🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 224: Sốt cao!

Taqilan cảm thấy hơi rầu rĩ. Cô ấy phàn nàn với Terra: “Giờ trong lòng mẹ em chỉ có Amu Yin thôi.”

Nghe câu này, Terra chỉ có thể mỉm cười vỗ nhẹ Taqilan, hy vọng cô có thể tiếp tục ngủ. Ngay cả qua lớp chăn, Terra vẫn có thể cảm nhận được hơi nóng từ cơ thể Taqilan. Anh rất lo lắng, nhưng không hề biểu lộ chút lo lắng nào trên khuôn mặt.

Sau khi tắm rửa thay quần áo, phu nhân Hách Nhiếp chỉ đứng ngoài cửa nhìn Taqilan, nói với cô vài câu rồi đi gặp Amu Yin. Sau đó, nàng dường như biến mất và không bao giờ xuất hiện nữa, nên Taqilan mới phàn nàn với Terra.

Không giống như “nỗi buồn” của Taqilan, Amu Yin lại có một cảm giác hoàn toàn khác. Không dám hôn Thiên Đoá, Amu Yin ôm Thiên Đoá vào lòng, liên tục v**t v*. Trước khi mất kiểm soát, ông mới khó khăn rút tay ra và chỉnh lại quần áo cho Thiên Đoá. Hai người ôm chặt lấy nhau để xoa dịu h*m m**n trống rỗng trong cơ thể. Với sự xuất hiện của Thiên Đoá, cuộc chia tay giữa hai người tự nhiên cũng kết thúc. Không ai nhắc lại chuyện này nữa, như thể giữa hai người chưa từng xuất hiện chữ “chia tay”.

Thiên Đoá đã tới rồi, dù Amu Yin có lo lắng cho nàng thế nào cũng không thể để nàng quay về được. Thiên Đoá cũng thuật lại lời của Mục Trọng Hạ cho Amu Yin y như lời cậu đã nói. Mục Trọng Hạ không thể đảm bảo 100% là những người đã tiêm vắc-xin sẽ không lây nhiễm cho người khác trong thời gian có triệu chứng, nhưng cậu có thể chắc chắn là khả năng lây nhiễm sẽ thấp hơn nhiều so với những bệnh nhân đậu mùa thông thường. Trong thời gian bùng phát bệnh đậu mùa, cậu và Taqilan đã chăm sóc nhiều trẻ em mà không hề bị nhiễm bệnh, điều này đủ cho thấy tầm quan trọng của các biện pháp phòng ngừa đúng cách trong việc ngăn chặn sự lây lan của vi-rút. Chỉ cần Thiên Đoá thực hiện tốt các biện pháp phòng ngừa thì khả năng nàng bị lây từ Amu Yin trong thời gian tiêm chủng sẽ rất, rất thấp.

Thiên Đoá đã đến nên nàng sẽ chăm sóc Amu Yin, Mục Trọng Hạ cũng cảm thấy yên tâm hơn chút. Cùng lúc đó, “lều tiêm chủng” được dựng lên ở phía sau bộ lạc cũng đã chật kín nhóm dũng sĩ Hùng Ưng Vệ đầu tiên được tiêm chủng. Tulasen, Khanbana và Suwangbi đều có trong danh sách. Suwangbi là đội trưởng đội cận vệ, không phải là Hùng Ưng Vệ, nhưng anh ta cũng là một dùng sĩ và có ma thú đồng hành. Cùng lúc đó, với tư cách là “cháu trai” của Mushka, khi biết những ứng cử viên do thủ lĩnh chỉ định là những người sẽ đến Venice để tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra, Suwangbi đã kiên quyết yêu cầu được đi cùng Tulasen và Khanbana.

Những người được chọn này không hề biết thủ lĩnh yêu cầu họ làm gì trong căn lều ở phía sau. Phải đến khi họ làm theo yêu cầu và bước vào lều với hành lý đơn giản, họ mới biết mình sắp phải đối mặt với điều gì, cũng biết Tesir, Terra, Mục đại sư và đại sư Taqilan đang nghiên cứu thứ gì khi họ “biến mất” gần đây.

