Chương 209: Lại tới?!
Mục Hi và Duanwaqi gặp nhau rất vội vàng, nhưng cũng coi như là giải tỏa chút nhớ nhung của hai người. Nhưng Mục Trọng Hạ và Tesir, Taqilan và Terra chỉ có thể đứng xa nói chuyện bằng bộ đàm qua cửa sổ, cũng chỉ được thấy mặt nhau. Ôm ấp là hoàn toàn không thể. Có điều, dù lâu rồi không ôm ấp, âu yếm, tâm trạng của Mục Trọng Hạ thì ngày càng tốt hơn.
Nhóm trẻ em bên này đã hết sốt. Hết sốt có nghĩa là tình trạng bệnh bắt đầu cải thiện. Bây giờ chỉ cần chờ đợi cho các nốt phát ban trên người bọn nhỏ biến mất hoàn toàn, không tái phát nữa là có thể xuất viện. Nhưng hết sốt không có nghĩa là tinh thần của bọn nhỏ đã hồi phục. Khi các vết ban đều nổi lên thì nghĩa là sẽ ngày càng ngứa. Yehe và Amunda đã lớn nên còn chịu được, nhưng những đứa nhỏ khác thì không. Mục Trọng Hạ và Taqilan đã làm găng tay cho mấy đứa nhỏ, để tránh chúng giật ra, găng tay còn được làm rất dài và buộc chặt bằng dây. Người ngứa mà không thể gãi nên ngày nào trong lều cũng có tiếng khóc của trẻ con. Bọn nhỏ đã gầy đi, nhưng Taqilan và Mục Trọng Hạ thì gầy hơn nhiều.
Mỗi ngày, Tesir, Terra, Gu’an và Tongxu đều đến chỗ gần nhất với khu vực cấm của lều, để gặp Mục Trọng Hạ và Taqilan qua cửa sổ, để nhìn các con mình. Tongxu bận đến mức không phân biệt được ngày đêm, nhưng vẫn bớt chút thời gian đến để nhìn các con từ xa và hỏi thăm thầy.
“Ngày mai khi qua đây, anh hãy dẫn cả Abiwo theo, em nhớ con, Amunda cũng rất nhớ a huynh.”
Đứng bên cửa sổ, Mục Trọng Hạ nói chuyện qua bộ đàm với Tesir. Bệnh dịch đã rõ ràng được kiểm soát, Abiwo cũng có thể ra ngoài hít thở không khí, không phải ở yên trong lều như trước nữa. Khi bệnh dịch được kiểm soát hiệu quả, mỗi ngày Mục Trọng Hạ và Tesir đều sẽ tìm thời gian trò chuyện. Cũng vì có bộ đàm nên dù ở trong cùng một bộ lạc nhưng lại phải cách ly, Mục Trọng Hạ và Tesir vẫn có thể phần nào giải tỏa nỗi nhớ và lo lắng cho nhau.
Kể từ khi dịch bệnh xuất hiện, Tesir vàMục Trọng Hạ đã bị tách ra. Dù chỉ có thể nhìn nhau qua cửa lưu phách, nhưng Mục Trọng Hạ vẫn có thể thấy khuôn mặt vốn sạch sẽ của Tesir giờ đã bị che phủ bởi bộ râu dày. Lông trên người Mục Trọng Hạ không nhiều, râu cũng không dày. Mục Trọng Hạ cũng không biết có phải vì bản thân đã đánh thức khả năng thuật pháp hay không, nhưng những pháp sư nam mà cậu đã thấy dường như không ai có râu rậm cả. Cậu chỉ cạo mặt một lần, phải ba bốn ngày thì râu mới hiện rõ, và chỉ mọc ở cằm và giữa môi mũi. Nhưng người Dimata thì khác, đàn ông Dimata thường có râu quai nón, lông trên người cũng phát triển mạnh. Nếu Tesir không cạo mặt một ngày thì hôm sau râu đã có thể đâm đau cậu rồi.
