Chương 266: Ngài vẫn không định tranh giành sao?
Thời gian thi nâng cấp của Taqilan sẽ không được sắp xếp nhanh, mà Taqilan cũng không vội, cô có đủ kiên nhẫn để chờ đợi. Dù sao thì bên ngoài quận Ailin có quân đội Yahan đang đóng quân, và bên Eden cũng sẽ không (dám) kéo dài mãi. Khi ở bộ lạc Zhailamu, mối quan hệ giữa Đại công tước Aura, Hoàng tử Sulei và Taqilan chỉ bình thường, cũng chưa bao giờ nói chuyện riêng với cô. Tuy nhiên, Đại công tước Aura và hai vị hoàng tử thường xuyên gặp gỡ Tesir và Terra. Lần này, Đại công tước Aura cũng không tránh hiềm nghi, ông đặc biệt tổ chức tiệc tại trang viên của mình để chiêu đãi Terra, Tulasen và các dũng sĩ bộ lạc Zhailamu khác, như thể đang tụ họp với bạn bè. Ông còn đặc biệt mời hai vị hoàng tử Kaidel và Sulei. Đối với bên ngoài, lý do của Đại công tước Aura rất chính đáng. Khi họ ở Yahan, bộ lạc Zhailamu đã chăm sóc họ vô cùng chu đáo, đặc biệt là trong thời gian dịch đậu mùa, bộ lạc Zhailamu đã giúp đỡ họ và Eden rất vô tư.
Cho nên bây giờ, khi người của bộ lạc Zhailamu đến, ông vẫn làm tròn bổn phận chủ nhà để bày tỏ lòng biết ơn. Về mặt lễ nghi, điều này cũng là cần thiết. Đại công tước Aura còn mời một số hầu tước, bá tước, đại thần và các nhân vật quan trọng khác của Eden. Trong bữa tiệc, mọi người nâng ly chúc mừng, Taqilan không đến vì cô còn phải chuẩn bị cho kỳ thi nâng cấp của mình. Ba vị đại sư Mengri, Wuyunqi và Baodu cũng lấy lý do phải ở bên Taqilan để chuẩn bị cho kỳ thi nâng cấp để từ chối lời mời của Đại công tước Aura, Đại công tước Aura cũng bày tỏ thông cảm. Dù sao thì kỳ thi nâng cấp lần này của Taqilan cũng có ý nghĩa rất lớn đối với toàn bộ Venice nên việc ba vị đại sư cơ khí căng thẳng như vậy cũng là chuyện bình thường.
Đây là lần đầu tiên giới thượng lưu của Eden đối mặt trực diện với những người Dimata thô sơ, nguyên thủy kia. Terra, Tulasen và những người Dimata khác được mời đến đều mặc trang phục truyền thống, để lộ cánh tay cơ bắp và nửa ngực. Chiếc chân giả của Terra cũng cực kỳ nổi bật giữa đám khách mặc lễ phục. Hơn nữa, chiều cao của người Dimata hoàn toàn nổi bật so với người Eden. Thêm vào đó, họ có thể chất cường tráng, một người đàn ông như Terra vốn được coi là “gầy” ở bộ lạc cũng có thân hình gấp đôi đàn ông Eden bình thường. Nhìn quanh, điều đầu tiên nhìn thấy chắc chắn là một nhóm những người đàn ông cao lớn, vạm vỡ giữa những người lùn.
Mặc dù trong lòng những vị khách tham dự bữa tiệc của Đại công tước Aura không coi trọng Terra và những người Dimata này, nhưng ngoài mặt, họ tuyệt đối không dám thể hiện một chút nào. Họ đều có nguồn tin, hàng ngàn chiến binh Dimata và một con cự ma tượng đang ở bên ngoài quận Ailin. Nếu chọc giận những kẻ man rợ này, bị đánh một trận chỉ là chuyện nhỏ, gây ra xung đột giữa hai nước mới là tội lớn. Eden vừa trải qua một trận dịch bệnh nghiêm trọng, hiện tại cần sự ổn định tuyệt đối. Bất kỳ kẻ nào phá hoại sự ổn định này đều sẽ phải đối mặt với cơn thịnh nộ tột độ của quốc vương.
