Chương 201: Em nhớ anh
Lô gạo rang đầu tiên đã suôn sẻ ra khỏi máy, nhưng Mục Trọng Hạ đã quên mất yếu tố thời tiết quan trọng nhất. Nhiệt lượng phát sinh ngay khi máy làm bỏng được bật lên xung đột với nhiệt độ âm độ bên ngoài… khiến gạo vừa rang lập tức trở nên mềm nhũn xuống, tạo thành một lớp đá mỏng trên bề mặt, và lô bỏng đầu tiên đã thất bại.
Mục Trọng Hạ dở khóc dở cười, nhưng bọn trẻ không coi đây là một thất bại. Chúng túm từng nắm bỏng ướt và cho vào miệng. Mục Trọng Hạ còn nghĩ không biết nơi nào sẽ là chỗ tốt để rang thêm gạo thì có người hỏi, “Mục đại sư đang thử một vũ khí thuật pháp mới à?”
Ngẩng lên, Mục Trọng Hạ thấy Công tước Aura cùng hai hoàng tử và mười mấy vệ binh Eden. Nghĩ lại câu hỏi trước đó của Công tước Aura, trên mặt Mục Trọng Hạ hiển hiện một biểu tượng “囧” to đùng.
Mục Trọng Hạ chưa kịp giải thích thì những người trưởng thành có mặt bắt đầu giải thích rằng đây là một chiếc máy làm bỏng, dùng để làm các món ăn vặt ngon miệng. Gạo rang có thể làm thành bánh gạo. Sau khi hiểu ra, vẻ mặt Công tước Aura cũng là “囧”; để che đậy sự xấu hổ, ông lập tức nói, “Bánh gạo có vị khá ngon, thì ra là như vậy!”
Lúc này, Mushka bước lại và nói, “Chúng ta dựng một chiếc lều, sẽ không mất nhiều công sức đâu.”
Thủ lĩnh đã nói vậy, nên bọn nhỏ lập tức nhìn Mục Trọng Hạ với ánh mắt háo hức, hy vọng cậu sẽ đồng ý. Mặc dù lô bỏng đầu tiên không được giòn, nhưng thật sự rất thơm!
Ngay cả Amunda cũng nhìn Mục Trọng Hạ với ánh mắt khao khát. Mục Trọng Hạ không thể chịu đựng được khi con trai nhìn mình như vậy, cho nên đã nhanh chóng đồng ý với đề xuất của thủ lĩnh. Cậu chọn một vị trí mới, họ không thể cứ rang gạo ngay trước lều thủ lĩnh được. Cậu tìm một khu vực rộng rãi phía sau bộ lạc, đẩy tuyết dày ra và nhanh chóng dựng một chiếc lều chuyên để làm bỏng. Một vài người đàn ông lớn tuổi trong bộ lạc tình nguyện theo Mục Trọng Hạ học cách sử dụng máy làm bỏng, không thể cứ để một mình cậu làm việc này liên tục được.
Công tước Aura vừa xấu hổ nhưng cũng không rời đi, mà ở lại xem họ làm. Những thợ cơ khí và pháp sư đến đã hiểu chuyện gì đang diễn ra nên họ chọn quay trở về xưởng, tiếp tục công việc của mình, chỉ cảm thấy việc hôm nay thật đúng là ngượng ngùng.
Khi lô bỏng thứ hai ra lò, thực sự đã thành công. Toàn bộ căn lều tràn ngập hương thơm ngọt ngào của gạo rang. Những đứa trẻ đang chờ đợi vội vã lao đến như một đàn ong, lấy bỏng trong những túi da thú ra ăn. Mục Trọng Hạ cũng cầm một nắm, càng nhai càng thấy ngon.
Công tước Aura, Hoàng tử Kaidel, và Hoàng tử Sulei đã thấy một mặt trẻ con của Mục Trọng Hạ, nhưng họ nghĩ gì thì chẳng ai biết, chỉ thấy họ cũng cầm một nắm bỏng để nếm thử. Họ không ở lại lâu, lát sau đã rời đi. Họ vừa rời đi, mọi người trong lều cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Đối với lô bỏng thứ ba, Mục Trọng Hạ đã chuyển vai trò và đảm nhận vai trò hướng dẫn. Có người vào lều, đó là Terra. Anh đang cầm một chiếc lọ lưu phách chứa đầy gạo trắng. Ngay khi Terra bước vào, anh đã nói, “Tôi vừa về, Taqilan đã giục tôi qua đây.”