Khi ra trận, để tiện chiến đấu, Tesir sẽ tự cạo mặt mình, nghĩa là cạo râu. Về nhà thì đều là Mục Trọng Hạ cạo râu cho hắn. Bây giờ Mục Trọng Hạ bận rộn không thể lo nên Tesir đành “bỏ mặc mình”, nhìn hắn bây giờ chẳng khác gì người hoang dã. Dĩ nhiên, Tesir là một trong rất nhiều người hoang dã trong bộ lạc.
Bọn nhỏ đã ngủ, Mục Trọng Hạ tìm một góc để hạ giọng tranh thủ nói chuyện với Tesir. Taqilan đang ngủ trưa cùng Hectorun, trong lều chỉ có Mục Trọng Hạ là chưa ngủ. Hàng ngày vào thời điểm này, Tesir luôn chờ Mục Trọng Hạ liên lạc. Sau khi Amunda hết sốt, dây thần kinh căng thẳng của Tesir cũng đã thả lỏng một chút, và hắn có thể dành nhiều tinh thần hơn cho việc kiểm soát dịch bệnh trong bộ lạc.
“Những ngày qua, đại sư Taqilan đang nghiên cứu kem trị sẹo phù hợp cho trẻ em. Miễn là bọn nhỏ không gãi thì sẹo mụn sẽ không nghiêm trọng, bôi thêm chút kem trị sẹo, tuy không nhất định sẽ phục hồi như lúc ban đầu, nhưng nhiều nhất cũng chỉ còn vài vết mụn thôi. Bé trai thì không sao, nhưng những bé gái như Yehe thì vẫn nên cố gắng không để lại sẹo mụn là hơn. Thời gian này, rõ ràng Yehe đã thân thiết hơn với đại sư Taqilan.”
Tesir: “Có sẹo cũng không sao, sống sót mới là quan trọng nhất.”
Mục Trọng Hạ:“Bé gái thì vẫn cần đẹp đẽ mà.”
Nghĩ lại, nếu trên người Mục Trọng Hạ có sẹo, tất nhiên hắn sẽ không để tâm, nhưng sẽ đau lòng, nên Tesir cũng không có ý kiến gì thêm về việc Taqilan nghiên cứu kem trị sẹo.
“Mục đại sư!”
Có người đột ngột xông vào lều, hoảng hốt kêu lên khiến những đứa trẻ đang ngủ say bị đánh thức, đầu tiên chính là tiếng khóc của Hectorun và cặp sinh đôi. Nhưng người tới rõ ràng không quan tâm đến những tiếng khóc của trẻ con, đầu đầy mồ hôi lạnh hốt hoảng kêu lên: “Mục đại sư! Xảy ra chuyện rồi!”
Mục Trọng Hạ nhanh chóng bước ra ngoài: “Ersong! Có chuyện gì vậy!”
Taqilan cũng bế Hectorun vội vàng đi ra từ phòng bệnh. Ersong kéo khẩu trang xuống, mặt mũi trắng bệch vì lo lắng: “Mục đại sư! Công tước Aura bị sốt! Còn nôn mửa và tiêu chảy! Bác sĩ Eden nghi ngờ là bệnh dịch xác chết!”
“Á!”
Mục Trọng Hạ còn chưa kịp phản ứng, Taqilan đã hét lên, lảo đảo lùi lại vài bước. Cô dựa vào tủ, toàn thân như phát điên: “Bệnh dịch xác chết?!”
Ở bên kia bộ đàm, Tesir cũng nghe thấy, lập tức gào lên: “Trọng Hạ! Em ở yên trong lều không được ra ngoài! Anh sẽ qua ngay!”
Mục Trọng Hạ giật nảy mình: “Anh đừng vội! Lát em sẽ liên lạc với anh ngay!”