Những dũng sĩ biết được sự thật đều rất phấn khích. Trong đợt dịch đậu mùa này, một số dũng sĩ của Hùng Ưng Vệ cũng bị nhiễm bệnh. Nhưng có lẽ là vì các dũng sĩ là người có thể lực mạnh nhất nên so với những chiến binh bình thường và những tộc nhân trong bộ lạc, tỷ lệ dũng sĩ Hùng Ưng Vệ bị nhiễm bệnh là thấp nhất. Chỉ có chưa đến 30 dũng sĩ Hùng Ưng Vệ của bộ lạc Zhailamu bị nhiễm bệnh, điều này cho thấy tỷ lệ nhiễm bệnh thấp đến mức nào. Lúc đầu, mọi người đều sợ hãi virus đậu mùa. Sau này mới biết là chỉ cần những người từng bị và đã sống sót thì họ sẽ không bị nhiễm lại. Nhiều người chưa bị nhiễm bệnh thực sự có hơi ghen tị. Điều này cũng liên quan đến sư thực là số người chết thực tế ở bộ lạc Zhailamu không lớn. Ngay cả khi không có dịch đậu mùa thì số người trong bộ lạc chết vì bệnh tật và chiến đấu hàng năm vẫn nhiều hơn là chết vì dịch bệnh. Trước khi Mục Trọng Hạ đến bộ lạc Zhailamu, số người chết trong các trận chiến vào mùa tuyết hàng năm lên tới hàng chục ngàn, cộng thêm số trẻ em chết vì bệnh tật và thời thơ ấu hàng năm… Vì vậy, khi họ phát hiện ra dịch bệnh đậu mùa không đáng sợ như lời đồn – nếu Mục Trọng Hạ biết mọi người đều nghĩ như vậy, hẳn cậu sẽ không biết nên cười hay nên khóc – nói tóm lại, bây giờ rất nhiều người ghen tị với những người đã từng mắc bệnh đậu mùa.

Bây giờ lại có thể tiêm vắc-xin! Làm sao họ có thể không phấn khích khi biết rằng vắc-xin có thể cung cấp khả năng miễn dịch với bệnh đậu mùa chứ! Mục Trọng Hạ nhấn mạnh với Ersong và Gasu là không có dữ liệu hợp lệ nào chứng minh rằng loại vắc-xin mà cậu đề xuất thực sự có thể tạo miễn dịch chống lại bệnh đậu mùa. Ersong và Gasu cũng báo cáo tình hình trung thực với thủ lĩnh Mushka, nhưng họ không thể ngờ đến sự tin tưởng mù quáng của mọi người vào Mục Trọng Hạ. Đặc biệt là khi Tesir, Terra và Taqilan lần lượt xuất hiện triệu chứng, rõ ràng là yếu hơn nhiều so với các triệu chứng nhiễm bệnh thực sự trước đó, Mushka càng tin lý thuyết tiêm chủng của Mục đại sư có hiệu quả! Vì có hiệu quả nên chắc chắn là có thể cung cấp khả năng miễn dịch chống lại bệnh đậu mùa!

Những người được chọn đều vui vẻ đi tiêm vắc-xin. Những người không được chọn, mặc dù không rõ những người được chọn sẽ làm gì. Nhưng được chọn vào đợt đầu tiên thì chắc chắn là một vinh dự, bất kể có làm gì, và đó cũng là bằng chứng cho lòng dũng cảm của họ! Chỉ trong chốc lát, lều thủ lĩnh đã bị các dũng sĩ bao vây. Mọi người đều tỏ ra bất công với những người được chọn, và không nghĩ bản thân thua kém đồng đội của mình (về lòng dũng cảm). Mushka bị họ quấy tới mức đau cả đầu. Mặc dù Mushka là người bản xứ Dimata, nhưng bị hàng chục hàng trăm người cơ bắp và khỏe mạnh bao vây, một số người thậm chí còn mang theo cả ma thú đồng hành của mình. Cảnh tượng đó chắc chắn sẽ mang lại cho ông một áp lực tâm lý nào đó. Ngay cả bản thân Tesir cũng không thích bị các dũng sĩ trong bộ lạc vây quanh.