“A thản.”
Amunda đưa túi da thú mình đang cầm ra cho Terra. Terra nhìn nhìn và cầm một nắm. Sau khi nếm thử, anh nói, “Cũng không tồi,” có thể làm một món ăn vặt.
Mục Trọng Hạ: “Khi bộ lạc có nhiều đường hơn, chúng ta có thể làm nhiều bánh gạo hơn.” Thật tiếc khi không có ngô, không có vừng, không có đậu phộng!
Mục Trọng Hạ chơi với bọn trẻ nửa ngày, đến buổi trưa, cậu cùng Amunda đi theo Terra đến lều của anh và Taqilan. Hectorun vừa bú sữa và đang chơi với mẹ Taqilan. Khi thấy Mục Trọng Hạ và Amunda, Taqilan lập tức chào đón và bảo Terra đi gọi Yehe. Yehe đang chơi cùng các bạn mình.Terra đặt bỏng mang về sang một bên và đi ra ngoài tìm con gái.
Mục Trọng Hạ cởi áo choàng ra ngồi xuống. Taqilan cười nói, “Hôm nay cậu nổ bỏng, vậy mà lại khiến người Eden sợ hãi vì nghĩ cậu đã phát triển được một loại vũ khí nóng thuật pháp mới.”
Mục Trọng Hạ cười: “Nói thật lòng, khi Công tước Aura hỏi câu đó, tôi còn ngây ra và không biết phải đáp lại như thế nào cơ. Nếu đó là một vũ khí mới, chắc chắn chúng ta không thể thử nghiệm ngay bên ngoài lều thủ lĩnh khi có nhiều trẻ em xung quanh như vậy rồi.”
Taqilan cũng cười theo Mục Trọng Hạ, còn nói người Eden có phần cẩn trọng hơi quá rồi.
Khi Terra đi làm bỏng, Taqilan đã nhắc anh mời Mục Trọng Hạ và Amunda đến ăn cùng. Hai người không thảo luận về công việc khi gặp nhau, vì thật hiếm khi cả hai đều có thời gian rảnh, đặc biệt là Mục Trọng Hạ. Luôn nói về công việc trước mặt trẻ em cũng khá tẻ nhạt. Nếu muốn bàn công việc, cậu và Taqilan có thể sử dụng bộ đàm bất cứ lúc nào.
Cơm trưa có Terra, Taqilan và Mục Trọng Hạ cùng làm, với sự giúp đỡ của Yehe và Amunda, bầu không khí rất ấm cúng. Sau thời gian ở cữ, Taqilan chính thức đưa Yehe về nhà. Yehe không còn thường xuyên cần ở lại với mỗ mụ hoặc y mạc nữa (Gu’an). Yehe rất ngoan và khá giống Nijiang, cho nên ban đầu, Taqilan cảm thấy khó mà yêu thương Yehe. Tuy nhiên, tính cách ngoan ngoãn và nhạy cảm của Yehe lại khiến người lớn rất thường, và do cha cô bé thường xuyên vắng mặt, cũng như Nijiang trước đây thờ ơ và bầu không khí gia đình lúc đó, nên Yehe vừa nhút nhát vừa dễ bị tổn thương. Sau khi Taqilan dẫn Yehe đến Venice, Yehe đã ở bên cạnh cô một thời gian, và dần dần, Taqilan trở đã thích cô bé. Bây giờ, khi Taqilan đã có con của riêng mình, cô càng sẵn lòng coi Yehe như con gái, chủ yếu vì Yehe không có cảm xúc thực sự với mẹ ruột Nijiang. Đối với Yehe, người mẹ đã sinh ra chỉ là một hình bóng mờ mịt.
Taqilan hào phóng, ngay thẳng và quyết đoán. Khi Yehe ở bên cạnh cô nhiều hơn, vẻ nhút nhát của bé cũng dần biến mất. Yehe giờ đã nảy nở, dù có nói là cô bé đẹp nhất trong lãnh địa thủ lĩnh cũng không quá. Taqilan cũng là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, và có một cô con gái xinh đẹp như vậy, dù không phải máu mủ, nhưng cô cũng vẫn thấy vui.