Đại công tước Aura tỏ ra cực kỳ quen thuộc với những vị khách đến từ Yahan, đặc biệt là với Terra. Hai người uống rượu nói chuyện, nhắc đến những ngày tháng ở bộ lạc Zhailamu, giọng điệu của Đại công tước Aura tràn đầy hoài niệm. Ông còn kéo hai vị hoàng tử Kaidel và Sulei cùng nhau hồi tưởng lại cuộc sống xa lạ đó. Hoàng tử Sulei vẫn giữ thái độ ban đầu, trong sự bất cần đời có chút hài hước. Thái độ của Hoàng tử Kaidel đối với Terra và những người khác thậm chí còn tốt hơn khi gã ở bộ lạc Zhailamu, như thể gã và Terra là những người bạn cũ đã quen biết nhiều năm vậy.
Đàn ông Dimata bẩm sinh đã có tửu lượng cao, Đại công tước Aura cũng phải lùi một bước trước họ. Uống đến cuối cùng, Đại công tước Aura rõ ràng đã say, cứ túm lấy Terra hồi tưởng về gió tuyết, thịt cừu thơm lừng, lá trà tuyết đắng mà ngọt ở Yahan…
Terra một tay vững vàng đỡ ông, đổi rượu trong tay ông thành nước lọc. Đến khi bữa tiệc kết thúc, ngoài những người Dimata vẫn còn tỉnh táo, chủ nhà và các vị khách nam giới đều đã say. Đại công tước Aura cũng đã được thị vệ đỡ về phòng để giải rượu. Hoàng tử Kaidel và Hoàng tử Sulei thì đã say đến bất tỉnh nhân sự, tối đó họ trực tiếp nghỉ lại tại trang viên Aura.
Hoàng tử Kaidel thực sự đã uống quá nhiều, về phòng nôn hai lần, uống canh giải rượu xong thì cứ thế hôn mê bất tỉnh. Phòng của Hoàng tử Sulei được sắp xếp ở tầng ba, dưới phòng của Hoàng tử Kaidel, cậu ta cũng không khá hơn Hoàng tử Kaidel là bao.
Bữa tiệc kết thúc, khách khứa rời đi, trang viên Aura ngoài những người hầu đang dọn dẹp thì những vị chủ nhân đã uống say đều đã say ngủ trên chiếc giường mềm mại của họ.
Trên tầng hai khu phòng chủ nhân trang viên, trong phòng ngủ của Đại công tước Aura, người lẽ ra đã say ngủ như ông giờ lại đang ngồi sau bàn làm việc, đối diện với chiếc đèn thuật pháp trên bàn, mở một mảnh giấy. Đọc xong mảnh giấy, ông đưa ra, một bàn tay xuất hiện từ trong bóng tối lấy nó đi. Lúc này mới thấy, trong bóng tối một bên bàn làm việc, có một người đàn ông nghiêm nghị đứng đó.
Đại công tước Aura không biểu cảm: “Làm theo những gì đã viết trên đó.”
Người đàn ông không nói gì, lập tức biến mất trong phòng.
Có tiếng gõ cửa nhẹ, Đại công tước Aura đứng dậy tự mình mở cửa. Thấy người ngoài cửa, ông không hề bất ngờ, nghiêng người cho đối phương vào.
Hoàng tử Sulei mang theo mùi rượu nồng nặc, thong thả bước vào, hỏi: “Terra có gửi tin tức gì cho ngài không?”
Suốt bữa tiệc, không biết có bao nhiêu cặp mắt đang dõi theo Đại công tước Aura, hai vị hoàng tử và người Dimata. Và trong hai vị hoàng tử, Hoàng tử Sulei tin là số người theo dõi cậu ta chắc chắn nhiều hơn số người theo dõi Kaidel.
Đại công tước Aura ra hiệu cho Hoàng tử Sulei ngồi xuống, ông cũng ngồi xuống, sau đó nói: “Terra muốn chúng ta giúp truyền một tin tức ở Athens. Trước đây, Mục Đại sư đã đề nghị chúng ta chọn một số thợ cơ khí và pháp sư ‘trẻ’ đến Yahan học tập, là những đứa trẻ có tiềm năng thì càng tốt. Ta sẽ tìm cơ hội nói chuyện trực tiếp với Terra.”
Hoàng tử Sulei nhếch mép: “Vương huynh giờ rất không tin tưởng ta.”
Trong mắt Đại công tước Aura lóe lên một tia châm biếm, nói: “Gã và người của gã đều đã ngủ say, tối nay cậu có thể ngủ ngon.”
Hoàng tử Sulei: “Còn về Goodley và Pangwan, thưa Đại công tước, ngài có đối sách gì không?”
Đại công tước Aura: “Họ sẽ không nói những điều không nên nói trước mặt Đức vua và Kaidel.”
Là không nói, càng là không dám.