Thời điểm này, Mushka đành phải đổ lỗi cho người khác. Các ứng cử viên là do Tesir lựa chọn và ông chỉ triệu tập nhóm dựa trên danh sách do Tesir đưa tới. Thủ lĩnh Mushka đã thể hiện vẻ “phục tùng” hoàn toàn đối với Tesir và không hề quan tâm đến việc ảnh hưởng danh tiếng của mình với tư cách là một thủ lĩnh. Đổ lỗi xong, Mushka cũng hơi chột dạ. Nhưng dù sao thì giờ cũng không liên lạc được với Tesir và Terra, các tộc nhân cũng không thể đột nhập vào lều tìm họ. Ông chỉ cần cầm cự cho đến khi Tesir và Terra “ra ngoài”, rồi giao “vấn đề rắc rối” này cho hai đứa nó giải quyết là xong!

Tesir và Terra, những người đang “ẩn náu” trong lều, không để ý đến những gì đang diễn ra bên ngoài, càng không hề biết cha ruột đã “đổ lỗi” cho mình như thế nào. Đến chiều ngày thứ tư, Abiwo bắt đầu sốt. Điều này làm Mục Trọng Hạ rất ngạc nhiên.

“Em còn tưởng Lang đầu Amu Yin sẽ là người xuất hiện triệu chứng trước cơ.”

Sau khi đưa cho Abiwo một bát canh thảo dược và một lọ thuốc dinh dưỡng, Mục Trọng Hạ bảo y ngừng đọc sách và nằm xuống nghỉ ngơi. Sau khi trở về phòng mình và Tesir từ phòng của Abiwo, Mục Trọng Hạ nói với Tesir.

Tesir không thể giải thích được thứ tự xuất hiện của các triệu chứng. Không chỉ Tesir gặp khó khăn trong việc tìm ra quy luật, mà ngay cả Mục Trọng Hạ cũng bối rối. Không hề có một khuôn mẫu nào cả. Có tiếng cửa mở. Mục Trọng Hạ bước ra khỏi phòng thì thấy phu nhân Hách Nhiếp đi ra. Không đợi cậu nói gì, nàng đã hỏi: “Abiwo có triệu chứng rồi sao?”

Mục Trọng Hạ: “Đúng vậy. Cậu ấy bắt đầu sốt, nhưng vẫn chưa phát ban.”

Thiên Đoá: “Ta có thể đi xem không?”

“Có thể.”

Mục Trọng Hạ đưa phu nhân Hách Nhiếp đến chỗ Abiwo. Abiwo đang choáng váng nằm đó thì thấy Mục a phụ lại đến cùng phu nhân Hách Nhiếp. Y lập tức ngồi dậy.

Thiên Đoá đưa tay sờ trán Abiwo, phát hiện rõ ràng là y đang sốt. Tuy nhiên, Abiwo lại rất xấu hổ. Đó là lần đầu tiên y được một người phụ nữ chạm vào trán, và y không quen với điều đó. May mà Thiên Đoá chỉ chạm vào để xem cơn sốt của Abiwo cao đến mức nào khi mới bắt đầu biểu hiện các triệu chứng, rồi đã lập tức rời đi. Mục Trọng Hạ bảo Abiwo tiếp tục nằm nghỉ, lát nữa cậu sẽ mang cháo thuốc tới.

Sau khi Thiên Đoá trở về, nàng nói với Amu Yin: “Abiwo đúng là đã sốt, rất nóng, nhưng em thấy cậu bé ấy vẫn khá tỉnh táo. Còn anh thì sao? Anh có thấy lạnh hay khó chịu không?”

Amu Yin đưa tay ra, Thiên Đoá cũng đưa tay qua. Sau khi nắm lấy bàn tay mềm mại như không xương của Thiên Đoá, Amu Yin nói: “Anh không cảm thấy khó chịu lắm. Đoá, em hãy yên tâm. Mục đại sư nói nếu thất bại, anh vẫn có thể tiêm lại.”

