🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 175: Thẳng nam sắt thép

Mục Hi phấn khởi đi theo Duanwaqi. Ít nhất trong mắt Mục Trọng Hạ, Mục Hi chính là như vậy. Sau khi tiễn Mục Hi, Mục Trọng Hạ trở về lều nhưng không còn tâm trạng nghiên cứu sợi len của mình nữa. Trước đó, khi Mục Hi được Duanwaqi đưa đến bộ lạc Kelunda, cậu đã có cảm giác như mình đang gửi em trai vào ổ sói. Nhưng sau khi Mục Hi quay về, rất ít khi nhắc đến Duanwaqi trước mặt cậu, thỉnh thoảng cậu hỏi vài câu, Mục Hi đều có vẻ ngơ ngác, không hiểu ý nghĩa sâu xa trong lời nói của cậu, khiến cậu cảm thấy có lẽ mình đã nghĩ quá nhiều. Nhưng cảnh tượng hôm nay khiến cậu thật sự không thể cảm thấy mình đã nghĩ quá nhiều nữa. Là một người đồng tính bẩm sinh, Mục Trọng Hạ khá nhạy cảm với một số từ trường đồng giới.

Nhìn sang Tesir đang xếp quần áo, Mục Trọng Hạ nghĩ đến việc Tesir đã từng có hai najia trước khi gặp cậu, còn có hai đứa con là Abiwo và Amunda. Nhưng khi hắn chấp nhận bản thân là người đồng giới lại rất tự nhiên, như thể hắn sinh ra đã thích đàn ông vậy. Mục Trọng Hạ lên tiếng: “Tesir.”

Tesir quay lại, nghe thấy najia của mình hỏi: “Đối với đàn ông Dimata, việc chấp nhận đồng giới hay dị giới có giống nhau không?”

Tesir bỏ quần áo xuống, đi đến ngồi bên cạnh Mục Trọng Hạ, ánh mắt sâu lắng hơn vài phần: “Sao em lại hỏi vậy?”

Mục Trọng Hạ: “Ở Eden, tỷ lệ kết hôn dị giới cao hơn đồng giới, đặc biệt là những người có địa vị, vì hậu duệ, chắc chắn sẽ kết hôn dị giới, vì họ còn có thể nuôi tình nhân. Nhưng ở thế giới trước đây của em, đồng tính luyến ái vẫn bị phần lớn người phản đối, vì đồng tính không có con cái, tỷ lệ mắc bệnh nghiêm trọng khi hai người đồng giới ở bên nhau cũng cao. Ở thế giới trước đây của em, ngoài một vài quốc gia ra, còn lại đều theo chế độ một chồng một vợ, tức là nếu đã kết hôn thì không thể nuôi tình nhân. Dù có cũng chỉ có thể lén lút, nếu không sẽ bị phê phán về mặt đạo đức. Những người có địa vị càng cao thì càng phải tránh những vụ bê bối như vậy. Vì vậy em luôn không dám để những người xung quanh biết em bẩm sinh thích người đồng giới. Nhưng em không thấy anh có những băn khoăn như vậy. Còn nữa… em cảm thấy giữa Duanwaqi và Mục Hi, có vẻ như có chút gì đó, bất thường.”

Tesir lại ném ra một câu: “Anh thích em, không liên quan đến việc em có phải là đàn ông hay không.”

Mục Trọng Hạ cười, cậu ngồi lên đùi Tesir, hai tay ôm lấy cổ hắn: “Vậy nếu em là phụ nữ, anh cũng thích à?”

Tesir: “Chỉ cần em là Mục Trọng Hạ.”

Câu này nghe còn hay hơn bất kỳ lời ngọt ngào nào. Mục Trọng Hạ thưởng cho Tesir một nụ hôn, rồi nói: “Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em. Duanwaqi từng có najia, liệu anh ta cũng có thể tự nhiên chấp nhận việc mình thích đồng giới không?”

Tesir nhíu mày, một lúc lâu cũng không trả lời, cuối cùng chỉ bảo: “Đàn ông Dimata bọn anh, thích là thích.”

Được rồi, người Dimata bẩm sinh thẳng thắn, hỏi Tesir câu hỏi như vậy thật là làm khó hắn. Dường như chỉ cần họ thích, nam hay nữ cũng không quan trọng.

