🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 221: Thành công? Thất bại?

Những cơn sốt bùng phát liên tiếp ở Tesir và Terra dường như đã mở ra chiếc hộp Pandora. Đêm qua Mục Trọng Hạ đã thông báo cho thị vệ bên ngoài bảo Ersong và Gasu tạm thời không nên tới đây. Nếu các triệu chứng của Tesir và Terra chỉ là phản ứng với vắc-xin thì khả năng lây nhiễm sẽ rất nhỏ và không sao cả; nhưng nếu việc tiêm vắc-xin thất bại thì không những không tạo ra khả năng miễn dịch mà còn gây ra một đợt dịch đậu mùa mới, khi đó cậu và Taqilan sẽ phải cô lập vi-rút trong lều cách ly.

Mục Trọng Hạ và Taqilan bắt đầu khử trùng lều. Vết phát ban vẫn chưa xuất hiện nên cậu không dám nấu canh thảo dược cho Tesir và Terra mà chỉ có thể cho họ uống thêm nước. Hai người làm việc mà tay vẫn run lên. Dù là thiên đường hay địa ngục, bây giờ cũng chỉ có thể phó mặc cho các vị thần.

Sau một đêm, nhiệt độ cơ thể của Tesir và Terra tăng thẳng lên mức sốt cao. Mục Trọng Hạ sờ trán họ, cảm thấy nhiệt độ đã tăng lên khoảng 40 độ. Đến giữa buổi sáng, Tesir và Terra bắt đầu nổi mẩn đỏ. Mục Trọng Hạ và Taqilan vô cùng sợ hãi, nhưng dường như cũng nhìn thấy được tia hy vọng. Hai người khử trùng nhiều nhất có thể xung quanh giường của Tesir và Terra và thay quần áo cho họ. Mục Trọng Hạ nấu canh thuốc và nấu cháo thuốc. Vì phát ban đã xuất hiện, có nghĩa là virus trong cơ thể cả hai đã bắt đầu phát huy tác dụng, nên chỉ cần dùng thuốc là đủ… phải không?

Mục Trọng Hạ không dám để hai người tiếp tục sốt cao như vậy, cũng không dám nói cho Taqilan biết sự bất an và lo lắng của mình, bởi vì Taqilan chắc chắn sẽ hoảng loạn hơn cả cậu. Mục Trọng Hạ cố nén mọi lo lắng và sợ hãi trong lòng, không dám biểu hiện ra ngoài mặt. Theo phương pháp tiêm vắc-xin ngâm nước, triệu chứng bệnh đậu mùa thường bắt đầu xuất hiện sau 7 ngày kể từ khi tiêm vắc-xin. Tesir và Terra bắt đầu xuất hiện triệu chứng vào ngày thứ tư, nhưng cậu và Taqilan vẫn ổn. Giờ Mục Trọng Hạ thực sự không biết đây là thành công hay thất bại. Tất nhiên, phương pháp tiêm vắc-xin ngâm nước là nhằm mục đích phòng bệnh đậu mùa. Mặc dù bệnh đậu mùa ở đây trông giống bệnh đậu mùa kiếp trước, nhưng chắc chắn không phải là một. Mục Trọng Hạ đã từng nhìn thấy những con bò mắc bệnh đậu mùa và đã tìm kiếm hình ảnh bệnh đậu mùa trên Internet nên đương nhiên có thể thấy sự khác biệt khi so sánh.

“Anh có cảm thấy chóng mặt hay buồn nôn không?”

Sau khi kiểm tra lại trán hắn, thấy nhiệt độ vẫn không giảm, Mục Trọng Hạ lo lắng hỏi. Tesir khàn giọng nói: “Không, và anh cũng không buồn ngủ.” Hắn chỉ cảm thấy hơi mệt thôi, nhưng Tesir đã che giấu điều đó. Hắn biết Trọng Hạ rất sợ hãi, rất bất an và rất lo lắng cho mình.

