🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 190: Sợ phát khóc

“Lùi!Lùi về sau!”

Trong một chiến trường đầy tiếng gầm rú của cự ma tượng, tiếng gầm gào những con thú hoang và tiếng gầm của các chiến binh, âm thanh “lùi về sau” của vài chục người như một cây kim rơi giữa cơn hỗn loạn, không thể tạo ra một chút sóng âm nào cả. Công tước Aura cùng hai hoàng tử Eden, Kaidel và Sulei, dưới sự bảo vệ của những vệ sĩ Eden tinh nhuệ, đã rút lui thảm hại về phía sau của chiến trường. Chiến mã dưới thân họ vì sợ hãi quá độ nên đã phải bỏ lại. Nếu không, chính họ cũng sẽ bị những con ngựa đã sợ hãi tột độ ấy hất văng xuống khỏi lưng.

Trong lúc hoảng loạn rút lui, công tước Aura nhìn về phía xa, nơi những chiến mã Yahan đang chiến đấu cùng những người Dimata. Nhìn lại những con chiến mã Eden đã biến mất không còn bóng dáng, có lẽ, chúng đã chết dưới răng nanh sắc bén của thú hoang. Quả thực như đã nói trước đó, sau khi trận đại chiến bắt đầu, những người Dimata sẽ không quan tâm đến sự an nguy của công tước Aura và những người đi cùng nữa, bởi vì trên chiến trường, điều duy nhất họ có thể làm là bảo vệ bản thân và g**t ch*t càng nhiều thú hoang càng tốt, không để cho thú hoang vượt qua những gì họ đã dùng thân thể tạo thành, tấn công quê hương của họ.

Công tước Aura cùng đoàn người rút lui thảm hại về phía sau. 1000 vệ sĩ tinh nhuệ, gần 300 người không thể trở về, và số chiến mã còn sót lại chưa đến một nửa. Đây chỉ mới là khi vừa chạm trán với thú hoang trên bình nguyên Phong Bạo, mà vẫn trong tình huống phần lớn đã được các Hùng Ưng Vệ Dimata và những dũng sĩ dưới quyền Tả Hữu Lang Đầu ngăn chặn, thế mà họ vẫn thảm hại như vậy. Khi lùi về phía sau, công tước Aura ngồi trong lều của mình không nói một lời, thậm chí còn đuổi thân vệ của mình ra ngoài, không thay quần áo, cũng không chỉnh đốn lại bản thân, chỉ ngồi lặng người.

Khi theo chân người Dimata xuất chinh, công tước Aura vẫn khá tự tin vào sức chiến đấu của mình. Dù sức chiến đấu cá nhân của các chiến binh Eden không bằng người Dimata, nhưng họ có vũ khí thuật pháp cao cấp hơn người Dimata! Về trang bị, họ hoàn toàn vượt trội hơn những người Dimata. Người Dimata có giáp, nhưng giáp của họ chỉ có thể phòng thủ tốt hơn mà thôi! Tất cả vũ khí của 1000 vệ sĩ tinh nhuệ đều là loại cao cấp! Vũ khí của ông càng là loại hàng đầu trong số các loại cao cấp. Nhưng trận chiến thua thảm hại này đã tát thẳng vào mặt công tước Aura, cũng như là một cú tát vào mặt hai hoàng tử Kaidel và Sulei vẫn luôn đầy tự tin.

Công tước Aura ngồi trong lều của mình không nói một lời, hai hoàng tử Kaidel và Sulei cũng ngồi đối diện nhau, vẻ mặt ủ rũ, không nhúc nhích. Điều mà người Eden tự hào nhất chính là những cỗ máy thuật pháp của họ. Họ có nhiều thợ cơ khí và pháp sư nhất trên toàn bộ lục địa Rodrigue, họ có những đồ vật thuật pháp tiên tiến nhất toàn bộ lục địa Rodrigue. Những cỗ đại pháo thuật pháp tiên tiến nhất được thiết lập trên những bức tường thành, và những công sự phòng ngự cấp thành, đó là cơ sở để họ có thể thống trị lục địa Rodrigue.

Nhưng khi họ rời khỏi Eden, rời xa những vũ khí nóng hạng nặng thiết lập trên tường thành, chỉ có thể cầm vũ khí thuật pháp để chiến đấu thì họ lại trở nên yếu ớt như vậy!

