🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 121: Lãng mạn của người Dimata

Về việc Mục Trọng Hạ muốn gửi Gu’an và Amunda đi học ở Khu Likuo vào mùa ấm, Taqilan rất ủng hộ và cho biết sẽ tự mình chọn trường phù hợp cho cả hai. Không chỉ vậy, Taqilan còn chủ động đề xuất cho Yehe cũng đi học cùng. Bộ lạc cũng có thể chọn một vài đứa trẻ cùng tuổi với Amunda để gửi đi cùng. Những đứa trẻ này vẫn chưa thể đi săn, bình thường ở trong bộ lạc cũng chỉ chạy nhảy chơi đùa, không bằng đi học, làm quen với chữ nghĩa. Terra rất cảm kích sự chu đáo của Taqilan và đã nhận tấm lòng của cô.

Mục Trọng Hạ đã nói chuyện với Gu’an về việc này, phản ứng đầu tiên của Gu’an là không muốn rời xa anh Mục. Mục Trọng Hạ nói: “Anh và anh của em đều không phản đối em ở bên Tongxu. Em luôn cảm thấy mình không có học vấn, không tự tin là Tongxu sẽ mãi thích em, vậy thì em hãy đi học. Anh cũng sẽ dạy em trồng trọt. Sau này em sẽ có nông trại riêng, có việc để làm. Tongxu sẽ tập trung nghiên cứu cơ khí, còn em thì chăm sóc cho gia đình nhỏ của mình, quản lý ngành nghề của riêng mình.”

Gu’an đã đỏ mắt: “Anh Mục…”

Mục Trọng Hạ xoa đầu cô: “Gu’an nhà chúng ta là một cô gái xuất sắc như vậy, em có thể đồng ý với Tongxu thì đó là phúc khí của y.”

Gu’an xúc động vô cùng.

Ưng Vương Tesir không phản đối, thầy cũng không cản trở, thậm chí còn định gửi Gu’an đi Khu Likuo học, chỉ để xóa bỏ sự thiếu tự tin của cô. Tongxu biết chuyện thì càng chăm chỉ học hơn. Dù thời gian này được nghỉ, nhưng y vẫn không ngừng đọc sách mỗi ngày, ở trong lều cũng lấy đá nhỏ để luyện tay. Không biết có phải do ảnh hưởng từ Tongxu hay không, Uhagen cũng càng cố gắng hơn. Chỉ có Zhuotan là hoàn toàn thư giãn nghỉ ngơi.

Ngày hôm đó, sau khi giải đáp những thắc mắc của Uhagen và Tongxu trong thời gian qua, lại giao bài tập cho họ, Mục Trọng Hạ nói: “Tongxu, trước khi mùa ấm đến, Gu’an sẽ đi cùng Taqilan và Terra đến Khu Likuo học, anh cũng nên về nhà một chuyến đi.”

Tongxu: “Vâng, thầy. Tôi sẽ đi cùng Gu’an đến Khu Likuo, lúc đó để gia đình tôi đến Khu Likuo thăm tôi là được.” Y không thể yên tâm để Gu’an một mình ở Khu Likuo.

Mục Trọng Hạ rất hài lòng với sự chu đáo của Tongxu, nhưng vẫn nói: “Đến lúc đó Tesir sẽ cho các anh ngựa chiến của Yahan, rất nhanh, nhưng anh vẫn nên về nhà thăm phụ huynh mình. Khi Gu’an trở về, anh cùng con bé về là được, tôi sẽ sắp xếp kế hoạch học hành trong vài tháng tới cho anh.”

Tongxu cười nói: “Vâng, thầy.”

Mục Trọng Hạ lại nhìn sang một học sinh khác: “Uhagen, anh cũng về nhà một chuyến đi.”

Uhagen lập tức nói: “Thầy, tôi không cần về đâu.”

Mục Trọng Hạ: “Tôi muốn anh về lấy được chứng chỉ thợ cơ khí thực tập.”

Uhagen sững sờ.

Mục Trọng Hạ: “Còn vài tháng nữa mới đến mùa ấm, trước đó tôi sẽ đặc biệt phụ đạo cho anh.”

Mắt Uhagen bỗng đỏ lên, Tongxu vỗ vai anh ta: “Uhagen, đừng phụ lòng mong mỏi của thầy.”

Tình cảm với Gu’an ổn định, bản thân y cũng cảm thấy có tiến bộ rõ rệt trong cơ khí, thầy lại đặc biệt chăm sóc, nên Tongxu cũng tự tin hơn. Ít nhất trong những người quen biết, chỉ cần không có chuyện gì khiến y xấu hổ hay ngại ngùng, y sẽ nói chuyện rất trôi chảy. Mục Trọng Hạ nhìn vào mắt Uhagen với sự khích lệ, Uhagen đứng dậy nghiêm chỉnh hành lễ lớn với thầy mình, nói: “Thầy, tôi sẽ cố gắng!”

