🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 216: Để em suy nghĩ đã

Khi thân hình cường tráng đẹp trai với sự ghen tuông mãnh liệt lao về phía mình, não Mục Trọng Hạ như ngừng hoạt động. Cơ thể cậu bị điều khiển bởi h*m m**n đã bị kìm nén bấy lâu nay. th*n d*** cả trước lẫn sau đói khát tới mức đau đớn. Cậu rất muốn được thứ gì đó lấp đầy, được thứ gì đó bao bọc.

Không thể thở được vì miệng bị chặn, Mục Trọng Hạ cố gắng ngửa đầu ra sau để mũi có thể hoạt động bình thường. Cậu nắm và kéo đầu Tesir bằng cả hai tay, rồi lại ghì hắn vào người mình, hy vọng đối phương sẽ cho cậu sung sướng. Sự chủ động của Mục Trọng Hạ khiến hành động của Tesir càng trở nên thô bạo hơn. Nhưng khi quần áo của Mục Trọng Hạ lần lượt bị cởi ra, cơ thể gầy gò của cậu được đôi bàn tay to lớn của Tesir v**t v* từng chút một, d*c v*ng và ghen tuông trong cơ thể Tesir cũng đột nhiên biến mất.

Hắn trở mình, để Mục Trọng Hạ nằm lên người mình. Bàn tay Tesir v**t v* tấm lưng gầy gò của cậu, nhưng vẻ mặt hắn không còn h*m m**n nữa. Mục Trọng Hạ cảm thấy không thoải mái, không hiểu tại sao Tesir lại không tiếp tục. Cậu chống lên ngực Tesir và nâng thân trên lên: “Sao vậy anh?”

Tesir cau mày: “Em gầy quá.”

Cho nên anh không dám làm sao?

Nghĩ đến vóc dáng và sức mạnh của Tesir, Mục Trọng Hạ nhận ra, hắn đang đau lòng cậu, sợ làm cậu bị thương. Nhưng cậu chỉ sụt cân chứ không bị bệnh. Cậu muốn ngay bây giờ!

Mục Trọng Hạ không quan tâm đến việc Tesir đang đau lòng vì mình. Cậu trượt người xuống cho đến khi mặt mình thẳng hàng với d**ng v*t mềm nhũn của Tesir, rồi mở miệng “cắn” nó.

Tesir r*n r*, cơ thể lập tức căng cứng. Hai chân khép lại khiến Mục Trọng Hạ cảm thấy hơi không tiện, vì vậy, cậu liền tách hai chân ra, quỳ g*** h** ch*n hắn, lần này cậu đã dễ cắn anh hơn.

Tesir đặt tay phải lên đầu Mục Trọng Hạ, không đẩy cũng không ép. Hắn muốn najia ngồi dậy, nhưng cũng thèm muốn cảm giác mềm mại và ấm áp trong miệng em. Tesir chống đỡ cơ thể bằng tay trái, đôi mắt xanh của hắn trở nên sâu hơn. Đôi môi không đủ hồng hào vì mệt mỏi trong suốt thời gian này của najia đang cọ xát qua lại trên d**ng v*t c**ng c*ng của hắn, khiến hơi thở của Tesir càng trở nên nặng nhọc hơn.

Mục Trọng Hạ ngước mắt lên, nhìn thấy h*m m**n trong mắt Tesir. Cậu nở một nụ cười tự mãn rồi nâng túi trứng nặng trịch lên và l**m nó.

Tiếng r*n r* của Tesir ngày càng dày hơn. Khi Mục Trọng Hạ cố gắng ngậm một viên vào miệng, hắn không chịu nổi nữa nên đã kéo Mục Trọng Hạ lên, để cậu trong tư thế nằm bò trên bục và tách rộng mông ra.

“Ưm…”

Mục Trọng Hạ ngẩng cao cái cổ thon dài, đầu lưỡi xâm chiếm con đường bí mật đang háo hức muốn được đâm vào của cậu, khiến cậu vô thức khẩn cầu: “Vào đi anh… em muốn…”

Tesir duỗi thẳng phần thân trên đẫm mồ hôi của mình và từ từ đưa những ngón tay thô ráp vào. Nơi này quá chật. Thân thể đã lâu không được yêu thương, dù đã chìm đắm trong men tình, nhưng vẫn không đủ cho hắn.