Vì sốt cao nên mắt Tesir hơi ngấn nước và cổ họng hơi khàn. Có thể nói, đây là lần đầu tiên Tesir bị bệnh nặng như vậy kể từ khi sinh ra, ít nhất là theo góc nhìn của Mục Trọng Hạ. Tesir bị phát ban ở cổ, ngực và lưng, nhưng số lượng rất ít. Không giống như những bệnh nhân từng mắc trước đây, phát ban nhiều tới mức ai nhìn thấy có khi còn mắc chứng sợ lỗ. Tình trạng phát ban mà Tesir và Terra đang phải chịu đựng hiện nay chỉ giống như mụn trứng cá nhẹ. Thoạt nhìn, có vẻ như tất cả đều là phát ban, nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể thấy có khoảng trống lớn giữa các nốt phát ban đó.

Tiếng ấm nước thuật pháp vang lên báo hiệu nước đã sôi, Mục Trọng Hạ rót nửa chậu nước ngải cứu sôi ra. Nguồn ngải cứu của bộ lạc đã gần cạn kiệt, hiện tại số lượng ngải cứu trồng trong lều trồng trọt đã được tăng lên. Bộ lạc còn khuyến khích những gia đình có điều kiện dựng lều trại tại nhà để trồng ngải cứu nhằm cung cấp cho nhu cầu của mình. Cây ngải cứu mà Mục Trọng Hạ đang sử dụng hiện nay cũng được thu hoạch từ chính khu vườn của cậu. Cậu đã bảo Abiwo hái và gửi cho mình. Mục Trọng Hạ để nước ngải cứu trong chậu cho nguội rồi rót thêm một cốc nước cho Tesir uống. Cứ coi như bị cảm lạnh thôi. Uống nhiều nước hơn và đi vệ sinh thường xuyên hơn để đào thải độc tố ra khỏi cơ thể là được. Có thể nói Mục Trọng Hạ đã dùng mọi biện pháp có thể nghĩ tới.

Sau khi uống nước, Tesir không dám cầm tay Mục Trọng Hạ. Hắn nói bằng giọng khàn khàn: “Vất vả cho em rồi.”

Mục Trọng Hạ: “Được rồi, giờ em vất vả, đợi anh khỏe lại thì đến lượt anh vất vả.”

Đôi mắt Tesir ánh lên ý cười.

Thuốc hạ sốt không có tác dụng với virus đậu mùa nên Mục Trọng Hạ cũng không lãng phí thuốc. Cứ dùng nước ngải cứu lau vùng phát ban và ăn canh, cháo thảo dược mỗi ngày là được. Mục Trọng Hạ không cho Tesir ăn bất kỳ món ăn mặn nào cả, đặc biệt là thịt bò hoặc thịt cừu. Cậu cũng không đưa bất cứ thứ gì cho Tesir. Tất nhiên, nếu Tesir không ăn được thì Terra cũng không ăn được. Taqilan chắc chắn sẽ làm theo Mục Trọng Hạ. Mục Trọng Hạ cảm thấy thịt bò, thịt dê, thịt cá đều là đồ ăn gây kích ứng, e là lúc này có ăn cũng không có tác dụng gì. Mục Trọng Hạ chủ yếu sử dụng thịt gà. Súp gà, cháo gà, thịt gà xé nhỏ. Đối với cả hai loài ăn thịt như Tesir và Terra, ăn thịt gà chắc chắn là an toàn.