Mục Trọng Hạ lại quay sang Tongxu: “Anh cũng đi thi một lần xem, chứng chỉ thợ cơ khí sơ cấp. Không đạt cũng không sao, chỉ để anh hiểu rõ hơn về khả năng của mình hiện tại và khoảng cách đến trình độ sơ cấp.”

Tongxu bỗng cảm thấy căng thẳng.

Mục Trọng Hạ: “Biết được sự chênh lệch thì mới biết mình cần cố gắng theo hướng nào, đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân, cứ như vậy thì mới vượt qua được.”

Tongxu cúi đầu, gật gật.

Tongxu và Uhagen chuẩn bị quay lại Venice để thi, nên Mục Trọng Hạ cần điều chỉnh lại kế hoạch giảng dạy. Sau bữa tối, cậu đang viết kế hoạch giảng dạy cho Tongxu và Uhagen, thì Tesir ngồi xuống bên cạnh, Mục Trọng Hạ ngẩng đầu lên. Chắc chắn đối phương có điều gì đó muốn nói với cậu.

Tesir nói: “Ngày mai Terra sẽ kết hôn với đại sư Taqilan.”

Mục Trọng Hạ thật sự bị sốc: “Hai người họ sẽ kết hôn vào ngày mai á? Sao không có bất kỳ động tĩnh nào vậy?”

Chợt nghĩ đến việc mình và Tesir kết hôn cũng bị bất ngờ như vậy. Cậu lập tức hỏi: “Terra định tạo bất ngờ cho đại sư Taqilan sao?”

Tesir gật đầu nói: “Ngày Tesir trở về đã nói với đại phù thủy rồi, ngày mai là ngày tốt.”

Mục Trọng Hạ: “Vậy em phải chuẩn bị một món quà cho đại sư Taqilan. Lẽ ra anh nên nói cho em sớm hơn.”

Tesir: “Không cần thiết. Chúng ta chỉ cần dậy sớm.”

Mục Trọng Hạ: “Vẫn cần phải chuẩn bị chứ. Tesir, anh đi tìm Gu’an, bảo em ấy cũng chuẩn bị một món quà để tặng cho đại sư Taqilan vào lễ cưới. Tongxu, Uhagen cũng nên tặng một món quà.”

Thấy najia nhất quyết muốn tặng quà, Tesir cũng chịu thương chịu khó đi tìm Gu’an. Amunda xung phong nhận viện đi thông báo cho mấy ngườiTongxu. Họ đều đến từ Venice, đại sư Taqilan lại được coi là bậc tiền bối, nên chuẩn bị một món quà chúc mừng đám cưới là rất cần thiết, bao gồm cả Abiwo.

Từ khi Terra trở về thì gần như mỗi đêm đều được người kia yêu thương, nhưng tối nay, người kia lại ôm cô mà không có ý định gì. Taqilan vẫn hơi ngạc nhiên. Cô dựa đầu vào ngực Terra, ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực anh, hỏi: “Bộ lạc có chuyện gì vậy?”

Hôm nay anh đã bận rộn cả ngày.

Terra nắm lấy tay bàn tayTaqilan đang nghịch ngợm: “Ừ, có chút chuyện.”

Nghĩ là chuyện với bộ lạc thứ tư và thứ năm, Taqilan nói: “Những bộ lạc khác thì khó nói, nhưng với chuyện kinh doanh giữa Likuo và bộ lạc thứ ba thì có em ở đây, các bộ lạc khác của Yahan sẽ không thể nhúng tay vào. Bộ lạc thứ nhất và thứ hai không đáng lo, em nghĩ lần này họ làm vậy cũng đúng lúc, đây là cơ hội để các anh hoàn toàn thoát khỏi sự kiểm soát của họ.”

Taqilan không quan tâm đến chính trị, nhưng vì địa vị của cô và gia đình như vậy, nên cũng nghe thấy nhiều chuyện về chính trị. Bỏ qua sức chiến đấu của bộ lạc thứ ba, trong bối cảnh Yahan không có thợ cơ khí và pháp sư, mà bây giờ bộ lạc thứ ba lại đã có thợ cơ khí và pháp sư thì rõ ràng là sẽ trở thành lãnh đạo tương lai của Yahan rồi. Điều này thì dù bộ lạc thứ nhất và bộ thứ hai có cố gắng thế nào cũng không thay đổi được. Hơn nữa, khi cô trở về vào mùa ấm, cô cũng không chỉ đơn giản là để giải quyết việc của mình, mà còn phải làm gì đó cho bộ lạc thứ ba, dù sao cô cũng là najia của Terra, có thể cô không hoàn toàn gắn bó với Yahan như Mục Trọng Hạ, nhưng cô cũng sẽ cố gắng hết sức để bộ lạc thứ ba thực sự trở thành bộ lạc mạnh nhất Yahan.