“Ứm…”

Ngón tay chậm rãi ra vào cơ thể cậu, nhưng Mục Trọng Hạ lại cảm thấy đây chỉ là gãi ngứa mà thôi. Cậu vặn vẹo mông cầu xin, “Tesir…” Không đủ, không đủ…

Đôi mắt xanh băng của Tesir không hề có vẻ lạnh lùng thường thấy nữa. Hắn cúi đầu l**m vào lối đi chưa đủ mềm mại kia, lại rút ngón tay cái ra và thay thế bằng ngón trỏ và ngón giữa. Mục Trọng Hạ luồn tay xuống, muốn xoa dịu d**ng v*t cứng rắn đến đau đớn của mình, nhưng lại bị Tesir tàn nhẫn chặn lại.

“Tesir… em muốn…”

Tesir nắm tay Mục Trọng Hạ, tay kia tiếp tục mở lối vào còn chưa chuẩn bị xong kia. Những giọt mồ hôi trên trán hắn chảy xuống cằm, rơi cả xuống nệm.

Âm thanh của nước được đầu lưỡi và ngón tay mang lại khiến bầu không khí trong lều càng thêm d*m d*c. Mục Trọng Hạ mãi chưa được thỏa mãn, nước mắt lưng tròng, cậu hét lớn: “Tesir! Em muốn!”

Tesir rút những ngón tay ướt át của mình ra, giữ chặt lấy d**ng v*t đen dày của mình và ấn nó vào cái miệng nhỏ đang khóc lóc kia.

Hai tiếng r*n r* nghẹn ngào vang lên cùng một lúc. Khi cơ thể bị một v*t c*ng quen thuộc tách ra, Mục Trọng Hạ gần như bật khóc vì sung sướng. Cậu hợp tác bằng cách đẩy mạnh người vào thứ cứng cắn đó, và mặc dù kích thước của hai thứ này không cân xứng một cách nghiêm trọng, nhưng suy nghĩ duy nhất của cậu lúc này là để v*t c*ng lấp đầy và thỏa mãn mình.

Đại công tước Aura, bệnh dịch, máy truyền tin thuật pháp, vũ khí thuật pháp mới… mọi thứ đều xa rời cặp đôi đã xa cách quá lâu này. Lúc này, họ chỉ là một cặp đôi bình thường muốn cảm nhận nhau, ôm nhau và làm cho nhau hạnh phúc.

Khi cậu tỉnh lại thì trong lều đã tối đen. Bên cạnh còn có một cơ thể ấm áp và một cánh tay nặng nề đặt lên eo cậu. Mục Trọng Hạ khó khăn lật người, không quan tâm có đánh thức người kia hay không. Cậu giơ tay đặt lên eo người kia, chôn mình vào vòng tay rộng lớn của hắn.

“Em đói không?”

Quả nhiên, hắn đã tỉnh.

Mục Trọng Hạ lại nhắm mắt, toàn thân đau nhức, yếu ớt nói: “Em không đói, buổi trưa ăn nhiều quá rồi.” May mà cậu đã ăn nhiều, nếu không thì buổi chiều lấy đâu ra sức mà đánh vật như vậy.

Đôi bàn tay thô ráp xoa bóp eo cậu. Không như Tesir quen ngủ trần thân trên, Mục Trọng Hạ lại mặc đồ ngủ. Cậu sợ lạnh, dù lò sưởi trong lều được bật cả ngày, nhưng Tesir vẫn sợ cậu sẽ bị cảm. Mục Trọng Hạ bị làm cả buổi chiều, đến mức mơ màng ngủ thiếp đi, nên đương nhiên, Tesir đã tắm rồi mặc đồ ngủ vào cho cậu.

Đã lâu lắm rồi hai người mới có khoảng thời gian vui vẻ, không có thời gian nhàn hạ ôm nhau như vậy. Nghĩ đến đây, Mục Trọng Hạ lại dụi dụi vào ngực người kia. Và hiển nhiên, hành động này của cậu đã khiến người đàn ông rất hài lòng, động tác xoa eo càng dịu dàng hơn.