Thiên Đoá đưa tay chạm vào trán Amu Yin, Amu Yin cúi xuống phối hợp. Nhiệt độ dưới trán của lòng bàn tay ở mức bình thường, Thiên Đoá cảm thấy vô cùng mâu thuẫn. Bà không thấy tình trạng của Tesir và Terra khi họ mới bị sốt cao, nhưng đã thấy Taqilan khó chịu đến mức nào. Bà lo Amu Yin sẽ mệt mỏi khi xuất hiện các triệu chứng, nhưng cũng lo việc tiêm vắc-xin của Amu Yin sẽ không thành công. Chắc chắn nếu thành công ngay từ lần đầu tiên thì mới là tốt nhất.

Trong phòng, Mục Trọng Hạ cũng đang đo nhiệt độ “thủ công” cho Tesir. Nhiệt độ của Tesir đã trở lại bình thường và vết phát ban bắt đầu đóng vảy sau khi cơn sốt thuyên giảm. Điều này khác với Taqilan. Taqilan vẫn còn sốt, nhưng không còn cao như trước nữa. Nhiệt độ lòng bàn tay cô ước tính vào khoảng 37,5 độ. Tuy nhiên, không chỉ các vảy phát ban trên cơ thể cô đã bắt đầu bong ra, mà số lượng phát ban còn thuyên giảm. Giống như Terra và Tesir, các vết phát ban chỉ bắt đầu đóng vảy sau khi cơn sốt thuyên giảm.

“Thật kỳ lạ.” Mục Trọng Hạ lại lẩm bẩm, ghi chép vào sổ tay: “Abiwo sốt trước Lang đầu Amu Yin, mà anh và Terra là sau khi hết sốt mới bắt đầu đóng vảy, có phải là do khác biệt chủng tộc không?”

Tesir: “Khác biệt chủng tộc?”

Mục Trọng Hạ ngẩng đầu nói: “Anh là người Dimata, Taqilan là người Dirrot, chủng tộc khác nhau thì sau khi tiêm chủng sẽ có triệu chứng khác nhau chăng?”

Tesir nghiêm túc gật đầu: “Rất có khả năng.”

Trong lòng Mục Trọng Hạ cũng hơi nghi ngờ. Cậu đã xác nhận việc tiêm vắc-xin cho bản thân đã thất bại.

Sau khi ghi chép xong, Mục Trọng Hạ đi nấu cháo thuốc. Cậu không để Tesir làm được, bảo hắn cứ nghỉ ngơi. Còn bên Terra và Taqilan thì Terra có thể nấu cháo. Ban đầu, Mục Trọng Hạ vốn muốn giúp Amu Yin và Thiên Đoá nấu cháo thuốc và nấu ăn, nhưng Thiên Đoá đã từ chối. Nàng nói mình đến để chăm sóc Amu Yin. Sau khi Thiên Đoá cẩn thận học cách nấu cháo thuốc từ Mục Trọng Hạ thì không làm phiền cậu nữa. Thiên Đoá biết nấu ăn, nàng chuẩn bị ba bữa ăn một ngày cho bản thân và Amu Yin. Taqilan lại phàn nàn về chuyện này, nói mẹ thực sự không còn quan tâm đến cô nữa.

Trong lúc nấu cháo thuốc, Mục Trọng Hạ cũng bắt đầu nấu mì. Canh gà trong chiếc nồi thuật pháp tỏa ra mùi thơm nồng nàn. Buổi tối, ba người ăn canh gà với bánh xèo và rau trộn. Tesir và Terra cũng có một bát cháo thuốc. Thịt gà là của Tesir và Abiwo, Mục Trọng Hạ ăn hết một bát mì đã no căng rồi. Nghề nuôi gà trong bộ lạc bắt đầu từ khi Mục Trọng Hạ đến. Vì được thuần hóa từ loài chim trĩ nên nó có kích thước rất lớn. Mục Trọng Hạ cảm thấy gà lôi của Yahan có thể so sánh với gà tây, vừa to vừa ngon. Cậu thích thịt gà hơn thịt bò và thịt cừu. Nhưng không may là bộ lạc này vẫn chưa phát triển được trang trại nuôi gà quy mô lớn nên không phải ai cũng có thể ăn thịt gà.

