách đáp lễ. Đó đều là vũ khí thuật pháp cấp thấp, chủ yếu là dao găm thuật pháp, cũng có cả trường đao thuật pháp. Uhagen thì chưa làm được đồ vật thuật pháp, quà của anh ta chỉ là loan đao bình thường.
Abiwo, Baisimi và Ifusai rất vui khi nhận quà, họ rất thích vũ khí. Thấy họ thích, đặc biệt là Abiwo, Tongxu thầm thở phào nhẹ nhõm. Nếu Gu’an có thể chấp nhận y, đồng ý kết hôn với y, thì y cũng sẽ trở thành a thản của Abiwo. Nghĩ đến đây, Tongxu lại cảm thấy khao khát. Y không phủ nhận việc mình tặng những món quà này cũng có ý nghĩa lấy lòng. Abiwo không nghĩ nhiều như vậy, nhưng Uhagen thì hiểu rõ ý nghĩa sâu xa trong hành động của Tongxu.
Một nhóm người ngồi lại với nhau, chủ yếu là Zhuotan, Baisimi và Ifusai đang nói chuyện. Có người gõ cửa, Ifusai đứng gần cửa nhất đi mở, rồi ngạc nhiên nói: “Y mạc Gu’an.”
Abiwo đứng lên, nhưng Tongxu còn nhanh hơn cả cậu ta. Ifusai vội vàng đưa tay nhận lấy cái nồi thuật pháp từ tay Gu’an. Gu’an phủi qua tuyết trên mũ và vai nhanh chóng bước vào, Tongxu lại hỏi trước cả Abiwo: “Sao em lại đến đây? Bên ngoài lạnh vậy. Nếu có việc, em cứ bảo Sanka đến.”
Sanka là một trong những hải nô mà Tongxu mang đến.
Gu’an kéo khăn quàng cổ xuống, cười nói: “Em không lạnh. Em đã làm bánh nhân thịt dê. Anh Mục nói tối nay mọi người cùng qua ăn lẩu.”
Zhuotan: “Tôi đã thèm từ lâu rồi!”
Cô khẽ nhìn về phía Tongxu: “Tongxu, anh giúp em một tay nhé.”
Tongxu lập tức gật đầu lia lịa, nhanh chóng mặc đồ xong rồi theo chân cô. Abiwo nhìn hai người rời đi, ánh mắt có chút suy tư.
Ra ngoài lều, Tongxu nói: “Khi nào em đến chỗ thầy? Anh qua giúp em.”
Cô nói: “Khoảng hai giờ sau nhé, giờ anh Mục vẫn đang nghỉ ngơi. Chúng ta đi hái rau trước, rửa sạch rồi qua.”
“Được.”
Tongxu rất vui, y nhìn xuống tay cô, muốn nắm lấy nhưng không dám.
Không tò mò hỏi về việc cô nhờ giúp, vì y chắc chắn sẽ giúp cô làm mọi chuyện. Theo cô đến lều của cô và Baire, nghĩ cô tìm mình nhờ chuyển thứ gì đó – tuy nghĩ kỹ lại thì không thể, sức cô đâu có thua kém y bao nhiêu – không ngờ cô lại đưa cho y một gói lớn, ngượng ngùng bảo: “Anh cầm về thử đi.”
Tongxu nhất thời ngớ người: “Cái gì?”
“Anh về tự xem nhé.” Nói rồi, cô còn đẩy nhẹ y.
Baire ngồi bên cạnh chỉ cười.
Bị cô đẩy ra khỏi lều, Tongxu ngơ ngác, lại hơi buồn vì bị cô gái mình yêu quý đẩy đi. Cô đóng cửa lại, thẳng tay khóa y ở bên ngoài. Tongxu ôm gói lớn chả biết là gì, đứng ngốc ở cửa một lúc lâu mới nhận ra mình thật sự bị cô từ chối. Y nhìn xuống gói lớn trong tay, thở dài, quay về.
Khi gần về đến lều, Tongxu bỗng dừng lại. Không biết cô đã đưa cho mình cái gì, y chợt không muốn để mọi người trong lều thấy cái này trước, nên đã lách vào lều rửa mặt.
Ngồi trên chiếc ghế nhỏ trong lều, Tongxu mở gói đồ ra. Khi nhìn rõ bên trong là gì, khóe miệng y gần như kéo đến tận mang tai, không chỉ cười ngớ ngẩn mà mắt cũng hơi ửng đỏ. Y lấy một chiếc áo khoác màu xám bạc dày trong gói đồ ra. Dưới gói đồ còn có một chiếc gile lông, phù hợp để mặc trong nhà. Ngoài ra còn có một đôi ủng da.
Tongxu nâng niu v**t v* chiếc áo khoác xám bạc, mắt dần ươn ướt. Đây là lần đầu tiên có cô gái làm đồ cho y, mà còn là cô gái mà y yêu quý.
Y ngồi trong lều rửa mặt thật lâu mới đi ra, lúc ra ngoài, y đã mặc chiếc áo khoác màu xám bạc, vẻ mặt rạng rỡ, tinh thần phấn chấn. Y nhất định sẽ thuyết phục Ưng Vương Tesir đồng ý gả Gu’an cho mình!