Cơ thể hai người sát lại gần nhau, cứ thế trò chuyện, Taqilan cũng không muốn nghĩ đến việc tại sao tối nay Terra lại “yên tĩnh” như vậy. Đến khi Taqilan ngủ, Terra mới nở nụ cười biểu hiện “mưu kế” đã thành công. Anh hôn lên trán Taqilan, tắt đèn thuật pháp, đi ngủ.

Ở bên này, Mục Trọng Hạ vẫn đang chuẩn bị quà cưới cho đại sư Taqilan. Tesir ở bên cạnh cậu hỗ trợ, Amunda và Muzai đã ngủ trước. Vốn Tesir nói, ngày mai họ tham gia hôn lễ của Terra và Taqilan, chúc phúc là đủ rồi, hoàn toàn không có suy xét tặng quà, bởi vì giữa đàn ông Dimata không có tập tục này. Chị em tốt thì khả năng sẽ tặng chút quà, nhưng cũng sẽ không quá quý trọng. Nếu biết coi trọng Mục Trọng Hạ như thế, kiểu gì hắn cũng sẽ nói cho Mục Trọng Hạ sớm mấy ngày.

Đến nửa đêm, Mục Trọng Hạ mới chuẩn bị xong quà. Ngáp một cái, cậu và Tesir chui vào chăn, còn ậm ừ dặn dò: “Lần sau có người quen cưới, nhất định phải báo trước cho em biết đấy.”

“Ừm.”

Tesir cũng sẽ không mắc lỗi này nữa.

Cảm giác như không ngủ được bao lâu, Mục Trọng Hạ đã bị Tesir gọi dậy. Khi tỉnh dậy, anh mới nhận ra Amunda đã dậy rồi. Ngoài kia ồn ào hơn thường ngày. Mục Trọng Hạ cũng không chần chừ, nhanh chóng rửa mặt ăn sáng. Tesir lấy cho Mục Trọng Hạ chiếc áo khoác lông thú trong tủ ra. Bộ lông thú này nhỏ, nhưng màu lông thì gồm có xám, trắng, đen, nâu rất sang trọng. Chỉ vào mùa tuyết hàng năm khi thú hoang xâm lấn mới có thể lấy được loại lông này. Nếu nói lông của sư tử hoang và hổ hoang là bằng chứng về tình yêu mà người Dimata muốn nhận được từ nửa kia trong ngày cưới, thì lông của loài thú hoang này chính là một trong những biểu tượng của sự giàu có.

Là Ưng Vương của bộ lạc, Tesir không thiếu những bộ da đẹp. Chỉ có điều Mục Trọng Hạ thường xuyên phải đến lò luyện kim, còn phải làm việc, nên không nỡ mặc những bộ quần áo quý giá làm từ lông thú này.

Taqilan là người duy nhất không biết gì. Khi bị Terra gọi dậy sớm, cô còn hơi ngơ ngác: “Sao hôm nay dậy sớm vậy?”

Terra chỉ nói: “Hôm nay bộ lạc có việc, mọi người đều phải dậy sớm.”

Phản ứng đầu tiên của Taqilan là bộ lạc thứ ba hôm nay có thể có hoạt động tế lễ gì đó. Những hoạt động như vậy cũng có ở nhiều bộ lạc lớn. Taqilan cũng không hỏi thêm.

Terra chuẩn bị bữa sáng cho Taqilan ăn trước, rồi anh ngoài một chuyến, khi trở về thì cầm theo một gói đồ. Mở ra, bên trong là một chiếc áo khoác lông hổ hoang màu đỏ thẫm, dài đến mắt cá chân, còn có một đôi ủng màu đen. Taqilan vừa nhìn thấy chiếc áo khoác đã lập tức ngây ra.

Terra: “Hoạt động của bộ lạc hôm nay, ai cũng phải mặc những bộ đồ đẹp nhất, đây là tôi nhờ đại phù thủy làm cho em.”

Tim Taqilan đập nhanh hơn một chút, cô khàn giọng hỏi: “Đại phù thủy làm sao?”

Terra: “Áo do đại phù thủy làm sẽ nhận được phước lành của Thần Tuyết.”