Sau khi đồ ăn đã sẵn sàng, Mục Trọng Hạ mang tới cho Abiwo. Cậu bảo Tesir ăn trước, chờ cậu về rồi sẽ làm mì cho hắn. Nhiệt độ cơ thể của Abiwo đã tăng lên, trán cũng nóng rồi. Abiwo hiếm khi đỏ mặt, giờ đây má lại đỏ rõ rệt. Đặt khay xuống, Mục Trọng Hạ hỏi: “Con có đói không?”

Abiwo gật đầu nói: “Mùi rất thơm.”

Mục Trọng Hạ: “Không nên ăn quá nhiều, sốt cao sẽ gây khó chịu ở đường tiêu hóa. Ăn quá nhiều dễ gây nôn mửa.”

Abiwo gật đầu.

Lúc này, máy liên lạc nội bộ mà Abiwo đặt cạnh gối phát ra âm thanh. Abiwo cầm lên định tắt đi, miệng nói: “Con vừa nói chuyện với Amunda, quên tắt máy.”

Mục Trọng Hạ: “Nhìn xem ai đang tìm con.”

Abiwo mở ra.

“Abiwo, anh có định đi Venice không?”

Một giọng nữ lạ vang lên từ hệ thống liên lạc nội bộ, nghe giống như giọng của một phụ nữ trẻ.

Abiwo nói bằng giọng vô cảm: “Tôi có đi hay không thì không liên quan gì đến cô. Tắt máy đây.”

“Abiwo!”

Abiwo tắt máy liên lạc không thương tiếc. Mục Trọng Hạ thấy thế thì vô cùng tò mò, ngọn lửa hóng hớt bùng cháy trong người. Lời nói còn chưa dứt, Mục Trọng Hạ vẫn không nhịn được hỏi: “Là ai thế? Người trong bộ lạc à?”

“Vâng.”

Không có ý định giải thích, Abiwo bưng bát lên, cầm đũa gắp một miếng mì thổi vào rồi cho vào miệng.

Mục Trọng Hạ cố nén tò mò, hiển nhiên Abiwo không muốn nói ra. Thôi bỏ đi, đứa nhỏ đang ốm nên thôi chẳng hỏi nữa. Chờ cho đến khi khỏe lại vậy. Mục Trọng Hạ nói: “Cố gắng ăn hết canh đi. Cha đã nấu canh gà cả buổi chiều rồi, rất ngon, giờ cha qua chỗ a phụ con.”

Abiwo gật đầu.

Mục Trọng Hạ lại sờ trán và gáy y một lần nữa, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

Abiwo nhìn Mục a phụ rời khỏi phòng rồi cúi đầu tập trung ăn mì. Y phát hiện ra là mình chỉ có thể chấp nhận để người thân trong gia đình chạm vào mình, chứ không phải bất kỳ ai khác.

Mục Trọng Hạ trở về phòng, không thể chờ đợi được nữa, khẽ nói chuyện phiếm với Tesir: “Tesir, vừa rồi có người gọi đến hỏi thăm Abiwo. Là một cô gái. Nghe giọng có vẻ rất lo lắng cho Abiwo, nhưng Abiwo đối với người ta rất lạnh nhạt. Cô ấy còn chưa kịp nói xong đã tắt máy liên lạc.”

Tesir vẫn bình tĩnh và nói như thể không hề ngạc nhiên: “Nó cũng đến tuổi có najia rồi.”

Mục Trọng Hạ nói rất thẳng thắn: “Có nên kết hôn hay không là do con tự nguyện. Tình yêu không thể ép buộc được. Nếu con thích cô ấy, em nhất định sẽ ủng hộ con sớm cưới người ta về nhà. Nhưng nếu không thích, chúng ta là người lớn cũng không nên ép buộc.”