Tắt bộ đàm, phản ứng đầu tiên của Mục Trọng Hạ là: “Không thể nào là bệnh dịch xác chết được!”
Đôi môi Ersong đã run rẩy: “Bác sĩ ở Eden nói có thể…”
Mục Trọng Hạ lại dứt khoát nói: “Không thể nào! Bệnh dịch không phải chuyện nhỏ, làm sao có thể có hai loại bệnh dịch xuất hiện cùng lúc được?! Đây là Yahan! Hiện tại đang là mùa tuyết! Trong điều kiện nhiệt độ thấp như thế này ở Yahan, việc một loại virus bệnh dịch bùng phát đã là điều không thể tin nổi rồi, làm sao có thể có hai loại được! Nôn mửa và tiêu chảy kèm theo sốt là có thể do rất nhiều nguyên nhân gây ra, đừng tự doạ mình! Ngoài công tước Aura, có ai khác có triệu chứng tương tự không?”
Ersong: “Không, không biết, tôi chỉ nghe bên Eden nói thế nên liền đến tìm ngài.”
Mục Trọng Hạ: “Tôi đi xem thử.”
“Samer!”
Giọng Taqilan đã yếu ớt, người cũng đã ngồi bệt xuống đất.
Mục Trọng Hạ đi qua ngồi xổm xuống, sờ sờ Hectorun trong lòng Taqilan rồi nói với cô: “Không thể nào là bệnh dịch xác chết được. Trừ khi thần tuyết chuẩn bị tiêu diệt người Dimata, nếu không sẽ không có hai loại virus bệnh dịch xuất hiện cùng lúc. Trong lịch sử lục địa Rodrigue cũng chưa bao giờ xuất hiện hai loại bệnh dịch cùng một lúc trong cùng một quốc gia cả. Hiện tại là thời điểm lạnh nhất ở Yahan, công tước Aura sơ ý rồi khiến bản thân thượng thổ hạ tả là điều hoàn toàn có thể xảy ra. Tôi qua xem thử. Nếu tình hình thực sự không tốt, tôi sẽ gọi Gu’an đến giúp cô. Cô ở lại đây, đừng ra ngoài.”
“Samer, cậu đừng đi, để người Eden đi đi!” Taqilan nắm chặt tay Mục Trọng Hạ, lắc đầu, nước mắt bắt đầu chảy ra.
Mục Trọng Hạ: “Lần này Eden và Venice đến Yahan, lý do chủ yếu là vì tôi. Công tước Aura là người quan trọng của Eden, ông ấy không thể gặp chuyện ở Yahan được, tôi nhất định phải đi một chuyến. Tôi gửi lại bọn trẻ cho cô.”
Taqilan khóc lóc buông tay ra.
“Mục a phụ…”
Amunda và Yehe đã ra ngoài. Mục Trọng Hạ đứng dậy: “Amunda, Mục a phụ đi một chuyến, con và Yehe giúp đại sư Taqilan chăm sóc các em nhé, được không?”
Amunda lao tới ôm lấy Mục Trọng Hạ: “Mục a phụ! Cha đừng đi!”
Mục Trọng Hạ vỗ vỗ Amunda: “Mục a phụ sẽ về ngay thôi.”
An ủi Amunda xong, Mục Trọng Hạ nhanh chóng mặc đồ, theo Ersong ra ngoài. Ra khỏi lều, Mục Trọng Hạ lập tức liên lạc với Gu’an, bảo cô dẫn Abiwo đến giúp đỡ. Mặc dù Mục Trọng Hạ nói như vậy, nhưng hiện tại, cậu không yên tâm để Abiwo ở nhà một mình.
Mục Trọng Hạ cùng Ersong vội vàng đến lều của công tước Aura, đi được nửa đường, cậu bị một người chặn lại, là Tesir. Tesir thấy cậu thì vội nói: “Trọng Hạ! Em mau quay lại! Anh sẽ qua.”