Đến ngày thứ tám, cơn sốt của Tesir và Terra bắt đầu thuyên giảm. Không có sự gia tăng đáng kể về số lượng phát ban, nhưng cũng không có dấu hiệu đóng vảy. Tuy nhiên, cả hai đều khá tỉnh táo. Nhưng đến đêm thứ tám, Taqilan bắt đầu sốt. Terra không vội gọi Ersong và Gasu đến. Anh đâu phải không có sức lực, nên anh sẽ ở đây chăm sóc Taqilan. Những lúc như thế này, những người chưa từng bị bệnh nên cố gắng tránh ở đây. Mục Trọng Hạ âm thầm lo lắng. Tại sao cậu vẫn chưa có phản ứng gì nhỉ? Chẳng lẽ cậu thất bại rồi sao?

Lúc này, Tesir nói với cậu: “Anh nghĩ chúng ta đã thành công, có thể bắt đầu tiêm vắc-xin cho những người khác”.

Mục Trọng Hạ không dám quyết định.

Tesir: “Nếu không thì sẽ quá muộn.”

Lòng Mục Trọng Hạ chùng xuống. Đúng, còn phải mất một thời gian để trẻ phục hồi sau khi tiêm vắc-xin. Nhưng họ không thể trì hoãn việc đến Venice để tìm hiểu thông tin nữa.

Mục Trọng Hạ hỏi: “Anh định phái bao nhiêu người? Những người đã từng mắc bệnh đậu mùa ấy.”

Tesir: “Hai trăm dũng sĩ là đủ.”

Mục Trọng Hạ: “Chúng ta cứ đợi thêm chút nữa. Nếu ngày mai Taqilan phát ban, tình hình của anh và Terra vẫn tiếp tục cải thiện, thì chúng ta sẽ tiến hành.”

Tesir đồng ý.

Taqilan không đợi đến ngày hôm sau mới phát ban. Cô bắt đầu phát ban sau khi sốt bốn giờ, nhiệt độ cơ thể tăng rất nhanh khiến Terra vô cùng lo lắng và cũng khiến Mục Trọng Hạ sợ muốn chết. Trạng thái của Taqilan khác với Tesir và Terra. Không dám để Taqilan tiếp tục sốt, cũng không quan tâm đến việc phát ban lớn đến mức nào, Mục Trọng Hạ trước tiên bảo Terra cho Taqilan ăn một bát canh thuốc, sau đó bảo anh dùng nước ngải cứu lau người cho cô.

Mùi thảo mộc rất nồng tỏa ra trong lều, Đại công tước Aura lại gọi Hoàng tử Kaidel và Sulei tới. Mục Trọng Hạ vừa vào lều cách ly đã ở trong đó không ra ngoài. Không ai trong số họ có thể tìm hiểu xem họ đang làm gì ở đó. Bây giờ lại dường như có mùi thảo mộc đang sôi bốc ra từ đó. Đại công tước Aura rất nghi ngờ rằng ít nhất một trong bốn người, Mục Trọng Hạ, Terra, Taqilan và Tesir, bị bệnh, và rất có thể vẫn là bệnh đậu mùa.

Sau khi nghe những lời Đại công tước Aura nói, Kaidel và Sulei vô cùng sợ hãi. Họ vừa mới thoát khỏi một trận dịch đậu mùa, nếu một trận dịch khác xảy ra nữa thì họ sẽ phát điên mất!

Đại công tước Aura dẫn hai hoàng tử đi tìm Mushka, nhưng thấy Mushka đang uống trà sữa và ăn thịt nướng với Amu Yin, Lang đầu của lãnh địa Hữu Tượng Vương trong lều, còn vừa nói chuyện vừa cười đùa, không hề có bất kỳ dấu hiệu căng thẳng nào do dịch đậu mùa tái phát trong bộ lạc. Sau lời chào hỏi, Mushka còn mời Đại công tước Aura và hai hoàng tử ngồi xuống và cùng họ dùng “trà chiều”.