“Tối em muốn ăn gì? Anh làm cho em.”

Najia đã gầy lắm, Tesir quyết định phải chăm sóc cậu thật tốt, tốt nhất là không để cậu làm gì cả.

Mục Trọng Hạ: “Em sẽ ăn cháo và bánh bao, dùng canh còn thừa từ bữa trưa để nấu rau nhé, còn ba cha con muốn ăn gì thì tùy ý.”

Tesir: “Vậy ăn mì đi.”

Mục Trọng Hạ: “Vậy thì hầm thêm một nồi thịt nữa, em sẽ làm chút nước sốt.”

Tesir: “Anh sẽ làm, em nghỉ ngơi đi.”

Mục Trọng Hạ: “Vậy anh chuẩn bị rau củ, thái thịt thành khối vuông nhé, em chỉ phụ trách chiên thôi.”

Kỹ năng nấu ăn của Tesir chỉ ở mức trung bình nên việc làm thịt sốt vẫn hơi khó khăn. Sau khi suy nghĩ một lúc, Tesir nói: “Để anh làm xong hết rồi em hãy dậy.”

“Ừ.”

Sau hai lần thỏa mãn, Mục Trọng Hạ quả thực lười biếng đến mức không muốn động đậy, nhưng cậu vẫn không quên cơn giận của Tesir khi từ chỗ đại sư Mengri về, nhưng lại do dự không biết có nên hỏi hay không. Nếu hỏi sẽ lại khơi mào cơn giận của Tesir; nhưng nếu không hỏi, cậu sẽ tự chuốc lấy rắc rối nếu một ngày nào đó lại giẫm phải chỗ đau của người này lần nữa. Cậu cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra trước và sau chuyến thăm đại sư Mengri, nhưng không thể nhớ ra điều gì đã khiến Tesir không vui.

Mục Trọng Hạ chỉ đơn giản là tìm một chủ đề an toàn để xem liệu mình có thể tìm ra được điều gì đó hay không. Không phải là cậu nhát gan không dám hỏi, nhưng Tesir cứ luôn thích tự giấu những chuyện không vui trong lòng. Tesir lớn tuổi hơn, còn cậu là một thợ cơ khí. Tất cả những yếu tố này kết hợp lại đã khiến Tesir sẽ không muốn nói với cậu nếu hắn đang có điều gì đó phiền muộn.

“Đại sư Mengri và người của ông ấy đang rất lo lắng về tình hình hiện tại của Venice. Anh đã thảo luận việc này với Terra chưa? Em lo dịch bệnh này sẽ ảnh hưởng đến hoạt động thương mại của bộ lạc trong mùa ấm năm nay.”

Mọi công việc quan trọng của bộ lạc hiện đều do Tesir và Terra quyết định, trong khi thủ lĩnh Mushka chỉ đóng vai trò là người lãnh đạo tinh thần và là người công bố. Vì vậy, bất kỳ quyết định nào của bộ lạc đều phải được Tesir và Terra thảo luận trước.

Tesir ngừng xoa eo Mục Trọng Hạ, trầm giọng nói: “Bộ lạc sẽ cử người ra ngoài xem xét.”

Mục Trọng Hạ ngẩng đầu khỏi vòng tay hắn. Tesir giơ tay ra và bật đèn thuật pháp, căn lều trở nên sáng hơn. Sau khi thu tay về, Tesir tiếp tục xoa bóp eo cho Mục Trọng Hạ và nói: “Bộ lạc sẽ cử những người trong bộ lạc từng bị đậu mùa đến Venice để kiểm tra tình hình. Terra cũng lo cho Likuo.”

Mục Trọng Hạ hiểu ý: “Tuy Taqilan không nói, nhưng em cũng biết cô ấy rất lo cho Đại tư Jitong.”

Phía phu nhân Hách Nhiếp đã đưa tin tới rồi. Khi dịch bệnh bùng phát, Terra đã đến lãnh địa của Hữu Tượng Vương một chuyến. Phu nhân Hách Nhiếp bị Amu Yin giữ trong lều. Amu Yin đã cử một nữ nô lệ đến chăm sóc bà. Vì phải phụ trách và sợ bị lây nhiễm nên ông đã tách khỏi phu nhân Hách Nhiếp. Bây giờ không có tin xấu nào đến từ lãnh thổ của Hữu Tượng Vương nên coi như cả hai đều ổn cả.