Ngay cả khi năm đó khi a mỗ Zhela của anh trở thành nửa kia của a phụ, cũng không có bộ quần áo nào do đại phù thủy tự tay làm.

Sau khi hai người ăn sáng xong, Taqilan vẫn hơi không yên. Khi Terra mặc chiếc áo khoác lông hổ hoang đẹp đẽ cho Taqilan, anh còn quỳ một chân xuống, giúp Taqilan đi ủng.

Khi đã mặc xong, Terra nhìn người phụ nữ xinh đẹp của mình, nói: “Quả nhiên em mặc màu đỏ đẹp nhất.” Lần đầu tiên gặp Taqilan, cô đã mặc một chiếc váy đỏ, xinh đẹp và nổi bật, mặc dù lần gặp đó, bầu không khí giữa hai người có thể nói là rất tệ.

Ôm Taqilan ra khỏi lều, Terra lại một lần nữa cảm ơn Thần Tuyết đã ban phúc cho anh. Vừa ra ngoài, mắt Taqilan đã mở to. Bên ngoài lều, các thành viên của bộ lạc thứ ba xếp hàng ngay ngắn. Khi họ bước ra khỏi lều, mọi người đều hò reo cổ vũ. Mắt Taqilan dần mờ đi, đến lúc này nếu cô vẫn không hiểu hôm nay là hoạt động gì, thì thật sự cô đã sống uổng phí. Terra từng nói, anh ra trận là để mang da sư tử hoang hoặc da hổ hoang về cho cô, sau đó…

Taqilan cảm động, khóc không thành tiếng, Terra không thể không ôm cô vào trong ngực, che mắt cô, tránh để nước mắt đóng băng rồi hại đến đôi mắt. Taqilan không ngờ Terra sẽ dùng cách chính thức như vậy để khiến cô trở thành người phụ nữ của anh, trở thành najia của anh, làm trái tim đã chết lặng của cô một lần nữa khôi phục sức sống, làm một kẻ đã sớm tuyệt vọng với tình yêu như cô lại một lần nữa tin tưởng tình yêu.

Yehe cùng Amunda bị Mục Trọng Hạ đẩy lên đài cao, hai nhóc bị lâm thời kéo tới làm hoa đồng, đứng sau đôi tân nhân nỗ lực tung những chiếc kẹo có giấy gói màu sắc rực rỡ. Bọn nhỏ vừa thấy kẹo đã vui vẻ hô lớn. Không có hoa tươi, cũng không muốn tạo thành rác rưởi ô nhiễm, Mục Trọng Hạ liền nghĩ tới tung kẹo. Cậu tin trước khi hôn lễ kết thúc, kẹo nhất định sẽ bị nhặt sạch sẽ. Trên mặt đất đều là tuyết, không bẩn. Mà ngược lại, những chiếc kẹo màu sắc rực rỡ rơi trên mặt đất còn rất là đẹp.

Không có pháo, không có xe cưới, càng không có nhạc cưới, chỉ có một bài hát cổ xưa của người Yahan, chỉ có một vị đại phù thủy đại diện cho Thần Tuyết chúc phúc cho cặp tân nhân, nhưng buổi lễ này lại để lại ấn tượng sâu sắc cho những người ngoại tộc có mặt, khiến họ cảm động vô cùng. Tongxu cẩn thận nắm tay Gu’an qua đôi găng tay, thầm nghĩ, y cũng sẽ tổ chức một lễ cưới như vậy cho Gu’an; và sẽ ở quê hương của mình, tổ chức một lễ cưới của người Dirott cho Gu’an.

Taqilan khóc không ngừng, Terra vững vàng ôm lấy cô, trong tiếng hát chúc phúc của đại phù thủy, hoàn thành lễ cưới lớn của anh và Taqilan. Những người đàn ông la hét, ma thú cũng cùng nhau gào thét. Nhiều người đã rơi nước mắt vì Terra có thể hạnh phúc trở lại, đặc biệt là Zhela, bà khóc không kém gì Taqilan. Một năm trước, không ai nghĩ rằng Terra không chỉ có thể đứng dậy, mà còn có thể có một vị pháp sư cấp cao như najia.

Mọi người mừng cho Terra, đồng thời không hẹn mà gặp nhìn về phía Tesir. Tesir cũng ôm najia của mình trong lòng, không để đôi chân cậu đứng trực tiếp trên tuyết. Một số người lớn hướng về phía Tesir và Mục Trọng Hạ hành lễ, không ít thanh niên thấy vậy cũng làm theo. Terra có được ngày hôm nay là nhờ Tesir đã mang chim tuyết nhung Eden về cho bộ lạc. Và bộ tộc có được ngày hôm nay cũng nhờ vậy. Dù Terra đã có một vị pháp sư cấp cao làm najia, nhưng trong lòng người dân bộ lạc thứ ba, thợ cơ khí Mục Trọng Hạ từ Eden vẫn là chim tuyết nhung đầu tiên trong lòng họ, quý giá và cao quý.

