🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 120: Một chân đồng ý

Một bữa lẩu khiến mọi người đều thấy ấm áp, cũng là để chào đón Tesir, Terra, Abiwo và Zhuotan trở về từ chuyến hành trình. Mùa hè, những cây Mục Trọng Hạ trồng cũng đủ để cung cấp rau cho cả gia đình suốt mùa tuyết. Taqilan cũng không khách khí với Mục Trọng Hạ, sẽ cho Qingwa tới đây hái rau. Giờ Terra đã về, người hái rau sẽ đổi thành anh. Terra quyết định chờ đến mùa ấm, anh cũng sẽ dựng thêm một chiếc lều, lần sau từ Venice trở về sẽ mang thêm nhiều máng trồng thuật pháp. Những máng trồng này thuộc về các vật phẩm thuật pháp cấp thấp, thực sự không cần phải lãng phí thời gian của Mục Trọng Hạ. Những máng trồng trước đó mang về, ngoài việc bán một phần cho tộc nhân trong bộ lạc, số còn lại đều để trong lều trồng rau, Terra cũng không tiện vào lấy.

Bữa ăn này mọi người đều ăn rất thoải mái, chỉ có điều duy nhất khiến Tesir và Abiwo nhíu mày là Tongxu luôn gắp thịt và rau nóng hổi cho Gu’an, mà Gu’an cũng không né tránh. Qingwa cũng đã nhìn Gu’an và Tongxu vài lần.

Ăn xong, Abiwo, Zhuotan, Tongxu và Uhagen đi rửa bát, Terra và Tesir dọn dẹp bàn ăn, Amunda phụ trách dọn dẹp bát của Muzai, Moxi và Qize. Mục Trọng Hạ và Taqilan ngồi trên sàn tán gẫu, Terra nhìn Taqilan, thấy cô không chú ý đến mình, anh lén lút nói vài câu với Tesir, Tesir gật gật đầu.

Sau khi dọn dẹp xong, Terra quấn chặt Taqilan lại, ôm cô và đưa Qize đi. Tongxu, Uhagen và Zhuotan cũng muốn quay về, trong khi Tesir lại có ý định đưa em gái về. Qingwa vừa nhìn đã hiểu Tesir có chuyện muốn nói với Gu’an, cô khéo léo đi trước một bước. Tongxu nhìn Tesir dẫn Gu’an đi, trong lòng hơi lo lắng.

Tesir không vòng vo, hỏi thẳng em gái: “Em thích Tongxu à?”

Khuôn mặt Gu’an đang bị khăn quấn lại, ngay lập tức đỏ bừng, nhưng cô không né tránh, mà nói: “Có lẽ là thích. Nhưng a huynh, anh ấy là thợ cơ khí.”

Gu’an không tự tin, dù Tongxu đã tỏ tình với cô. Thợ cơ khí, mặc dù anh Mục của cô cũng là thợ cơ khí, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ trở thành najia của một thợ cơ khí. Cô không tự tin là mình có thể khiến Tongxu thích mình mãi mãi, không chê bai mình là người không hiểu biết gì cả.

Mặt Tesir rõ ràng đã lạnh lại, nói: “Em gái anh, xứng đáng với bất kỳ ai.”

Gu’an chỉ mím môi, cười nhẹ.

Tesir đưa tay ấn nhẹ lên mũ của Gu’an, không nói thêm gì nữa, im lặng đưa em gái về lều. Khi trở về, hắn không quay về lều của mình, mà đi đến lều nơi Tongxu, Uhagen và Zhuotan đang ở. Ba người trở về đang tán gẫu, chưa đến giờ ngủ, ba tên đàn ông độc thân cũng lười không tắm. Trở về lần này, Zhuotan cũng bớt đi nhiều vẻ bề ngoài của một gia đình giàu có, càng đơn giản càng tốt.

Uhagen thì không cần nói, anh ta đã trải qua một giai đoạn như vậy rồi. Tongxu mỗi ngày đều bị thầy sai làm việc như gia súc, nên việc nhớ rửa mặt, rửa chân và đánh răng trước khi ngủ đã là cực hạn. Ba người cũng không có nhiều chủ đề chung, Zhuotan thích nói về những trận chiến với thú hoang. Uhagen sẽ kể cho hai người về chuyện đã xảy ra khi anh ta ở khu Haoran, còn Tongxu thì không phải là người có thể trò chuyện, phần lớn thời gian là lắng nghe. Có người gõ cửa, Zhuotan lập tức bật dậy mở cửa, vừa nhìn thấy người bên ngoài, Zhuotan đã thấy lạnh cả người, quay đầu lại nhìn Tongxu bằng ánh mắt đồng tình. Cậu ta cũng biết chuyện Tongxu theo đuổi Gu’an.