Không, không phải do chiến binh Eden yếu đuối, mà là do người Dimata quá mạnh mẽ! Hai tay công tước Aura gần như xé rách chiếc áo choàng đã dính bẩn trên người. Trong đầu ông, những hình ảnh chiến trường liên tục được phát lại. Khi những con voi rừng khổng lồ lao như điên về phía người Dimata, những gì ông thấy không phải là sự rút lui hay né tránh của họ, mà là sự dũng cảm tiến lên! Đám cự ma tượng Dimata và đám thú hoang mạnh mẽ va chạm với nhau, qua ống kính viễn vọng, ông đã thấy một người trên lưng cự ma tượng nhảy lên lưng voi rừng.

Những con thú hoang rậm rạp lao về phía người Dimata như một đàn kiến. Những gì ông thấy không phải là sự sợ hãi của người Dimata, mà là tiếng la hét cuồng nhiệt, không hề sợ hãi cái chết. Họ cưỡi chiến mã, dẫn ma thú đồng hành, vung trường đao trong tay và chém mạnh vào những con thú hoang đang lao tới. Nhắm chặt mắt lại, khuôn mặt tái nhợt của đại công tước Aura không hề có dấu hiệu ấm lên. Nếu những người lính đứng trên chiến trường là lính của Eden, vậy thì Eden có thể tồn tại được bao lâu?

——”Người Dimata sẽ không rời bỏ Yahan… Kẻ thù của họ sẽ không bao giờ là người Eden, cũng không phải người của bất kỳ quốc gia nào cả… Người Dimata sẽ không bao giờ trở thành kẻ thù của Eden, bởi vì chiến trường của họ là ở Yahan…”

——”Người Dimata đã chặn lại đám thú hoang từ bình nguyên Phong Bạo của Yahan… Nếu không có người Dimata, đám dã thú từ bình nguyên Phong Bạo sẽ tiến thẳng vào Venice và Eden…”

Trước kia, Đại công tước Aura không coi trọng những lời này, giống như hầu hết những người trong giới thượng lưu ở Eden, ông không tin người Dimata thực sự sẵn lòng sống ở vùng đất Yahan lạnh lẽo bần hàn này. Chỉ cần có đủ người Dimata, chỉ cần người Dimata được cung cấp đủ vũ khí, họ nhất định sẽ tìm cách rời khỏi Yahan, xâm chiếm Venice và Eden.

Nhưng vào lúc này, niềm tin bấy lâu nay trong lòng Đại công tước Aura đã bị lung lay, đồng thời cũng có sự chia rẽ. Một giọng nói trong đầu nói người Dimata không có tham vọng rời khỏi Yahan và xâm chiếm các quốc gia khác, nguồn gốc của họ là ở Yahan. Một giọng nói khác tiếp tục cho rằng môi trường ở Yahan khó khăn như vậy, họ còn phải hứng chịu sự xâm lăng của thú dữ mỗi năm. Họ không rời đi vì tạm thời họ không có năng lực. Nhưng giờ đây, họ đã có thể trao đổi một lượng lớn vật tư từ Venice và Eden mỗi năm. Họ cũng có thợ cơ khí của riêng mình. Một ngày nào đó, họ sẽ không còn kìm nén tham vọng mở rộng ra bên ngoài nữa, và họ sẽ đẩy cuộc chiến ra ngoài Yahan. Đại công tước Aura bóp trán. Ông chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi hay cảm thấy lạc lõng như vậy. Khi Đại công tước Aura thả tay xuống, ông đứng dậy và rời khỏi lều.

Hoàng tử Kaidel và Hoàng tử Sulei bị sốc. Hai hoàng tử cũng có niềm tin vào sức chiến đấu của Eden. Nhưng thực tế đã khiến họ vấp ngã nặng nề. Rời khỏi bức tường thành, bỏ lại vũ khí nóng của Eden, ngay cả khi có vũ khí thuật pháp siêu việt trong tay, những người được gọi là chiến binh tinh nhuệ của Eden vẫn dễ dàng bị thú dữ tấn công với chất nhầy tham lam chảy ra từ miệng và đôi mắt đỏ ngầu của chúng, mà đó còn chưa phải là voi rừng. Nếu thứ mà họ phải đối mặt hôm nay là một con voi rừng… thì hai hoàng tử Kaidel và Sulei, những người từng đưa ra giả định này vào những thời điểm khác nhau, sẽ đều có phản ứng giống nhau, đó là rùng mình.