Amu Yin đã chủ động nói với Mushka là mình sẽ đến Venice cùng Terra, đồng thời cũng thông báo với thủ lĩnh là ông đã được sự chấp thuận của Hữu Tượng Vương. Mushka không từ chối. Dù sao thì việc Amu Yin có thể đi hay không cũng là do Terra và Tesir quyết định. Bây giờ ông cảm thấy rất vui vẻ khi được làm một thủ lĩnh nhàn hạ. Lý do khiến Mushka được tự do như vậy là vì Terra và Tesir đã nói rõ là họ sẽ không chiến đấu với nhau để giành vị trí thủ lĩnh, và anh sẽ nhường vị trí này cho Tesir. Vài năm nữa, khi uy tín của Mục Trọng Hạ ở Yahan ngày càng tăng, cũng sẽ đến lúc ông ta từ chức thủ lĩnh. Mushka rất cởi mở trong vấn đề này. Ông nghĩ, chỉ riêng việc bộ lạc của ông có thể trở thành bộ lạc đứng đầu Yahan trong thời của mình cũng đủ để ông tự hào rồi.

Sau khi Đại công tước Aura ngồi xuống, ông không vòng vo nữa mà nói với giọng lo lắng: “Thủ lĩnh Mushka, Mục đại sư đã ở trong phòng lều cách ly ngày rồi. Thuộc hạ của tôi vô tình ngửi thấy mùi thuốc tỏa ra từ đó. Tôi lo Mục đại sư bị bệnh, rất lo.”

Hoàng tử Sulei cũng phụ hoạ: “Đúng vậy. Mục đại sư là sứ giả hữu nghị giữa Eden và Yahan. Sự an toàn của Mục đại sư không chỉ là mối quan tâm hàng đầu của Yahan, mà còn là mối quan tâm hàng đầu của chúng tôi.”

Amu Yin nhìn hai người đang hát đồng thanh, nheo mắt lại một lúc. Mushka ra vẻ khó xử nói: “Sự an toàn của Mục đại sư đương nhiên là việc quan trọng nhất đối với tất cả các bộ lạc ở Yahan. Nhưng tôi thực sự không biết Mục đại sư và đại sư Taqilan đang làm gì. Mặc dù tôi là thủ lĩnh của bộ lạc Zhailamu, nhưng tôi không thể ‘liều lĩnh’ can thiệp vào công việc của Mục đại sư được. Về phần canh thảo dược, tôi đã nghe Terra nói, dường như đại sư Taqilan đang nghiên cứu thuốc. Có lẽ canh thảo dược lần này đã mang lại cho đại sư Taqilan một số cảm hứng chăng.”

Đại công tước Aura không tin, nói: “Tôi còn tưởng Mục đại sư sẽ không hứng thú với dược phẩm trước khi phát triển ra vật phẩm thuật pháp mới chứ. Hơn nữa, Mục đại sư là thợ cơ khí, cho dù có nghiên cứu loại thuốc mới thì đại sư Taqilan cũng sẽ không kéo Mục đại sư đi cùng.”

Mushka: “Thuốc của Mục đại sư đóng vai trò lớn trong việc đẩy lùi dịch đậu mùa này. Có lẽ vì lý do này mà đại sư Taqilan muốn đưa Mục đại sư đi cùng.”

Đại công tước Aura: “Vậy tại sao Terra và Ưng Vương Tesir lại phải đi theo?”

Mushka có vẻ hơi không vui. Đây là bộ lạc Zhailamu. Hành vi hung hăng của Đại công tước Aura là có ý gì? Terra và Tesir muốn làm gì lại cần phải có sự đồng ý của người Eden mới được chắc? Người Dirott có ai đến hỏi đâu!

Sắc mặt lạnh đi, Mushka nói: “Tôi không thể nói Mục đại sư muốn làm gì. Tôi chỉ cần cung cấp cho Mục đại sư mọi tiện nghi mà ngài ấy cần là được.”

Đại công tước Aura nhìn chằm chằm vào Mushka và nói: “Thủ lĩnh Mushka, tôi có lý do để nghi ngờ là có ai đó trong số mấy người Mục đại sư lại bị nhiễm bệnh đậu mùa.”