Việc chọn thợ cơ khí và pháp sư đến Yahan khi đó, bề ngoài là do Vua Ilis chỉ định, nhưng thực chất, Đại công tước Aura đã nhúng tay không ít. Kế hoạch của Đại công tước Aura khi đó rất đơn giản, những thợ cơ khí và pháp sư được cử đến Yahan học tập rất quan trọng, những người này không thể chỉ nằm trong tay Đức vua được. Mặc dù ông là một Đại công tước trung thành với Đức vua, nhưng nếu dâng hiến hoàn toàn lòng trung thành thì đó sẽ là ngày tận số của ông và gia tộc Aura.
Chính vì Vua Ilis hiểu rõ thực lực của ông, cũng hiểu rõ mình không thể thiếu Đại công tước Aura và gia tộc đứng sau ông, nên mặc dù e ngại, nhưng ông ta cũng hiểu, chỉ cần dành cho Đại công tước Aura sự tôn trọng tuyệt đối và quyền lực xứng đáng thì gia tộc Aura sẽ không phản bội hoàng gia, phản bội ông ta. Chỉ có điều, trong chuyện Yahan này, Vua Ilis đã phạm vào điều cấm kỵ của Đại công tước Aura, mà không hề hay biết. Cũng chính vì Đại công tước Aura đã ra tay trước để sắp xếp khi chọn thợ cơ khí và pháp sư nên bây giờ ông mới không bị động.
Đại công tước Aura tiếp tục nói: “Chuyện Terra muốn chúng ta giúp, còn cần Điện hạ ngài góp một phần sức.”
Hoàng tử Sulei: “Ngài cứ nói.”
Đại công tước Aura nói ra kế hoạch của Terra, Hoàng tử Sulei bày tỏ không vấn đề gì, nhưng vẫn lo lắng: “Tổng Hội Pháp sư sẽ không dễ dàng để Đại sư Taqilan thi nâng cấp thành công đâu. Lần này, đại sư Taqilan có bao nhiêu phần thắng, ngài có rõ không? Tôi nghe nói, Đại sư Taqilan không thức tỉnh nguyên tố phù thủy, căn bản không thể thăng lên cấp Miện.”
Đại công tước Aura: “Đại sư Taqilan đã nghiên cứu ra vắc-xin đậu mùa, ngài cũng nghe Pangwan nói rồi, cô ấy chắc là định bắt đầu từ dược phẩm.”
Hoàng tử Sulei không cho rằng đây là một quyết định đúng đắn: “Không có pháp sư nào thăng cấp từ dược phẩm cả.”
Sau khi tin tức Taqilan đến thi nâng cấp truyền về Athens, Hoàng tử Sulei đã tìm hiểu khá nhiều về việc thi nâng cấp của pháp sư. Cậu ta không “hẹp hòi” như Hoàng tử Kaidel, trong lòng cậu ta hy vọng Taqilan có thể thành công.
Đại công tước Aura lại nói: “Trong lịch sử, nhiều pháp sư thời kỳ đầu đều dựa vào dược phẩm để thăng cấp. Chỉ là khi dược phẩm bị đình trệ, rất ít pháp sư thăng cấp thông qua dược phẩm nữa.”
Hoàng tử Sulei: “Ngài có điều tra được Tổng Hội Pháp sư sẽ dùng thủ đoạn gì không?”
Đại công tước Aura lắc đầu: “Không. Nhưng pháp sư dưới quyền ta có suy đoán, có thể sẽ động tay động chân họ vào dược liệu và quyển trục thuật pháp chuẩn bị cho Đại sư Taqilan. Thậm chí cả thiết bị cũng sẽ không sạch sẽ.”
Hoàng tử Sulei tức giận đấm bàn: “Đáng ghét!”
Họ không có người ở Tổng Hội nên lúc này cũng không có cách nào, chỉ có thể bó tay bó chân.
Đại công tước Aura nhìn chằm chằm Hoàng tử Sulei, đột nhiên nói một câu: “Điện hạ, ngài vẫn không định tranh giành sao?”
Sắc mặt Hoàng tử Sulei biến đổi kinh ngạc. Thân thể Đại công tước Aura hơi nghiêng về phía trước, nhìn chằm chằm vào đôi mắt Hoàng tử Sulei.
Sau một thoáng kinh ngạc ngắn ngủi, Hoàng tử Sulei nhanh chóng trấn tĩnh lại, nhìn lại Đại công tước Aura và hỏi ngược lại: “Ngài không phải đã chọn vương huynh rồi sao?”