Hoàng tử Sulei cười khổ, giọng khàn khàn vì chán nản: “Không có vũ khí nóng thuật pháp, các chiến binh Eden của chúng ta không thể chịu nổi một đòn của người Dimata.”

Vũ khí nóng thuật pháp rất nặng, ngay cả chiếc nỏ nhẹ nhất cũng chỉ có những chiến binh tinh nhuệ nhất ở Eden mới sử dụng được, còn nỏ nặng thì chỉ có thể cố định tại chỗ, pháo ngắn lại càng không linh hoạt. Nhưng người Dimata thì khác. Họ có thể dễ dàng sử dụng nỏ nhẹ chỉ bằng một tay, còn nỏ nặng thì quá lắm cũng chỉ cần thêm một bàn tay thôi. Qua kính viễn vọng, họ nhìn thấy rõ các chiến binh Dimata đang chạy trên chiến trường với những khẩu pháo ngắn và khiên. Về phần Hùng Ưng Vệ – những người có khả năng chiến đấu mạnh mẽ nhất – vì họ phải đối mặt với thú hoang trong đợt đầu tiên nên vũ khí thuật pháp sẽ thuận tiện hơn.

“Điện hạ!”

Hoàng tử Kaidel ngẩng đầu lên: “Vào đi.”

Thân vệ của hoàng tử Kaidel bước vào và vội vàng nói: “Điện hạ! Đại công tước Aura đã dẫn theo 10 người rời khỏi doanh trại!”

Khi Hoàng tử Kaidel và Hoàng tử Sulei nghe thấy điều này, họ lập tức đứng dậy và đi ra ngoài.

Đại công tước Aura và nhóm của ông hoàn toàn có quyền tự do ra vào trại phía sau trong doanh địa của bộ lạc Zhailamu. Nhân viên hậu cần của bộ lạc Zhailamu không quan tâm họ làm gì, miễn là họ không cản trở các chiến binh của bộ lạc chiến đấu là được. Vì vậy, đại công tước Aura rời khỏi trại chỉ với 50 chiến binh Eden, người khác thấy sẽ không ngăn cản, càng không đến bất cứ điều gì. Họ còn đang bận lo lắng về thương vong của các chiến binh trong bộ lạc mình. Lúc này, việc Đại công tước Aura và những người khác muốn tự đi tìm chết thì cũng là việc riêng của họ, trước khi đến đây, Ưng Vương Tesir đã báo trước cho họ về tình huống tàn khốc nhất trên chiến trường rồi.

50 người đi cùng đại công tước Aura được trang bị 5 bộ pháo ngắn, 20 chiếc nỏ nặng và 10 chiếc nỏ nhẹ. Người Eden không cường tráng bằng người Dimata, phải cần hai người mới sử dụng được pháo ngắn, một người cầm pháo và một người cầm khiên. 5 bộ pháo ngắn này cũng đều là pháo ngắn do Đại công tước Aura mang theo khi tới đây. Đại công tước Aura lại dẫn người đến tiền tuyến, nhưng không còn gần như trước, mà lùi xa hơn. Ở đây cũng có lẻ tẻ những con cá lọt lưới, nhưng đại công tước Aura đã yêu cầu 50 người vây quanh nó thành vòng tròn, mang theo pháo ngắn và khiên, còn có nỏ nặng đặt trên mặt đất, vài con thú hoang lọt qua lập tức bị nổ tung thành từng mảnh.

Đây là nơi những đứa trẻ chưa đủ tuổi vị thành niên trong bộ lạc đến chiến đấu để được huấn luyện chiến đấu thực tế. Thấy Đại công tước Aura có vẻ như không cần giúp đỡ, những đứa trẻ này cũng không tới, thay vào đó, đám nhỏ cưỡi ngựa đuổi theo thú hoang lọt vào và g**t ch*t chúng. Tuy nhiên, những thiếu niên này cũng thầm lẩm bẩm, ai lại để đám thú hoang nổ tung hết như thế, hơi lãng phí.

Đại công tước Aura đứng trên con dốc cao nhất mà ông có thể tìm thấy, quan sát trận chiến phía trước bằng kính viễn vọng. Khi Hoàng tử Sulei và Hoàng tử Kaidel cưỡi ngựa đi tới cùng người của mình, liền thấy Đại công tước Aura “leo lên cao và nhìn về phía xa”. Hoàng tử Kaidel và Hoàng tử Sulei được thị vệ hộ tống lên dốc. Hoàng tử Sulei mở miệng hỏi: “Đại công tước, ngài đang nhìn gì vậy?”