Vừa về, mọi người đã chú ý đến việc y đổi trang phục. Uhagen không nói gì, chỉ có Zhuotan là người đầu tiên la lên: “Tongxu, anh đã thay đồ rồi à?”
Tongxu cười ha ha, nói: “Là cô ấy làm cho tôi.”
Bầu không khí trong lều lập tức trở nên khác thường, Abiwo nhìn chằm chằm Tongxu, Zhuotan há hốc miệng, Baisimi và Ifusai nhanh chóng nhìn Abiwo. Tongxu dường như còn chưa nhận ra, tiếp tục ngọt ngào nói: “Cô ấy còn làm gile và giày cho tôi nữa.”
Zhuotan đã lấy lại tinh thần, có phần ngượng ngùng không biết nói gì cho phải. Lúc này chỉ có Uhagen lên tiếng: “Tối nay ăn lẩu, chúng ta qua giúp một tay trước nhé.”
Tongxu:“Ừm, tôi và Gu’an sẽ đi hái rau, rửa rau xong sẽ qua đó.”
Những người khác: “…”
Uhagen thở dài trong lòng, rất muốn nhắc nhở Tongxu là lúc này tốt nhất đừng nhắc đến Gu’an. Nếu Uhagen sống ở một thế giới khác, có lẽ sẽ học được một từ — show ân ái. Tongxu bây giờ cứ như một con chim đực đang tìm bạn, cố gắng khoe những bộ lông đẹp đẽ của mình, nhưng đối tượng mà y khoe lại là một vài thanh niên không biết gì về mối quan hệ mập mờ giữa y và Gu’an, trong số đó còn có một thanh niên là người thân của người mà y thầm thương.
Bầu không khí thảo luận trong lều thủ lĩnh rất sôi nổi. Nhưng trước khi Tesir và Terra chuẩn bị bữa tối, cả hai đều nói muốn quay về ở cùng najia nhà mình. Mấy người Duanwaqi và Bubahan đều không có ý kiến gì, Tulasen, Khanbana và Suwanbi bị kéo đến tiếp khách. Gu’an còn gửi một nồi bánh thịt dê và một chậu lớn bánh mì đến cho họ thêm món. Khi Gu’an mang đồ ăn đến rồi rời đi, ánh mắt của Buzili vẫn luôn dõi theo cô, cho đến khi cô rời đi, anh ta còn nhìn theo, nhưng đầu đến cuối, Gu’an đều không có phản ứng gì đặc biệt. Chỉ có Mushka và đại phù thuỷ đã chứng kiến hết cảnh này.
Sau khi Gu’an rời khỏi lều thủ lĩnh, cô đi tìm Tongxu. Không chỉ có Tongxu ra ngoài, mà còn có Zhuotan, Uhagen và Abiwo cũng bước ra, Baisimi và Ifusai đã về nhà trước. Tongxu theo Gu’an đến lều trồng rau để hái rau, Zhuotan, Uhagen và Abiwo đều không đi cùng. Mấy người đi về lều của Mục Trọng Hạ và Tesir, nhưng Tesir lại từ lều đi ra, rõ ràng là muốn đến lều trồng rau.
Gu’an gọi hắn: “A huynh.”
Đôi mắt xanh băng giá của Tesir nhìn về phía em gái, sau đó đặc biệt nhìn vài lần vào Tongxu đang đi bên cạnh em gái mình. Uhagen, Abiwo và Zhuotan thì đi song song phía sau hai người họ.
Gu’an có vẻ hơi cẩn thận: “A huynh, em, em và Tongxu đi hái rau, chúng em rửa rau xong sẽ qua đó.”
Tongxu cũng hơi căng thẳng, nhưng vẫn dũng cảm nói: “Trời lạnh quá, em sẽ rửa rau, Gu’an chỉ cần hái là được.”
Tesir lạnh lùng nói: “Hái nhiều rau vào.”
Gu’an: “Vâng.”
Tesir quay lại lều, Gu’an rõ ràng là đã thở phào nhẹ nhõm.
Tongxu nắm cánh tay Gu’an, kéo cô vào trong lều trồng rau. Abiwo nhíu mày, Zhuotan nhẹ nhàng đẩy cậu ta một cái: “Có phải y mạc Gu’an thích Tongxu không nhỉ?”
Abiwo ậm ừ: “Không biết.”
Theo chân người Dimata ra chiến trường vài tháng, Zhuotan cũng đã biết nói tiếng Dimata. Bây giờ, Tongxu và Uhagen giao tiếp với người Dimata cũng không có gì khó khăn.
Trong lều trồng rau, mặt Tongxu đỏ bừng, nhưng vô cùng nghiêm túc nói với Gu’an: “Gu’an, anh thích em, anh muốn em làm najia của anh.”
Tongxu chắc chắn là người thích ứng với phong tục địa phương. Y sợ đêm dài lắm mộng, nếu Ưng Vương Tesir phản đối, y sợ Gu’an sẽ không để ý đến mình nữa. Gu’an cúi đầu, lòng hơi ngọt ngào, nhưng cũng hơi thiếu tự tin.