Tesir: “Có lẽ Terra sẽ đích thân tới đó.”

Mục Trọng Hạ kinh ngạc: “Anh ta đích thân đến đó sao? Nhưng anh ta chưa từng mắc bệnh đậu mùa mà!”

Tesir: “Nếu có vấn đề gì với khu Likuo, Terra chỉ có thể giải quyết khi anh ta có mặt ở đó. Anh phải ở lại bộ lạc.”

Mục Trọng Hạ nhíu mày: “Nếu bên ngoài thật sự có dịch bệnh, Terra đi tới đó sẽ rất nguy hiểm.”

Tesir: “Anh ta lo phía Jitong.”

Đúng. Nếu Venice cũng bị dịch đậu mùa tấn công, và nếu như đại tư Jitong cũng không thoát khỏi, thì khi không có phu nhân Hách Nhiếp và Taqilan, thì Terra – em rể người Dimata của đại tư Jitong – chắc chắn sẽ là người nắm quyền. Nếu Venice ổn và Jitong cũng ổn thì việc Terra có đi hay không cũng không quan trọng, nhưng nếu không ổn thì sao?

Mục Trọng Hạ lo lắng, sau đó nghe Tesir nói: “Tera sẽ cẩn thận, bộ lạc sẽ mang đủ thảo dược và thuốc khử trùng đến.”

Dù mang đủ thảo dược và thuốc khử trùng thì cũng chưa thể hoàn toàn yên tâm, vì ngay cả bộ lạc cũng không còn nhiều thuốc khử trùng 84. Cách an toàn nhất là tiêm vắc-xin. Nghĩ đến đây, Mục Trọng Hạ cảm thấy hơi hoang mang. Đương nhiên cậu vui mừng vì Tesir không đi, nhưng Terra… Cậu không biết Taqilan có biết Terra sẽ đi Venice không. Lo lắng về chuyện này, Mục Trọng Hạ cũng không buồn hỏi thăm vì sao hôm nay Tesir không vui nữa. Dù sao thì Tesir có vẻ vẫn ổn nên có lẽ là không có vấn đề gì lớn.

Bữa tối, Mục Trọng Hạ chỉ làm món thịt sốt. Cậu ăn bánh bao hấp với rau củ thập cẩm và một bát cháo yến mạch. Sau bữa tối, Abiwo dọn dẹp và đưa Muzai và Moxi đi, để không gian riêng tư cho hai người cha. Tuy nhiên, Mục Trọng Hạ và Tesir không làm gì cả. Thay vào đó, họ chỉ nằm trên giường và trò chuyện. Không phải Tesir không muốn, mà là Mục Trọng Hạ đã gầy đến mức có thể nhìn thấy cả xương. Tesir đã tra tấn cậu cả buổi chiều rồi, làm sao nỡ tra tấn cậu thêm lần nữa. Chỉ có lần Mục Trọng Hạ bị sốt kia, cậu mới cực kỳ gầy gò, lần này, Tesir thực sự rất đau lòng.

Tesir dịu dàng và không làm phiền cậu nữa. Mặc dù buổi chiều Mục Trọng Hạ đã ngủ, nhưng chăn ấm đến nỗi dần dần cậu cũng trở nên mềm nhũn, cuối cùng ngủ thiếp đi trong vòng tay Tesir.

Mục Trọng Hạ vẫn lo lắng về chuyến đi Venice của Terra, nhưng hôm sau, còn chưa ăn sáng, Taqilan đã liên lạc với cậu qua bộ đàm gọi cậu tới. Nhân tiện cũng nhờ Mục Trọng Hạ nói với Tesir là Terra đang tìm hắn. Để lại Abiwo và Amunda dọn dẹp, hai người nhanh chóng ăn rồi cùng nhau ra ngoài.