Tesir: “Nó là một dũng sĩ, cần phải kết hôn và sinh con sớm thôi.”

Lòng Mục Trọng Hạ chùng xuống. Cậu nhìn Tesir, hắn không tránh ánh mắt cậu, mà trực tiếp nói ra sự thật tàn khốc: “Những dũng sĩ của bộ lạc sẽ phải sinh con sớm hơn.”

Mục Trọng Hạ cảm thấy rất không thoải mái, nhưng cũng không phản đối. Nghĩ về điều cậu đã “bí mật” nghiên cứu gần đây, nếu không phải vì dịch đậu mùa bùng phát đột ngột, thì giờ cậu hẳn đã có chút ý tưởng rồi.

Mục Trọng Hạ nói: “Cho dù phải sinh con sớm thì cũng phải trên nền tảng tình cảm. Nếu không thích, hai người bị ép ở bên nhau sẽ là vợ chồng oán hận nhau. Bản thân anh nên hiểu rõ điều này nhất.”

Sau khi Mục Trọng Hạ nói vậy, Tesir không thể phản bác được nữa. Hắn đành nói: “Anh đi nấu mì cho em.”

Mục Trọng Hạ: “Anh ăn đi, em tự nấu.”

Buổi tối, A Bi Wo đúng như lời Mục Trọng Hạ nói, toàn thân nóng đến mức có thể rán trứng trên người. Bữa tối, y chỉ ăn một bát cháo thuốc và một miếng bánh mì, sau đó thì mất cảm giác thèm ăn. Mục Trọng Hạ pha cho y một ít nước đường nâu, nhưng vì phát ban vẫn chưa xuất hiện nên cậu không dùng nước ngải cứu lau người cho y.

Đêm đó, Amu Yin vẫn không có triệu chứng. Thiên Đoá ngủ không yên trong vòng tay ông, luôn lo lắng việc tiêm vắc-xin cho Amu Yin có thất bại hay không. Dù sao thì Abiwo cũng đã có triệu chứng rồi. Ai ngờ, sáng sớm hôm sau, Thiên Đoá cảm thấy như mình vừa mới ngủ thiếp đi thì đã bị đánh thức bởi sức nóng như lò nướng. Nhiệt độ cơ thể phía sau nàng nóng đến bất thường, khiến toàn thân Thiên Đoá đều đổ mồ hôi. Khi chợt tỉnh giấc, Thiên Đoá nhanh chóng trở mình, đưa tay từ dưới chăn ra chạm vào trán Amu Yin, rồi vẻ mặt nàng chợt hiện lên nụ cười ngạc nhiên.

Nếu trước đây có người nói Thiên Đoá vì có người sốt mà cười vui vẻ, chắc chắn nàng sẽ tát người đó hai cái. Nàng không đến nỗi tồi tệ như vậy. Nhưng lúc này, nụ cười trên mặt Thiên Đoá không thể diễn tả bằng từ vui mừng. Vui mừng và nhẹ nhõm, Thiên Đoá lập tức ra khỏi chăn, Amu Yin cũng tỉnh dậy.

“Đoá?”

Amu Yin không giỏi nói tiếng Eden, thế nên khi hai người ở cạnh nhau, họ đều nói cả tiếng Eden và tiếng Dimata. Nhưng “Đoá” chính là cách gọi theo ngôn ngữ Dimata mà Amu Yin thích dùng để xưng hô với nàng.

Thiên Đoá hôn lên cái trán nóng bừng của ông rồi nói: “Anh sốt rồi, em đi tìm Mục đại sư.”

Thiên Đoá nhanh chóng mặc quần áo vào, nhưng đột nhiên bên ngoài phòng truyền đến tiếng gọi lớn của Tesir: “Terra! Mau tới giúp! Trọng Hạ sốt rồi!”

Động tác mặc đồ của Thiên Đoá chợt khựng lại, Amu Yin cũng vội vàng chống người ngồi dậy.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.