Mục Trọng Hạ liền nói: “Vậy nếu có cơ hội, anh có thể giúp em hỏi thẳng Duanwaqi không? Nếu Mục Hi có ý với anh ta, mà Duanwaqi không có; hoặc Duanwaqi có, mà Mục Hi chỉ đơn thuần coi anh ta là bạn (khả năng này hơi thấp),thì em cũng biết nên làm thế nào.”

Mục Trọng Hạ nghĩ đến tính cách của Tesir, cậu đoán có lẽ sẽ khó, không ngờ Tesir lại nói rất dứt khoát: “Anh sẽ đi hỏi gã.”

Ném chuyện này cho Tesir, Mục Trọng Hạ tạm thời gác lại sự mập mờ giữa Mục Hi và Duanwaqi. Hai người đó giờ đang đến bộ lạc Kelunda, cậu cũng không thể vội vã. Nhưng có một điều khiến cậu bất ngờ, đó là phu nhân Hách Nhiếp đã từ chối lời đề nghị để các dũng sĩ của Hùng Ưng Vệ đưa mình đi săn, còn đặc biệt nhấn mạnh là hiện tại mình không sao cả, cũng không cảm thấy sợ hãi, đi săn chỉ là ước mơ thuở nhỏ, giờ phát hiện ra không thú vị như mình tưởng, vì vậy không cần phải đặc biệt chăm sóc.

Thiên Đóa đã một mực từ chối, đương nhiên Tesir và Terra cũng sẽ không nài ép. Trong lều của Thiên Đóa, Taqilan sờ tay vào một chiếc áo choàng màu xám bạc treo trên giá. Chiếc áo choàng này rõ ràng được làm từ da lông chất lượng cao, màu bạc sáng bóng, màu xám thì chỉ hiện ra ở nơi tối tăm. Đương nhiên Taqilan không thiếu áo choàng da thú, việc khiến cô thấy lạ là đây rõ ràng không phải là áo choàng của mẫu thân, mà là của một người đàn ông, vì nó quá lớn và dài! Áo choàng của Terra cũng lớn như vậy! Nhưng cái này chắc chắn không phải của Terra, huống chi, Terra cũng không thể áo choàng của mình cho mẫu thân của cô được!

Thiên Đóa vừa thấy Taqilan đang nghiên cứu cái áo choàng, nàng không thay đổi nét mặt mà tiến lên, lấy áo choàng xuống, bình tĩnh hỏi: “Sao thế?”

Taqilan cẩn thận nhìn mẫu thân, hỏi: “Cái này là của ai ạ?”

Thiên Đóa gập áo choàng lại và cho vào rương quần áo, rồi bình thản trả lời: “Ta làm để làm chăn. Ta và Hani Samer đã hái một ít quả mọng rồi làm thành mứt quả chua, con có muốn nếm thử không?”

Rõ ràng mẫu thân đang chuyển đề tài!

Đôi mắt đẹp của Taqilan khẽ động, nói: “Vậy con sẽ nếm thử. Dù không còn bị nghén nhiều, nhưng con vẫn không có chút cảm giác thèm ăn nào cả.”

Thiên Đóa mang mứt quả chua cho Taqilan, Taqilan ăn một quả, thấy rất ngon miệng, nên liền nhận lấy. Taqilan trò chuyện với mẫu thân một lúc, rồi bắt đầu ngáp, Thiên Đóa đuổi cô về nghỉ. Sau khi trở về, Taqilan cũng chỉ dạy thêm cho Mục Trọng Hạ vài buổi học riêng, giao nhiệm vụ cho các pháp sư đi cùng, cũng không bận rộn lắm.

Khi Terra trở về, Taqilan vừa mới ngủ dậy đã lập tức kể chuyện mình thấy chiếc áo choàng “nghi ngờ” là của đàn ông ở chỗ mẫu thân mình cho anh. Cô định nhờ Terra hỏi xem ai đã tặng cho mẫu thân, cô không tin mẫu thân lại cần làm một chiếc áo choàng của nam làm chăn, trong số những thứ mẫu thân mang tới đây có thiếu chăn không? Không ngờ, Terra lại nói: “Là của Lang Đầu Amu Yin đưa cho phu nhân Hách Nhiếp.”

Người Dimata không có thói quen gọi danh xưng theo nhau, Terra không cần Taqilan gọi Mushka là a phụ, anh cũng sẽ không gọi Thiên Đóa là mẫu thân. Ở Venice, thực ra quy tắc này cũng không nghiêm ngặt, Taqilan đương nhiên là không để tâm. Hiện giờ cô đang sốc vì việc: “Amu Yin đưa áo choàng cho mẫu thân em?! Khi nào vậy?”