Lễ nghi kết thúc, Terra ôm Taqilan chuẩn bị trở về lều của họ. Qingwa đuổi theo, đưa cho họ một túi quà mà mấy người bao gồm cả Mục Trọng Hạ đã chuẩn bị. Terra có vẻ sốt ruột, khiến Qingwa vốn không thể hiện nhiều cảm xúc, cũng không khỏi giật mình.

Trong những lần trò chuyện trước đây với Taqilan, Mục Trọng Hạ nhận ra rằng Taqilan trước đây chắc chắn đã từng trải qua thất bại hoặc thậm chí tổn thương trong tình cảm. Hôm nay thấy cô khóc vừa đau khổ vừa hạnh phúc như vậy, Mục Trọng Hạ nghĩ mình không đoán sai. Dù Taqilan đã trải qua điều gì, thì giờ cũng có thể xem như trời quang mây tạnh, cậu tin Terra cũng từng bị tổn thương sẽ rất yêu thương cô, chiều chuộng cô như một công chúa. Nghĩ đến việc từ nữ hoàng biến thành công chúa, Mục Trọng Hạ không khỏi mỉm cười.

Những đứa trẻ nhặt được nhiều kẹo rủ nhau đi chơi, Mục Trọng Hạ nhìn Amunda đang chạy đi cùng Muzai và Moxi nên cũng kệ cho cậu bé đi chơi. Trở về lều, Mục Trọng Hạ vừa cởi áo ngoài ra thì bị người khác ôm từ phía sau, một nụ hôn nóng bỏng lập tức rơi xuống cổ cậu. Mục Trọng Hạ hơi ngẩn ra, rồi ôm lại người kia: “Vừa nãy, em cũng nghĩ đến lúc chúng ta kết hôn.”

Tesir một tay ôm Mục Trọng Hạ, một tay cầm chiếc áo lông mà cậu vừa cởi ra, bước nhanh đến trước bục. Trải áo lông lên bục, Tesir đã đè người lên.

“Tesir!”

Tesir hôn lên môi cậu.

Áo quần bị vứt bỏ, đôi tay Mục Trọng Hạ lướt trên cơ thể cường tráng của Tesir, đặc biệt là những vết cào trên ngực hắn. Tay Mục Trọng Hạ không mềm mại, ngược lại, với tư cách là một thợ cơ khí, tay cậu còn có những vết chai mỏng. Nhưng Tesir cảm thấy đôi tay này như mang một sức mạnh kỳ diệu, chỉ cần chạm vào hắn, là hắn không thể kìm chế được sự sôi sục của dòng máu dã thú trong người.

Ngón tay lướt qua sống mũi cao của Tesir, nụ hôn của Mục Trọng Hạ theo đó mà đến. Lông mày, đôi mắt, đôi môi… và cả yết hầu… Đột nhiên, hốc mắt Mục Trọng Hạ hơi nóng lên, cậu khẽ r*n r*, cơ thể theo nhịp điệu của đối phương mà nóng lên, run rẩy. Hôm nay, rõ ràng là đám cưới của Terra và Taqilan, nhưng hai người lại như trở về ngày họ kết hôn, trong lòng xao xuyến.

Tesir ngồi dậy, mở rộng đôi chân của Mục Trọng Hạ, để có thể nhìn rõ hơn cách mà mình chiếm hữu em, cách mình xâm nhập vào em. Mỗi lần ra vào, dường như hắn đều khiến rm bị mở rộng đến cực hạn. Sự k*ch th*ch từ thị giác khiến động tác của hắn càng trở nên thô bạo hơn.

Mục Trọng Hạ che miệng, không muốn người ngoài nghe thấy tiếng r*n r* của mình giữa ban ngày ban mặt. Cậu cũng không tự làm dịu cơn khát của mình, cậu biết, người đàn ông của cậu không thích cậu tự chạm vào mình, hắn thích làm cậu tới mức b*n r* hơn.

Thân thể va chạm, nước sữa hòa quyện, những dấu răng trên vai Mục Trọng Hạ và những vết cào trên ngực Tesir dần dần bị mồ hôi bao phủ. Bên ngoài lều, tuyết rơi như trút; bên trong lều, sắc xuân tràn đầy.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.