Tongxu thấy cô không nói gì thì sốt ruột: “Em, em nhất định cũng thích anh, đúng không? Em đã làm áo, làm giày cho anh…”
Gu’an ngẩng đầu lên, mím môi, hỏi: “Tongxu, anh thật sự thích em sao?”
Tongxu gật đầu thật mạnh.
Gu’an: “Nhưng, em không hiểu gì cả, cũng không biết nhiều chữ.”
Tongxu lại lắc đầu thật mạnh: “Anh không quan tâm! Anh, anh sẽ dạy em! Anh biết, em thích học. Mà nếu em không thích cũng không sao!”
Gu’an lại nói: “Nhưng, anh Mục nói, hai người ở bên nhau, phải có ngôn ngữ chung.”
Tongxu: “Chúng ta có mà! Em nói gì anh cũng thích nghe! Gu’an, Gu’an, anh, anh rất ngu ngốc, anh, anh cũng không biết nói chuyện… Anh chưa từng thích ai khác, em là, em là cô gái đầu tiên mà anh thích…”
Nếu là trước đây, Tongxu chắc chắn sẽ không “dũng cảm” như vậy, nhưng ánh mắt của Tesir vừa rồi nhìn y làm y thấy rợn cả người, y quá sợ hãi. Nỗi sợ mất Gu’an chưa từng có đã khiến y vượt qua bản năng nhút nhát của mình.
Gu’an lại cúi đầu, sau một lúc lâu, mới chân thành nói: “Em, rất ngưỡng mộ anh…”
Mắt Tongxu bỗng mở to, ngưỡng mộ?
Gu’an: “Anh và anh Mục, đều rất tài giỏi, rất tài giỏi…”
Giọng Tongxu run rẩy: “Anh, anh rất ngu ngốc… Anh chỉ là một thợ cơ khí, thực tập… Có lẽ, mãi mãi cũng chỉ có thể là một thợ cơ khí thực tập…”
Ngưỡng mộ… chưa từng có ai ngưỡng mộ y… Họ chỉ nói y ngốc, nói y không đủ đàn ông, nói y không có thiên phú về cơ khí, nói y muốn trở thành thợ cơ khí là mơ mộng hão huyền, nói người như y nếu không sinh ra trong gia tộc thì cũng chẳng ai thèm nhìn y lấy một cái… nói y…
Gu’an hơi ngại ngùng nói: “Em chưa từng, chưa từng đi học… Tiếng Eden em cũng học không tốt, chúng em, người Dimata sẽ không bao giờ có thợ cơ khí hay pháp sư… Nếu không có anh Mục, em cũng không thể có cơ hội rời khỏi Yahan, để thấy được Venice…” Cô ngẩng đầu, trong mắt là sự ngại ngùng chưa từng có trước đây, “Em không hiểu thực tập, sơ cấp gì cả, em chỉ biết, anh là thợ cơ khí, anh rất giỏi. Anh có thể đọc được nhiều sách như vậy, có thể viết chữ đẹp như vậy, còn có thể, còn có thể, làm ra những món trang sức đẹp như vậy…”
“Gu’an!”
Tongxu ôm chầm lấy Gu’an, mắt mờ đi: “Anh không, tốt, như em nói… Gu’an… Gu’an… anh thích em…”
Gu’an bị y ôm chặt, má đỏ như cà chua.
Trong lều, mọi người chờ mãi mà không thấy rau đã rửa sạch. Mục Trọng Hạ cũng không để Tesir đi thúc giục. Terra ôm chặt Taqilan đi tới. Khi Taqilan tháo mũ và khăn quàng ra, Mục Trọng Hạ thấy dáng vẻ của cô, bỗng có cảm giác “cùng cảnh ngộ”.
Hiển nhiên, Taqilan đã được chăm sóc rất kỹ lưỡng. Sau khi Terra giúp cô cởi áo choàng, lại bế cô lên ghế. Khi Taqilan nhìn về phía Mục Trọng Hạ, cũng nhướn mày, rõ ràng, những ngày này, đối phương cũng có “số phận” giống cô.
Hai người chân mềm đều bị người đàn ông của mình yêu cầu ngồi xuống. Tesir – dưới sự chỉ huy của Mục Trọng Hạ – đã nấu xong nước dùng, Terra nhận dao từ tay Abiwo tiếp tục cắt thịt. Moxi và Muzai đã ăn trước. Cuối cùng, trước khi sự kiên nhẫn của Tesir đạt tới giới hạn, Gu’an và Tongxu đã bưng một chậu đầy rau đến. Ngay khi Tongxu bước vào, Tesir và Abiwo cùng lúc nhìn chằm chằm vào y. Tongxu ngẩng đầu, trước tiên là có một động tác co rúm theo bản năng, sau đó y thẳng lưng. Con đường phía trước mặc dù đã định, có thể gian nan, nhưng vì có được cô gái mình yêu, thì sự nhút nhát e thẹn gì đó đều có thể tạm thời bỏ qua!
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.