Terra: “Sáng hôm sau ngày Lang Đầu Amu Yin cứu phu nhân Hách Nhiếp, trong bộ lạc có người nói như vậy, sao thế?”

Taqilan nhìn Terra như nhìn một con thú quý hiếm, sao thế? Còn hỏi cô sao thế?! Biểu cảm của Terra như thể chuyện này không có gì quan trọng nói: “Phu nhân Hách Nhiếp đang độc thân, Lang Đầu Amu Yin cũng độc thân.”

Taqilan ngẩn người, ngập ngừng hỏi: “Thế thì?”

Terra: “Thế nên Lang Đầu Amu Yin có thể đưa áo choàng cho phu nhân Hách Nhiếp.”

Taqilan: “…” Bỗng nhiên cô không biết mình nên nói gì, và ban đầu mình muốn nói gì.

Chẳng mấy khi trông thấy najia bỗng như một thiếu nữ ngốc nghếch, Terra tiến lại gần cúi xuống hôn lên môi Taqilan, nói: “Đây là chuyện của phu nhân Hách Nhiếp và Lang Đầu Amu Yin, chúng ta không nên xen vào.”

Taqilan chỉ biết chớp mắt.

Terra chủ động nói: “Lang Đầu Amu Yin đã có hai najia, đều đã qua đời, để lại hai con trai và một con gái.”

Taqilan: “Giống như Tesir à?”

Terra nói: “Không giống nhau.” Nghĩ đến một chuyện, Terra vẫn cảm thấy có hơi áy náy, mặc dù có thể đó là điều may mắn cho Tesir. Anh nói: “Người mà Tesir từng có là najia, còn Lang Đầu Amu Yin chỉ có “nữ nô”. Najia đầu tiên của Tesir là một cô gái mồ côi trong bộ lạc, najia thứ hai là Misha – con gái của thủ lĩnh bộ lạc thứ hai. Hai người phụ nữ của Lang Đầu Amu Yin đều chỉ là nô lệ, không phải là najia.”

Taqilan rất ngạc nhiên. Terra: “Lang Đầu Amu Yin đã mất cha mẹ từ nhỏ, từng chịu nhiều khổ cực, khi trưởng thành đã để một nô lệ sinh con cho mình, sau đó nô lệ đó chết, rồi ông lại tìm một nô lệ khác. Hai nô lệ đó, chỉ sinh con, không phải najia.”

Taqilan không phản ứng kịp: “Ý là sao?”

Terra: “Chỉ sinh con, không có sự chúc phúc của đại phù thuỷ và người trong bộ lạc.”

Taqilan hiểu ra. Theo lời Mục Trọng Hạ, có nghĩa là Amu Yin và hai người phụ nữ của ông chỉ sống chung, không kết hôn. Hay nói cách khác, ông chỉ tìm hai người phụ nữ để sinh ba đứa con, không phải là najia mà ông thích và muốn chung sống cả đời.

Taqilan: “Tại sao ông ấy lại chỉ tìm nô lệ?”

Terra lắc đầu: “Không biết. Những chuyện này tôi cũng chỉ nghe a mỗ nói.”

So với Tesir cô độc, phía Terra sẽ nghe được nhiều tin đồn hơn một chút. Tesir hoàn toàn không biết những chuyện này, cũng sẽ không ai nói với hắn.

Taqilan lại hỏi: “Vậy bọn trẻ giờ bao nhiêu tuổi rồi?”

Tesir: “Đều đã trưởng thành. Hai con trai hiện giờ đều ở dưới quyền ông ấy, con gái là najia của con trai của Hữu Lang Đầu.”

Taqilan không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm.

Abiwo đi xe thuật pháp, dẫn Amunda chuẩn bị về. Ruộng riêng của gia đình họ chuẩn bị thu hoạch, Tesir giao việc này  cho Abiwo. Abiwo phải chịu trách nhiệm thuê người thu hoạch, còn phải chuẩn bị cho vụ mùa ấm năm sau. Abiwo đã trở thành dũng sĩ và đã trưởng thành, đây cũng là điều y cần làm. Ngoài việc trồng những loại cây mà Mục Trọng Hạ và Tesir thường sử dụng, ruộng của họ còn trồng rất nhiều trà tuyết. Abiwo và Amunda không chỉ học cách hái trà, mà còn học cách lên men trà tuyết. Bên cạnh ruộng của họ có một nhà chế biến trà riêng thuộc về gia đình họ.