Tesir không có ý đi vào, chỉ nhàn nhạt một câu: “Tongxu, ta có lời muốn hỏi.”

Nói xong, liền quay đầu rời đi.

Trong lòng Tongxu cảm thấy rầm một tiếng, hai chân cũng mềm. Uhagen thở dài, đẩy đẩy y: “Mặc quần áo rồi ra đi, đừng để Ưng Vương Tesir chờ lâu.”

Tesir là người đàn ông của Mục Trọng Hạ, Uhagen và Tongxu gọi thẳng tên hắn chắc chắn không ổn, gọi là a huynh theo Gu’an cũng hơi lạ, thôi thì cứ gọi Ưng Vương. Mặt Tongxu trắng bệch, tay chân mềm nhũn, khó khăn mặc đồ vào xong, rồi run rẩy đi ra ngoài. Tesir đang đợi Tongxu trong gió tuyết, khi Tongxu ra ngoài, hắn liền quay lưng đi. Tongxu nín thở, gần như cùng lúc theo chân hắn. Ngọn đèn thuật pháp treo ngoài lều là ánh sáng duy nhất trong bộ lạc, trong ngày gió tuyết này, đuốc cũng bị thổi tắt. Trong ánh sáng, những bông tuyết càng rõ ràng hơn và bầu không khí càng thêm căng thẳng.

Tesir dẫn Tongxu đến một khoảng đất trống rồi quay lại. Tongxu vừa mới đứng vững trước mặt hắn, Tesir đã đá một cái, cơ thể Tongxu bay ra ngoài. Y quỳ xuống đất, một tay ôm bụng, một tay chật vật chống xuống đất, nội tạng như muốn xê dịch hết cả. Vừa nãy ăn uống nhiều quá, Tongxu nghiêng đầu, lập tức nôn ra đất.

“Rời khỏi Gu’an.”

Giọng Tesir lạnh lùng hơn cả gió tuyết.

Tongxu thở hồng hộc, khi có thể mở miệng, y ngẩng đầu lên: “Tôi… tôi thích… Gu’an…”

Tesir: “Gu’an là người Dimata, còn cậu là người Dirott, rồi cậu sẽ trở về Venice.”

Tongxu ngồi phịch xuống, cũng không còn để ý đến cái lạnh của tuyết nữa. Hai tay y ôm bụng, nhưng trong mắt lại chứa đựng quyết tâm chưa từng có: “Tôi thích Gu’an… tôi sẽ ở lại Yahan… vì cô ấy…”

Tesir bước lại gần, một tay dễ dàng nhấc bổng Tongxu lên. Tongxu rất sợ, nhưng y tự nhủ, nhất định không được từ bỏ, không được tránh khỏi đôi mắt màu xanh lục băng giá đó, nếu không, y sẽ thật sự không còn cơ hội nào nữa.

Tesir: “Cậu là thợ cơ khí.”

Tongxu không biết từ đâu lôi ra can đảm, nói: “Thầy cũng là… thợ cơ khí.”

Tesir: “Nếu cậu phụ lòng Gu’an, ta sẽ giết cậu.”

Tongxu vừa định nói lại lần nữa là mình thích Gu’an, thì đột nhiên cứng họng. Ưng Vương Tesir vừa nói gì cơ? Nhưng Tesir cũng không có ý định nói tiếp, hắn một tay nhấc Tongxu như nhấc gà con, quay lưng đi về. Tongxu bị hắn nhấc đến đỏ cả cổ, y cố gắng hỏi: “Ưng Vương Tesir, ngài… ngài đồng ý rồi sao?”

Tesir im lặng, đưa Tongxu về cửa lều của y, rồi thả y ra đi luôn. Tongxu hơi cong người, một tay vẫn ôm bụng, nhìn theo bóng lưng Tesir càng lúc càng xa, đột nhiên nở nụ cười. Cú đá này không uổng phí.

Chậm rãi xoay người như con bò già, đẩy cửa, Tongxu ôm bụng lết đi vào. Uhagen và Zhuotan thấy vậy vội vàng chạy lại đỡ y, Zhuotan hỏi: “Anh làm sao vậy? Ưng Vương Tesir không đánh anh chứ?”

Tongxu lại chỉ cười ngẩn ngơ: “Ưng Vương Tesir đã đồng ý cho tôi theo đuổi Gu’an rồi.”

Hả?

Zhuotan và Uhagen đều bất ngờ, Zhuotan ngơ ngác: “Thế anh bị làm sao đây?”