Nắm tay Amunda đi về phía lều của mình, lòng Mục Trọng Hạ dâng trào cảm xúc. Nghĩ lại lần đầu tiên gặp Taqilan và sự thù địch, khinh thường của cô đối với Terra, rồi nhớ lại cách cô biểu hiện như một cô gái nhỏ trước Terra trong bữa trưa và cách cô cư xử dịu dàng với Yehe, Mục Trọng Hạ không khỏi siết chặt tay Amunda hơn. Dáng vẻ mạnh mẽ và sắc bén mà cậu từng thấy ở Taqilan giờ đã không còn, và vẻ nhút nhát, đáng thương trên khuôn mặt Yehe cũng đã biến mất. Mục Trọng Hạ liếc nhìn Amunda bên cạnh mình… cậu vẫn nhớ khi họ vừa đến Yahan, đứa trẻ này đã im lặng như thế nào, hoàn toàn không có niềm vui và sự hồn nhiên mà người ta mong đợi từ một đứa trẻ. Sự im lặng của cậu bé đến từ sự trưởng thành ép buộc, một sự độc lập sớm do không nhận được tình yêu thương từ mẹ.
“Amunda, trước khi a phụ và a huynh con trở về, cha muốn đến tiền tuyến một lần nữa. Con có muốn đi cùng Mục a phụ không? Chúng ta sẽ cùng cha và anh con đi tế bái mỗ mụ tại chân núi Thần Tuyết.”
Amunda dừng lại và nhìn lên Mục a phụ.
Mục Trọng Hạ nói, “Chúng ta là một gia đình, chúng ta sẽ đi cùng nhau.”
Amunda mím môi dưới chiếc khăn quàng cổ, và gật đầu thật mạnh.
*
Máy làm bỏng ngô là một phương tiện giải trí, và sau một khoảng thời gian ngắn nghỉ ngơi, Mục Trọng Hạ đã điều chỉnh lịch trình của mình và bắt đầu bận rộn trở lại. Tuy nhiên, so với trước đây, giờ cậu không còn cho phép công việc chiếm hết mọi thời gian rảnh của mình nữa.
Thời gian trôi qua, số lượng người bị thương được đưa về ngày càng tăng và tần suất thu hoạch vật tư cũng nhiều hơn, điều đó cho thấy trận chiến trong mùa tuyết này đang gần đi đến hồi kết.
Mục Trọng Hạ đã thông báo trước với Terra. Khi Tesir và những người khác gần trở về thì nói cho cậu, cậu và Amunda muốn đến tiền tuyến, và sau đó họ sẽ đi thẳng đến chân núi Thần Tuyết cùng Tesir và Abiwo. Thủ lĩnh Mushka vẫn chưa báo tin tức về việc Baire qua đời đến tiền tuyến. Tuy nhiên, tin tức ở tiền tuyến vẫn liên tục được chuyển về lãnh địa thủ lĩnh.
Khi tin tức từ tiền tuyến truyền về một lần nữa, Terra tự mình đến gặp Mục Trọng Hạ, thông báo với cậu quân đội đã chuẩn bị quay về. Mục Trọng Hạ lập tức đi tìm Mushka. Lúc này, thời tiết ở Yahan còn lạnh hơn khi Mục Trọng Hạ đến tiền tuyến trước đó. Nhưng trước quyết tâm của Mục Trọng Hạ, Mushka không thể ngăn cản cậu. Trong cả bộ lạc, chỉ có Tesir mới có thể ngăn cậu.
Mushka đã nhờ Terra sắp xếp xe ngựa và hộ tống, và hôm sau, họ đã hộ tống Mục Trọng Hạ và Amunda đến tiền tuyến. Khi Tongxu, Uhagen và Mục Hi biết thầy (anh trai) của họ sắp ra tiền tuyến, phản ứng đầu tiên của họ là muốn đi theo. Sau khi Mục Trọng Hạ giải thích lý do thì cả ba không còn kiên quyết nữa.