Hai người cùng nhau đi đến lều của Terra và Taqilan, nhưng Terra đã đợi sẵn ở cửa. Mục Trọng Hạ bước vào lều, hai anh em Terra và Tesir rời đi. Mục Trọng Hạ nhìn ra ngoài cửa sổ, có vẻ như bọn họ đang đi tới lều thủ lĩnh.

Taqilan bảo hai hải nô bế Hectorun ra ngoài để hít thở không khí trong lành. Hôm nay trời vẫn nhiều mây nhưng không có tuyết. Hectorun đã bị nhốt trong lều hơn một tháng. Mặc dù có gầy đi vì dịch bệnh, nhưng cả Taqilan lẫn Terra đều không muốn giữ bé ở trong lều lâu hơn nữa. Trong tương lai, Hectorun sẽ phải ở lại Yahan hơn nửa thời gian trong năm, và bé cần phải làm quen với khí hậu của Yahan từ nhỏ. Sau một cơn bệnh nặng, người bệnh không nên cẩn thận hơn mà cần được cọ xát để có thể sống sót qua cái lạnh khắc nghiệt ở Yahan.

Mục Trọng Hạ đồng ý với quan điểm này. Chỉ cần không bị cảm lạnh thì vẫn nên ra ngoài. Sau khi để Mục Trọng Hạ ngồi xuống và đích thân rót cho cậu một tách trà, Taqilan lo lắng nói: “Samer, Terra muốn dẫn người đi Venice.”

Mục Trọng Hạ gật đầu: “Hôm qua tôi đã nghe Tesir nói, Terra chưa từng bị bệnh, nếu bên ngoài có dịch, tôi nghĩ sẽ hơi nguy hiểm.”

Taqilan: “Đúng, tôi cũng lo vậy. Nhưng không biết tình hình hiện tại của Venice thế nào? Chúng tôi cũng không biết gì về anh trai tôi ở Likuo cả. Tôi lo cho Likuo, nhưng cũng lo cho Terra.” Nói xong, Taqilan nắm lấy cánh tay Mục Trọng Hạ, “Samer, ‘bệnh đậu mùa trên người’ mà cậu nói có thể dùng cho Terra không? Gần đây tôi càng nghiên cứu thì càng thấy khả thi. Bệnh đậu mùa ở bò không đủ thời gian, nhưng nếu để Terra cứ thế đi Venice, nếu không có dịch bệnh thì không sao, nhưng nếu có…” Đôi mắt Taqilan đỏ hoe vì lo lắng, “Tôi rất sợ.”

Mục Trọng Hạ không ngờ Taqilan lại gọi mình tới vì chuyện này. Cậu hiểu được tình thế khó xử của cô. Một bên là người đàn ông mà cô yêu sâu sắc, còn bên kia là anh trai cô. Thật sự rất khó để nói tình hình bên ngoài hiện tại như thế nào. Có vẻ như chuyến đi của Terra sẽ là việc không thể tránh khỏi. Nếu bên ngoài cũng có dịch bệnh hoành hành thì lần này Terra chưa chắc đã an toàn 100%. Tuy nhiên, bệnh đậu mùa…

Mục Trung Hạ: “Tôi không thể đảm bảo phương pháp ‘bệnh đậu mùa ở người’ mà tôi vừa nói có hiệu quả đối với khả năng miễn dịch bệnh đậu mùa hay không. Dù sao thì nó cũng chưa được thử nghiệm.”

Taqilan: “Chúng ta cần phải thử xem có thành công hay không.” Lúc này, cô khàn giọng nói: “Nếu cứ để anh ấy đi mà không có biện pháp gì, tôi thà trở về Venice cùng anh ấy còn hơn.”

Mục Trọng Hạ: “Để tôi suy nghĩ đã.”

Taqilan: “Tôi tin cậu!”

Mục Trọng Hạ bỗng cảm thấy mình giống như Alexander.

Không ở lại chỗ Taqilan lâu, Mục Trọng Hạ trở về lều với tâm trạng đầy lo lắng. Abiwo và Amunda thấy Mục a phụ về tới có vẻ không vui nên không hỏi thêm câu nào nữa. Abiwo pha trà rồi đặt lên bàn. Mục Trọng Hạ cầm tách trà lên nhấp một ngụm rồi ngơ ngác nhìn chằm chằm vào tách trà.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.