Tongxu: “Đây là cái giá để tôi theo đuổi Gu’an.” Dù đau đến mức không thở nổi, nhưng cũng đáng!

Zhuotan và Uhagen: “…”

Tongxu không thể đứng thẳng được, để Uhagen giúp mình lấy thuốc. Uống thuốc xong, cởi áo để lộ bụng ra. Cú đá của Tesir chắc chắn đã nương tay, nhưng bụng Tongxu lại bầm tím một mảng. Y vốn đã trắng, giờ cái chỗ bầm tím ấy lại càng khiến người ta thấy xót xa. Zhuotan lại bôi thuốc cho Tongxu, thấy y vẫn cười như ngố, không nhịn được nói: “Anh không bị đá đến mức ngốc rồi chứ?”

Tongxu vui vẻ nói: “Tôi có thể theo đuổi Gu’an rồi.”

Zhuotan nghĩ thầm, thật sự bị đá đến mức dở hơi rồi. Cậu ta còn ít tuổi nên hoàn toàn không thể hiểu được hành động của Tongxu. Nhìn thấy nụ cười ngốc nghếch và vui vẻ của Tongxu, Uhagen lại cảm thấy chút chua chát không rõ lý do. Anh ta nhớ về cô gái đó, nhớ về mối tình ngây thơ chưa kịp bắt đầu đã tiêu tan. Nếu anh ta cũng dũng cảm kiên trì như Tongxu, liệu có thể…

Trở về lều, Tesir không nói với Mục Trọng Hạ về những gì mình đã làm. Mục Trọng Hạ lại hỏi trước: “Anh đã hỏi Gu’an chưa?”

Tesir: “Con bé thích Tongxu.”

Mục Trọng Hạ thở phào: “Em cũng nhận ra điều đó, nhưng Gu’an luôn thiếu tự tin. Con bé chỉ chưa học nhiều như Tongxu, nhưng hoàn toàn xứng đáng với y mà. Ở nhà, Gu’an rất đảm đang; ra ngoài, không cô gái nào trong bộ lạc có thể làm được như cô ấy. Bây giờ Gu’an lại học chữ cùng em, con bé cũng có thể đọc vài cuốn sách rồi.”

Mặt Tesir không được vui cho lắm, cũng vì sự thiếu tự tin trong lời nói của em gái. Em gái của hắn là cô gái tốt nhất Yahan. Mục Trọng Hạ thấy hắn không vui, liền nói: “Tesir, em định đưa Gu’an đi học ở khu Likuo.”

Tesir ngẩng đầu lên.

Mục Trọng Hạ: “Sự thiếu tự tin của Gu’an xuất phát từ sự lạc hậu của Yahan. Mùa ấm đến, đại sưTaqilan sẽ trở về khu Likuo, em nghe ý của cô ấy thì Terra sẽ đi cùng, đến khi mùa tuyết đến, họ sẽ trở lại. Công việc kinh doanh giữa bộ lạc và Venice cũng cần Terra qua đó. Em muốn nhân cơ hội này đưa Gu’an đi học. Không cần con bé phải học giỏi, chỉ cần có trải nghiệm này, con bé sẽ bớt tự ti hơn. Em cũng định dạy con bé trồng trọt. Sau này khi kết hôn với Tongxu, chúng ta sẽ mua cho con bé một ít đất ở Venice, để con bé tự quản lý. Có việc để làm, lại được học hành, con bé sẽ ngày càng tự tin hơn. Nói thật, nếu sau này Gu’an có thai, em vẫn hy vọng con bé sẽ ở Venice. Mùa ấm thì còn được, chứ nếu vào mùa tuyết mà sinh ở Yahan thì lạnh lắm.”

Amunda ngồi im lặng bên cạnh, không nói gì. Không ngờ, cậu bé lại nghe thấy Mục a phụ nói: “Em còn muốn đưa cả Amunda đi học. Amunda còn nhỏ, ở bộ lạc cũng không làm được gì, không bằng tranh thủ thời gian này đi học. Dù sao thì đến mùa tuyết, con cũng sẽ trở về. Hơn nữa, cóTerra ở đó, chúng ta cũng có thể yên tâm. Anh thấy sao?”

Tesir đi đến ngồi cạnh Mục Trọng Hạ, nhưng không trả lời ngay, mà nói: “Bộ lạc thứ tư và thứ năm quyết định tách ra khỏi sự kiểm soát của bộ lạc thứ nhất và thứ hai, tuân theo bộ lạc thứ ba.”

Mục Trọng Hạ ngạc nhiên, mắt Amunda sáng lên. Cậu bé không hiểu rõ những gì Mục a phụ vừa nói, cũng không có cảm giác gì đặc biệt về việc đi học, chỉ nghe theo lời a phụ và Mục a phụ. Nhưng bộ lạc thứ tư và thứ năm sau này sẽ không nghe theo bộ lạc thứ nhất và thứ hai nữa sao?!