Mục Trọng Hạ kể lại những gì mình nói với Taqilan cho Tesir, rồi tiến lên lần đầu tiên trong nhiều ngày ôm chặt Tesir. Tesir căng thẳng nói: “Bên Eden đã báo lại, rất có thể công tước Aura đã nhiễm bệnh dịch xác chết. Trọng Hạ, hãy nghe lời anh.”
Mục Trọng Hạ: “Không thể nào.”
Tesir: “Thường thì có thể không sao, nhưng bây giờ rất có khả năng!”
Có rất nhiều tình huống có thể gây ra nôn mửa và tiêu chảy kèm theo sốt, nhưng hiện tại đang là thời điểm bùng phát bệnh đậu mùa, việc xuất hiện một loại bệnh dịch khác là hoàn toàn có thể xảy ra. Sau khi nhận được tin tức, Tesir nhanh chóng liên lạc với Terra và những người khác, bộ lạc Zhailamu giờ đã lại căng thẳng.
Mục Trọng Hạ nhìn Tesir và nói: “Dù vì lý do gì, em cũng phải tự mình đi một chuyến. Hiện tại tình hình đặc biệt, chúng ta không thể cùng nhau tới đó được. Nếu em không thể trở về ngay được, thì nhà cửa sẽ giao cho anh. Nếu bên công tước Aura không có vấn đề gì, em cũng sẽ sớm về nhà thôi. Tesir, ông ấy không phải là người Eden bình thường. Em và Ersong sẽ qua, anh cứ chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ đi, mặc dù em nghĩ là không phải, nhưng chúng ta chuẩn bị sẵn cũng không hại gì. Anh yên tâm, em biết cách bảo vệ bản thân, anh hiểu rõ điều đó mà.”
Tesir hiểu ý Mục Trọng Hạ, nhưng hắn không thể để Mục Trọng Hạ liều lĩnh thêm nữa. Linh hồn của Mục Trọng Hạ đến từ một thế giới khác, nhưng cơ thể của cậu thuộc về một người đến từ lục địa Rodrigue khắc nghiệt, và bệnh tật có thể xâm nhập vào cơ thể cậu như một dịch bệnh.
Mục Trọng Hạ: “Yahan chưa bao giờ có dịch xác chết. Nếu Yahan có virus dịch xác chết, sẽ không có chuyện bây giờ mới bùng phát như vậy được. Dịch xác chết lây lan mạnh hơn bệnh đậu mùa, và vì dịch đậu mùa ở Yahan đã được kiểm soát nên không có lý do gì mà dịch xác chết xuất hiện muộn như vậy cả.”
Tesir không để Mục Trọng Hạ đi, và Mục Trọng Hạ xuất phát từ suy nghĩ muốn bảo vệ an toàn cho hắn nên cũng lên kế hoạch không để Tesir đi cùng. Phía Eden đã hỗn loạn, bộ đàm của Ersong liên tục kêu. Bộ đàm của Tesir cũng reo liên tục. Mục Trọng Hạ đẩy hắn ra: “Không có thời gian để lãng phí đâu, anh cứ lo chuyện của anh đi, em sẽ đi xem thử.”
Tesir: “Nếu trong vòng một giờ mà em chưa quay lại, anh sẽ đến đón em.”
Mục Trọng Hạ suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.
Cả hai người lùi lại, Mục Trọng Hạ dẫn Ersong theo, trong khi Tesir đến lều thủ lĩnh.
Khu vực xung quanh lều của Công tước Aura đã được chỉ định là khu vực cấm. Đội cận vệ thủ lĩnh đã bảo vệ khu vực cách lều Công tước Aura 50 mét, các thân vệ mà Công tước Aura dẫn theo đã canh chừng chặt chẽ lối vào. Ngay cả khi chưa đến gần, chỉ qua mặt nạ và khăn quàng, Mục Trọng Hạ đã có thể ngửi thấy mùi của hỗn hợp dung dịch khử trùng và khói ngải cứu rất mạnh. Hai cây ngải cứu khô được treo ngay gần lối vào lều, còn đang tỏa ra khói.