Tại chiến trường tiền tuyến, số lượng thú hoang xuất hiện từ bình nguyên Phong Bạo đang giảm dần, và hai lần thú triều trước đó cũng không thấy voi rừng xuất hiện nữa, cho thấy trận chiến này đang tiến đến hồi kết. Khi trận chiến sắp kết thúc, Hùng Ưng Vệ không còn ra chiến trường tiền tuyến nữa mà đều ở lại đại bản doanh phía sau nghỉ ngơi. Chiến trường tiền tuyến chủ yếu do các chiến binh từ lãnh địa thủ lĩnh và lãnh địa của các Tượng Vương chiếm đóng. Cự ma tượng của bộ lạc cũng đã rút lui khỏi chiến trường tiền tuyến để chữa trị và nghỉ ngơi.
Mỗi lần xuất chinh mùa tuyết, các chiến binh của Hùng Ưng Vệ luôn là lực lượng chính, chịu đựng áp lực về thể chất và tinh thần lớn hơn nhiều so với binh lính thường, cũng đối mặt với nhiều nguy hiểm hơn. Khi trận chiến đi đến hồi kết, Ưng Vương Tesir sẽ giám sát ở tiền tuyến, trong khi các chiến binh thường chuyển sang hàng thứ hai, đổi cho các chiến binh thiếu niên di chuyển đến tiền tuyến—đây là thời điểm tốt nhất cho họ luyện tập.
Cưỡi ngựa chiến của mình, tay phải cầm thương thuật pháp, bên cạnh ngựa chiến của hắn là Muzai trong trang phục giáp, đôi mắt sắc bén như đại bàng của Tesir tập trung vào trận hỗn chiến phía trước. Các chiến binh trưởng thành bảo vệ các chiến binh thiếu niên tham gia trận đấu. Họ cần phải trải qua luyện tập thực tiễn, nhưng cũng không thể để họ ngã xuống trong những khoảnh khắc như vậy.
Trận chiến này kết thúc chỉ sau vài giờ, số lượng thú hoang cũng chỉ bằng một lần thú triều nhỏ. Ngay cả khi lực lượng chính chỉ là các chiến binh thiếu niên của bộ lạc Zhailamu thì họ cũng hoàn toàn đủ khả năng giữ vững vị trí của mình. Tiếng tù và dọn dẹp chiến trường vang lên, Tesir thúc ngựa, trở về cùng Muzai.
Khi trở về doanh địa tiền tuyến, Tesir đi thẳng về lều. Abiwo không rút lui về đại bản doanh phía sau cùng Hùng Ưng Vệ. Vào những lúc như vậy, y chắc chắn sẽ ở lại với cha mình. Ngay khi Tesir trở về, hắn nhận được một bát canh thịt nóng hổi từ con trai. Trong khi ăn canh, Tesir hỏi, “Con đã thu xếp chiến lợi phẩm cho Mục a phụ chưa?”
Abiwo trả lời, “Tất cả đã được sắp xếp và đánh dấu đúng cách.”
Tesir gật đầu và không hỏi thêm gì nữa.
“Tesir.”
Một giọng nói vang lên bên ngoài lều, là Tulasen. Tulasen cũng thuộc Hùng Ưng Vệ, mặc dù không phải là Ưng Hầu, nhưng anh ta và KKhanbana lại giữ vai trò như một trợ lý cá nhân của Tesir. Nhiều công việc trong bộ lạc và Hùng Ưng Vệ đều do Tulasen và KKhanbana thay mặt Tesir xử lý.
Tulasen vào trong, Abiwo lập tức mang lên cho anh ta một bát canh thịt nóng. Trên người Tulasen vẫn còn vương hơi lạnh bên ngoài, anh ta nhấp một ngụm canh thịt, thở ra một hơi lạnh, và nói, “Lang đầu Amu Yin phái người truyền tin, ông ấy đang đưa phu nhân Hách Nhiếp về lãnh địa của mình, mùa ấm đến thì sẽ đưa bà về lại lãnh địa thủ lĩnh.”
Tesir chỉ ừm một tiếng.
Tulasen ngồi xuống và hỏi, “Khi nào chúng ta sẽ trở về bộ lạc?”