Mục Trọng Hạ: “Có phải vì chuyện họ đã vượt rào lần này không?”

Tesir: “Sakosa tham lam, Dan Ega xảo quyệt, họ không xứng với vị trí của bộ lạc thứ nhất và thứ hai.”

Mục Trọng Hạ đến gần: “Vậy các anh đã bàn bạc xong chưa?”

Tesir gật đầu: “Anh và Terra đều đã đồng ý. Hủy bỏ thỏa thuận với bộ lạc thứ nhất và thứ hai.”

Mục Trọng Hạ: “Bộ lạc thứ nhất và thứ hai một mặt muốn chia sẻ lợi ích từ bộ lạc thứ ba, mặt khác lại ghen tị với việc chúng ta vì có thể thoát khỏi sự kiểm soát của thương nhân Eden, còn mang về nhiều vật tư như vậy, thật sự là vô liêm sỉ. Nếu bộ lạc chúng ta không thu mua da và xương của họ, họ có thể bình tĩnh chấp nhận sao?”

Tesir: “Nếu họ muốn gây ra chiến tranh giữa các bộ lạc, ba bộ lạc chúng ta sẽ sẵn sàng.”

Mục Trọng Hạ: “Vậy anh đồng ý chuyện kia không?”

Tesir: “Nghe theo em.”

Sau khi mùa tuyết qua đi, ba bộ lạc của họ, đặc biệt là bộ lạc thứ ba, sẽ hoặc là hòa bình không có chuyện gì, hoặc là sẽ giao chiến với bộ lạc thứ nhất và thứ hai. Lúc này, đưa cổ An và Amunda đi cũng tốt. Tesir: “Em cũng đến Venice đi.”

Mục Trọng Hạ tức giận lườm hắn.

Tesir ôm cậu: “Có khả năng là sẽ có chiến tranh. Đợi mọi chuyện xong xuôi, anh sẽ đến đón em.”

Mục Trọng Hạ đẩy hắn ra: “Em không đi đâu! Dù có chết cũng không rời khỏi Yahan!”

Tesir cúi xuống hôn lên môi cậu, không cho phép cậu nhắc đến từ đó. Amunda vuốt vuốt Muzai, không nhìn hai vị phụ thân âu yếm nhau nữa.

Thả Mục Trọng Hạ ra, Tesir không nói gì thêm về việc để cậu đi Venice tránh chuyện này. Tối nay, hắn sẽ để najia nghỉ ngơi cho thật tốt, cũng không để Amunda sang ngủ cùng mỗ mụ.

Đêm đến, nằm trong vòng tay Tesir. Amunda dưới sàn đã ngủ say, Mục Trọng Hạ mới thấp giọng nói: “Đại sư Taqilan nói với em, thợ cơ khí có khả năng thức tỉnh pháp thuật, ở ‘bên ngoài’ là động vật quý hiếm, một khi bị phát hiện sẽ không chỉ thu hút rất nhiều sự chú ý, mà còn bị các thế lực khác dòm ngó. Hiệp hội cơ khí và Hiệp hội pháp sư ở Eden sẽ không buông tha cho em. Anh đừng nói về việc để em rời khỏi Yahan nữa.”

Tesir nhíu mày, ôm chặt người trong lòng, hắn không nghĩ đến điều này.

Mục Trọng Hạ: “Và mình có thể đã thức tỉnh khả năng pháp thuật bảy hệ. Đại sư Taqilan nói, ở ‘bên ngoài’ chỉ có một pháp sư toàn hệ, đã 120 tuổi, hiện đang ở Eden. Pháp sư toàn hệ có thể tự mình tinh chế đá trần, ngay cả đại sư Taqilan cũng không làm được, mà em lại có thể. Em đã xác định bản thân đã thức tỉnh nguyên tố vu…” cậu giải thích khả năng pháp thuật của mình cho Tesir, nói: “Ngay cả với đại sư Taqilan, em cũng không dám nói sự thật. Có anh ở đây, em không thiếu ăn thiếu mặc, cuộc sống của chúng ta sẽ tốt lên, nhưng một khi ra ngoài, bị phát hiện bí mật, em có thể sẽ mất tự do.”

Tesir: “Anh sẽ không nói lại việc để em rời khỏi Yahan nữa.”

Mục Trọng Hạ: “Vậy ngày mai chúng ta sẽ bàn chuyện này với Terra và đại sư Taqilan nhé.”

Tesir: “Ừ.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.