Khi thấy Mục Trọng Hạ, các cận vệ Eden lập tức mở cửa và nói vài lời vào bên trong. Mục Trọng Hạ dứt khoát bước qua ngưỡng cửa thấp và đi vào. So với sự ổn định của cậu, Ersong đứng sau lại yếu ớt và gần như ngã ở lối vào.
Mùi bên trong lều rất khó chịu, cửa sổ bị đóng chặt. Hai hải nô mà Công tước Aura mang theo cùng với một người hầu và ba bác sĩ từ Eden đều có mặt.
Trước khi bên nào có cơ hội nói (chào hỏi nhau),Công tước Aura đã đột ngột nhỏm dậy và nôn vào một cái chậu trống bên cạnh nền. Ersong vô thức lùi lại vài bước, vẻ sợ hãi rõ ràng hiện lên trong mắt cô. Bác sĩ Eden đang quỳ bên cạnh nền và người hầu của Công tước Aura cũng rõ ràng đã giật mình lùi lại. Chỉ có hai hải nô đứng đó mặt không biểu cảm, không có bất kỳ động thái nào.
Công tước Aura nôn ra một chất lỏng màu xanh cỏ, Mục Trọng Hạ vội vàng tiến lên đỡ ông. Chỉ mới có một thời gian ngắn từ lần sau cùng gặp ông, nhưng Công tước Aura đã gầy đi nhiều đến mức làm Mục Trọng Hạ lo lắng. Liệu có phải là dịch xác chết thật không? Nhưng một giọng nói kiên quyết bên trong cậu, từ thế giới khoa học hiện đại, đã nói với cậu rằng không thể nào là dịch xác chết được! Hai dịch bệnh xuất hiện đồng thời chỉ có thể là sự xuất hiện của tận thế.
Sau khi nôn xong, Công tước Aura yếu ớt dựa vào Mục Trọng Hạ. Cố gắng tập trung, đôi mắt mờ đục của ông nỗ lực nhìn thấy người lẽ ra không nên có mặt ở đây.
Mục Trọng Hạ đỡ Công tước Aura nằm lại, và ba bác sĩ cùng người hầu dường như đã nhận ra hành động trước đây của họ là không thích hợp. Giấu đi vẻ xấu hổ, họ lo lắng nhìn Công tước Aura và thầm thở phào nhẹ nhõm, rồi vội vàng tiến đến gần ông. Họ cầu nguyện thầm rằng công tước không thấy được cử chỉ né tránh của họ.
Mục Trọng Hạ nhìn vào chậu nôn và hỏi: “Công tước bắt đầu nôn, tiêu chảy và sốt từ khi nào?” Cậu đã cảm nhận được nhiệt độ bất thường từ Công tước Aura khi đỡ ông trước đó.
Một bác sĩ lập tức trả lời: “Công tước bắt đầu bị tiêu chảy và nôn từ ba ngày trước, ngày hôm sau thì bắt đầu sốt cao. Chúng tôi đã cho công tước dùng thuốc dinh dưỡng và thuốc hạ sốt, và cả món canh thảo dược phía ngài vẫn chuẩn bị hàng ngày nữa, nhưng tình trạng của công tước vẫn xấu đi.” Sợ Mục Trọng Hạ sẽ nghĩ thảo dược của bộ lạc Zhailamu có vấn đề, anh ta liền bổ sung,”Chúng tôi vẫn uống món canh thảo dược kia, đều không sao cả.”