Tesir trả lời, “Giờ số lượng thú hoang đã ít đi, chúng ta có thể bắt đầu chuẩn bị rồi.”
Tulasen nghe vậy thì rất vui, cuối cùng họ cũng có thể trở về rồi.
Sau khi ăn hết bát canh thịt,Tulasen không ở lại lâu, vội vã rời đi để chuẩn bị thu dọn trở về. Mọi thứ đều cần được đóng gói và sắp xếp nên họ sẽ không dỡ trại trước ngày khởi hành, dù sao thì cũng vẫn còn nhiều việc phải làm. Mỗi mùa tuyết là thời gian để đàn ông Dimata chiến đấu với thú hoang, và đây cũng là mùa thu hoạch của họ. Yahan đã sản xuất một lượng lớn da, xương, đá trần, dầu thú… 70% trong số đó đến từ những trận chiến với thú hoang trong mùa tuyết. Mặc dù Mục Trọng Hạ đã xây dựng nhiều nhà máy, nhưng phần lớn thu nhập của bộ lạc Zhailamu vẫn đến từ thú hoang trong mùa tuyết.
Tesir không cần tự mình xử lý mọi thứ. Có Abiwo, tài sản cá nhân của cha con họ đều có thể giao cho Abiwo quản lý, điều này khiến Tesir càng nhàn. Trước đây, người của bộ lạc Zhailamu đều mù chữ, không biết đọc, có thể đếm nhưng không biết viết, mà dù viết cũng không chuẩn xác. Bây giờ thì khác. Họ có thể ghi lại chính xác tổng số thu hoạch được gửi về bộ lạc là những gì gì. Mushka sẽ phân phối cái gì và giữ lại cái gì làm tài sản chung của bộ lạc cũng được ghi chép rõ ràng.
Sau khi tiêu diệt thêm một đợt thú triều nhỏ, hầu hết công việc dọn dẹp trong doanh trại cũng đã hoàn tất, quân đội đang chuẩn bị hạ trại và trở về bộ lạc. Tulasen và Khanbana đưa bản kê khai và số lượng tất cả các vật phẩm sẽ được đưa trở về bộ lạc. Tesir mở sổ sách ra kiểm tra chi tiết. Sổ sách ghi lại mọi thứ được giao cho thủ lĩnh, tài sản riêng của họ không được ghi chép. Các chiến binh của Hùng Ưng Vệ đều có thể để giữ lại tài sản riêng, số lượng do Ưng Vương Tesir quyết định. Tài sản riêng của các chiến sĩ bình thường sẽ được thủ lĩnh phân bổ sau khi trở về. Tuy nhiên, những món đồ nhỏ như răng thú thì không được tính. Còn về da thú tốt, bất kỳ ai muốn đều có thể báo trước, miễn là có đóng góp trong trận chiến này thì đều có thể nhận.
Trong lều rất yên tĩnh, trong khi bên ngoài có hơi ồn ào, dù sao họ cũng đã chuẩn bị về. Đột nhiên, bàn tay cầm sổ sách của Tesir dừng lại, hắn ngẩng lên nhìn. Muzai nằm cạnh hắn lập tức bật dậy lao ra khỏi lều, Moxi theo sát. Tesir giật mình, bỏ sổ sách xuống và bước nhanh ra ngoài. Abiwo, Tulasen, và Khanbana vội vã đi theo. Tulasen và Khanbana còn tưởng là có chuyện gì đó đã xảy ra, nhưng Abiwo lại có vẻ bất ngờ, trong lòng đã có một dự đoán nhất định.
Ngay khi bước ra khỏi lều, Abiwo đã nghe thấy những tiếng kêu vui vẻ của Muzai và Moxi. Ngay sau đó, Abiwo cũng cười rạng rỡ. Ở không xa phía trước, Mục a phụ đang dẫn Amunda và được Muzai cùng Moxi chào đón nồng nhiệt với những cái ôm đầy phấn khích. Tesir nhanh chóng tiến lên, đẩy Muzai và Moxi ra rồi ôm chầm lấy Mục Trọng Hạ.
“Sao em lại tới đây?”
Mục Trọng Hạ cũng ôm lấy Tesir bằng cả hai tay và nói: “Em nhớ anh.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.