Xe thuật pháp gây ra bụi mù, khi sắp vào khu dân cư của bộ lạc, một người vẫy tay về phía y, Abiwo giảm tốc độ, dừng lại trước mặt người đó.

Thái Vân Châu lúc này đang rất căng thẳng, tay ôm hộp cơm thuật pháp đã trắng bệch. Cô đã quan sát nhiều ngày, biết vào lúc này, Abiwo sẽ đi qua đây, nên đặc biệt đợi ở đây. Cô nuốt nước bọt, ra hiệu cho Abiwo không cần xuống xe, chỉ nói: “Chào anh, tôi là Thái Vân Châu.”

Abiwo không biểu lộ cảm xúc gì, nói: “Tôi biết cô.”

Thái Vân Châu thầm lo lắng. Mặc dù vì chuyện hái trà lần trước, dường như đại sư Samer đã không còn trách họ nữa. Nhưng sau lần cãi vã đó, chỉ có vài lần gặp Abiwo, đối phương luôn rất lạnh lùng với họ, cũng không bao giờ chủ động nói chuyện. Chàng trai trẻ trông có vẻ bằng tuổi cô và cha của y đều là những người không hay cười.

Thái Vân Châu cố gắng nặn ra một nụ cười, nói: “Bộ lạc các bạn, đã xây cho chúng tôi một nhà ăn, bây giờ bữa ăn hàng ngày của chúng tôi rất ổn, cảm ơn các bạn.”

Abiwo lạnh nhạt: “Ừ.” Y vẫn không hiểu tại sao đối phương lại chặn mình lại.

Amunda nhìn chằm chằm vào người phụ nữ Dirott, trong mắt cũng đầy vẻ không hiểu.

Thái Vân Châu đưa hộp cơm thuật pháp ra, nói: “Cũng xin cảm ơn đại sư Samer rất nhiều. Về chuyện lần đó, tôi rất xin lỗi.”

Abiwo vẫn chỉ đáp lại một câu “ừ” khô khan. Thái Vân Châu gần như không nói được gì thêm vì thái độ của y.

Thấy Thái Vân Châu im lặng một hồi, Abiwo hỏi: “Còn chuyện gì không?”

Thái Vân Châu giật mình: “Có!”

Abiwo thể hiện vẻ mặt “cô mau nói đi”, Thái Vân Châu gần như muốn khóc. Cô đưa hộp cơm pháp thuật tới, nói: “Đây là, là bánh xèo tôi tự làm, là để cảm ơn, đại sư Samer, vì đã, ừm, quan tâm tới chúng tôi. Cũng là, lời xin lỗi của tôi.” Cuối cùng cũng nói ra được! Thái Vân Châu căng thẳng tới mức chân cũng mềm nhũn.

Abiwo lại không nhận, mà nói: “A phụ tôi không thích phụ nữ tặng đồ cho Mục a phụ.”

Thái Vân Châu ngây ra.

Abiwo: “Mục a phụ đã không để tâm, cô cũng không cần phải tặng đồ cho Mục a phụ làm gì, đồ ăn cũng không cần đâu, tôi cũng không thích.”

Nói xong câu đó, trai thẳng Abiwo khởi động xe thuật pháp và đi luôn.

Thái Vân Châu đứng tại chỗ, mắt dần đỏ lên, trước khi nước mắt rơi xuống, cô vội vàng quay lưng chạy đi. Amunda quay lại nhìn, rồi đẩy tay vào anh trai: “A huynh, hình như cô ấy khóc rồi.”

Abiwo quay đầu liếc một cái, rồi tiếp tục chăm chú đạp xe không biểu cảm.

Chạy vào trong lều của mình, Thái Vân Châu mới bật khóc, chỉ cảm thấy thật tủi thân. Cô không có ý gì khác, chỉ đơn giản là muốn cảm ơn đại sư Samer. Tất nhiên, cô cũng có chút tính toán cá nhân, cô hy vọng đại sư Samer không để ý đến sự bất lịch sự trước đây của mình. Vì cô không thể để đại sư Samer ghét mình, cô muốn học hỏi về cơ khí từ đại sư Samer, cô muốn trở thành một thợ cơ khí xuất sắc. Nhưng có vẻ như, cô thật sự đã bị ghét rồi…

Gió: ừ đúng, tôi cũng không ưa cô gái này.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.