Đại công tước Aura không đặt kính viễn vọng xuống, vẫn nhìn chăm chú về phía trước, nói: “Chúng ta cần tìm hiểu chi tiết hiệu quả chiến đấu của người Dimata.” Trên thực tế, Đại công tước Aura chỉ muốn cẩn thận quan sát tâm lý của người Dimata trên chiến trường. Về phần nguyên nhân, Đại công tước Aura tạm thời không có ý định giải thích.

Hoàng tử Kaidel và Hoàng tử Sulei trao đổi ánh mắt, rồi yêu cầu thị vệ đưa kính viễn vọng và cũng bắt đầu quan sát.

Đợt dã thú đầu tiên tấn công, trận chiến kéo dài ba ngày ba đêm. Trong ba ngày qua, những chiến binh của bộ lạc Zhailamu xông ra tiền tuyến, ngoại trừ trẻ vị thành niên và những người thương vong quay trở lại trại phía sau, thì các chiến binh vẫn cứ chiến đấu trên chiến trường trong ba ngày. Đám thú hoang bị giết đã bị những người ở bộ phận hậu cần dọn khỏi chiến trường càng nhanh càng tốt. Người Dimata trong trại không có thời gian để đau buồn cho các tộc nhân đã chết trong trận chiến, vì họ phải gửi thức ăn và nước uống đến tiền tuyến, lột da và chặt xác những con thú hoang mang về hậu phương càng nhanh càng tốt, còn phải chữa trị vết thương cho các tộc nhân bị thương và thu dọn thi thể các tộc nhân cùng ma thú đồng hành đã chết trong trận chiến.

Trong ba ngày qua, đại công tước Aura và hai vị hoàng tử càng ngày càng im lặng. Với sức chiến đấu mạnh mẽ tuyệt đối của Tesir, thi thể của con voi rừng mà hắn giết đã bị chặt ra và kéo về trại tiền tuyến. Cú sốc trong lòng những người Eden trong trại khiến cơ thể họ cứng đờ, như thể họ đã tr*n tr**ng đứng trong tuyết rất lâu.

Có hai nơi dành cho hậu cần của mỗi bộ lạc. Một người là khu hậu cần của tiền tuyến, chủ yếu chịu trách nhiệm dọn dẹp chiến trường tiền tuyến và kịp thời đưa những tộc nhân bị thương và hy sinh đi. Lương thảo và các vật tư khác của bộ lạc được đặt ở nơi an toàn hơn, cách xa chiến trường tiền tuyến. Đây cũng là căn cứ nơi các chiến binh ở tiền tuyến chữa trị. Sau mỗi đợt dã thú xâm chiếm, sẽ có một khoảng thời gian ngắn khoảng vài ngày, lúc này quân tiền tuyến sẽ quay về hậu phương để chữa trị. Cũng vào lúc này, những tộc nhân bị thương nặng và đã hy sinh sẽ được nhân viên hậu cần phía sau đưa về bộ lạc.

Lúc này, ở doanh trại phía sau, nhân viên hậu cần của bộ lạc Zhailamu đều sợ hãi đến tái mặt. Người phụ trách doanh trại sợ hãi đến mức suýt quỳ xuống đất. Mục đại sư quý giá nhất của bộ lạc, lại có thể đến đây! Và tại sao mẫu thân của đại sư Taqilan, phu nhân Hách Nhiếp, cũng ở đây!!

Người phụ trách Hamuguo nhận ra bản thân không hề bị ảo giác. Mục đại sư, phu nhân Hách Nhiếp, Tongxu, Uhagen, Mục Hi và Thái Vân Châu, thực sự đã ở đây! Hamuguo đã khóc tại chỗ, vì sợ hãi đến mức bật khóc.

Đối mặt với Hamuguo đang sợ hãi và đang khóc, Mục Trọng Hạ tàn nhẫn lợi dụng địa vị thợ cơ khí có địa vị nhất Yahan để ra lệnh cho Hamuguo không được truyền tin về việc họ đến ra tiền tuyến. Họ sẽ nghỉ tạm ở đây một đêm, rồi sẽ đến doanh trại tiền tuyến.

Vừa nghe tin Mục đại sư và những người khác sắp đến doanh trại tiền tuyến, Hamuguo nhũn quân quỳ xuống đất. Anh ta đã có thể tưởng tượng ra kết quả mình bị Ưng Vương Tesir đâm chết rồi.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.