Mục Trọng Hạ cảm thấy cạn lời, thượng thổ hạ tả rồi mà còn cố uống canh thảo dược, như thế chỉ khiến dạ dày càng khó chịu hơn! Ngay khi cậu định hỏi Công tước Aura đã ăn gì trong bốn ngày qua thì ông chợt cố gắng giơ tay. Hai hải nô – hiển nhiên là đã có kinh nghiệm – tiến tới đỡ ông dậy. Sau đó họ nửa khiêng nửa đỡ ông ra sau một tấm màn trong lều, và Mục Trọng Hạ hiểu ngay—ông bị tiêu chảy.
Bụng Công tước Aura đã hoàn toàn trống rỗng do nôn mửa và tiêu chảy. Tấm màn không cách âm được, mặc dù rất ngượng ngùng, nhưng Mục Trọng Hạ cũng không rời đi. Thay vào đó, cậu cẩn thận lắng nghe âm thanh khi Công tước Aura bị tiêu chảy và nhận ra giờ chỉ là nước. Cậu đi đến chỗ Ersong và thì thầm vài lời với cô. Ersong gật đầu và quay đi. Ba bác sĩ trao đổi ánh nhìn với nhau, tất cả đều có biểu cảm chua chát và sợ hãi, khả năng Công tước đã mắc bệnh dịch xác chết là không thể phủ nhận.
Công tước Aura mạnh mẽ và cường tráng lúc này đang được hai hải nô đỡ trở lại, trông như một người già yếu ớt đang chịu đựng cơn bệnh nặng. Ông yếu đến mức không chỉ không còn dáng vẻ của một vị lãnh đạo, mà ngay cả đứng cũng không nổi, biến từ một con hổ dữ thành một con mèo ốm yếu. Nằm đó, hiển nhiên là ông đang thở nhiều hơn hít vào. Mục Trọng Hạ đi ra phía sau màn xem xét, và khi trở về, cậu ngồi xuống trên bục, với tay vào cái chăn, và nói với Công tước Aura đang rất yếu ớt, “Công tước, tôi sẽ ấn vào bụng ngài, nếu đau, ngài hãy phát ra tiếng.”
Công tước Aura yếu ớt chớp mắt.
Mục Trọng Hạ ấn vào bụng Công tước Aura và hỏi, “Có đau không?”
Công tước Aura nhăn mặt, dường như đã tê liệt vì cơn bệnh kéo dài trong vài ngày qua. Mục Trọng Hạ ấn sâu hơn, “Ở đây có đau không?”
Công tước Aura rên lên hai tiếng, và với một luồng sức mạnh bất ngờ, ông đột nhiên đẩy Mục Trọng Hạ ra và nôn ra hai ngụm chất lỏng màu xanh vào cái chậu bên cạnh bục.
Mục Trọng Hạ vỗ lưng Công tước Aura, đỡ ông nằm xuống lại, rồi nhìn lên mấy người trông đã vô cùng tuyệt vọng, nói, “Tôi không nghĩ Công tước bị bệnh dịch xác chết.”
Vào thời điểm đó, bên trong lều của hoàng tử Kaidel và Hoàng tử Sulei, cả hai trông như đã mất đi hi vọng cuối cùng. Bệnh đậu mùa vẫn chưa qua mà bệnh dịch xác chết có thể đã tới. Liệu các vị thần có định tiêu diệt lục địa Rodrigue bằng cách gửi xuống hai loại bệnh dịch cùng lúc không? Hoàng tử Sulei gần như đang ở bên bờ vực tan vỡ, khóc lóc nói muốn về Eden. Cậu ta không thể chịu đựng thêm nữa, cậu ta không muốn chết! Hoàng tử Kaidel thì tương đối bình tĩnh hơn, nhưng anh ta đã đuổi mọi người đi hết rồi tự mình điên cuồng khử trùng lều bằng thuốc. Nghĩ đến việc mình đã gặp Công tước Aura mỗi ngày trước khi Công tước bị ốm, Hoàng tử Kaidel nhìn vào chai chất khử trùng trong tay, thậm chí đã nghĩ đến việc có nên uống luôn chất khử trùng này hay không.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.