Đồng tử của Amu Yin nhanh chóng co lại, ông cũng nhìn về phía thủ lĩnh. Nhưng thủ lĩnh chỉ cười khẩy: “Đại công tước, ngài nghĩ nhiều quá rồi. Nếu cảm thấy bộ lạc Zhailamu không còn an toàn nữa, ngài có thể về Eden trước.”

Đại công tước Aura vô cùng tức giận. Lời nói của Mushka khiến ông không thể phản bác. Ông muốn quay trở lại Eden, nhưng thực tế yêu cầu ông phải thận trọng. Nhưng Đại công tước Aura không thể nuốt trôi cơn giận khi bị Mushka phản công này.

Đúng lúc bầu không khí trong lều đang căng thẳng thì có người bên ngoài gọi lớn: “Thủ lĩnh!”

Mushka thu lại vẻ hung dữ: “Vào đi.”

Thị vệ bước vào, anh ta là một trong những thị vệ chịu trách nhiệm bảo vệ lều cách ly. Anh ta coi như không nhìn thấy Đại công tước Aura và hai hoàng tử của Eden. Thay vào đó, anh ta bước thẳng đến chỗ thủ lĩnh, quỳ một chân xuống, thì thầm vài lời, sau đó lấy một lá thư dày từ trong tay áo ra đưa cho ông.

Mushka cầm lá thư và nói với Đại công tước Aura: “Đại công tước, các vị điện hạ, tôi có chuyện quan trọng phải giải quyết, giờ không thể tiếp các vị được.”

Đại công tước Aura đứng dậy, sắc mặt tối sầm: “Vậy ngày khác ta lại tới.”

Hai hoàng tử không còn lựa chọn nào khác ngoài việc rời đi cùng Đại công tước Aura. Mushka thậm chí còn không nể mặt Đại công tước Aura, thì chắc chắn sẽ không nể mặt hai người họ. Dù họ có nói bao nhiêu đi nữa cũng chẳng có tác dụng gì đâu.

Ngay sau khi Đại công tước Aura và hai hoàng tử rời đi, Mushka đã lấy lá thư ra khỏi phong bì mà không hề có ý định tránh mặt Amu Yin. Thấy vậy, Amu Yin cũng không hề tránh đi. Mushka mở lá thư ra, vẻ ngạc nhiên nhanh chóng hiện lên trên khuôn mặt ông. Nội dung của bức thư thực ra rất ngắn, sở dĩ dày là vì có quá nhiều tên. Mushka liếc nhanh qua chục trang cuối, trên đó ghi đầy tên người. Ông lập tức nói: “Amu Yin, đi tìm Abiwo. Hai người hãy chuẩn bị đồ đạc và đến tìm Tesir.”

Amu Yin không hỏi tìm Tesir làm gì. Ông đứng dậy, chào thủ lĩnh rồi vội vã rời đi. Sau khi Amu Yin rời đi, Mushka lập tức ra lệnh cho Tulasen, Suwangbi, Khanbana và những người khác nhanh chóng đến gặp mình, đồng thời cũng phái người đi mời đại phù thuỷ, Ersong và Gasu đến. Ngay sau đó, bên ngoài lều thủ lĩnh, thị vệ thủ lĩnh đã bao vây chặt xung quanh lều, không một người ngoài nào được phép đến gần trong phạm vi 30 mét xung quanh.

Đại công tước Aura và những người khác đương nhiên nhận ra tình hình này ngay lập tức. Bên trong lều, Đại công tước Aura vẫn luôn cau mày. Ông có cảm giác là bộ lạc Zhailamu đang thực hiện một động thái mạnh mẽ nào đó nhưng cố tình tránh họ, hay nói cách khác là tránh tất cả người Eden và Dirrot trong bộ lạc. Còn Taqilan… cô ta đã không còn là người Dirrot nữa.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.