Khóe miệng Đại công tước Aura lại nở một nụ cười châm biếm, rất tùy tiện nói: “Ồ, ta đổi ý rồi.”
Thân thể Hoàng tử Sulei thả lỏng, ngả ra sau, nhướng mày: “Ngài thật sự đổi ý rồi sao?”
Đại công tước Aura không hề né tránh: “Trước đây ta không hề phát hiện, Điện hạ Kaidel lại ngu xuẩn như vậy. So ra thì, Điện hạ ngài thông minh hơn nhiều, hơn nữa còn có tầm nhìn xa, có lòng nhân ái.”
Hoàng tử Sulei lại tỏ vẻ không hề lay chuyển: “Anh ấy là vương huynh của tôi, tôi cũng đã hứa với vương huynh là không tranh giành rồi.”
Đại công tước Aura: “Vương huynh? Vương huynh ngày nào cũng sai người giám sát ngài sao?”
Hoàng tử Sulei khẽ cười khẩy: “Cách vương huynh thể hiện sự quan tâm luôn khác biệt như vậy đấy.”
Đại công tước Aura dường như cũng thả lỏng, lại hỏi: “Vậy Điện hạ, ngài đã quyết định chưa?”
Hoàng tử Sulei cười rạng rỡ: “Tôi cũng thấy vương huynh hơi ngu ngốc.”
Hoàng tử Sulei rời đi, Đại công tước Aura đi tắm, cũng chuẩn bị nghỉ ngơi. Khi ông ra khỏi phòng tắm, người đàn ông không biết từ khi nào lại xuất hiện trong phòng, khẽ nói: “Chủ nhân, đã sắp xếp xong rồi.”
Đại công tước Aura: “Tối mai ta muốn gặp Terra, ngươi sắp xếp đi.”
Người đàn ông lại lặng lẽ rời đi.
※
Vào ngày thứ ba sau bữa tiệc chiêu đãi của Đại công tước Aura, một tin tức chấn động đột nhiên lan truyền khắp thành Athens – đó là Đại sư Taqilan, pháp sư cấp thượng của Venice – người đến Athens lần này để thi nâng cấp – đã nghiên cứu ra vắc-xin đậu mùa! Cái gọi là vắc-xin, chính là sau khi “sử dụng” có thể miễn dịch với dịch đậu mùa!
Rất nhanh, tin tức này lại có sự thay đổi, vắc-xin không phải uống, mà là tiêm! Về việc tiêm là gì, cư dân Athens cũng đã hỏi thăm khắp nơi. Cũng không trách họ hỏi thăm, vì tiêm là từ Yahan truyền ra. Hiện tại chỉ có các y sĩ của phủ Đại tư khu Likuo và khu Tieye của Venice nắm giữ phương pháp, vẫn chưa lưu truyền rộng rãi ở lục địa Rodrigue.
Vua Ilis nổi trận lôi đình trong cung điện, chắc chắn là do người Dimata tung tin ra để nâng cao giá trị của Taqilan, khiến Tổng Hội Pháp sư muốn ngăn cản cô thi nâng cấp thành công cũng phải kiêng dè, không dám gây rối khi cô thi! Nếu để Taqilan phát hiện Tổng Hội Pháp sư Eden động tay động chân trong phòng thi, ắt cô sẽ tức giận cắt nguồn cung cấp vắc-xin cho Eden… Đến lúc đó, người dân sẽ không trút giận lên Tổng Hội Pháp sư, mà chỉ trút giận lên vị vua “bất tài” là ông ta!
Về vắc-xin, vì quá quan trọng nên đám người Goodley, Pangwan đã không truyền tin, mà là sau khi trở về Athens, gặp Vua Ilis mới trực tiếp báo cáo chuyện quan trọng này. Sắc mặt của Vua Ilis và Hoàng tử Kaidel lúc đó đen như mực. Nhưng dù có tức giận đến đâu, Vua Ilis vẫn phải kìm nén sự ghen tị, phải tìm cách tiếp tục mua vắc-xin đậu mùa từ Taqilan. Taqilan căm thù pháp sư của Eden, nếu ông ta có thể nắm giữ kênh mua vắc-xin thì quyền lực cai trị vương quốc sẽ tăng thêm một phần.
Chuyện này, ban đầu Vua Ilis định bí mật thương lượng với Taqilan. Ông ta còn ra lệnh cho tất cả người Eden trở về, bao gồm cả Goodley và Pangwan, phải giữ bí mật nghiêm ngặt, không được tiết lộ trước khi ông ta và Taqilan đàm phán xong, đặc biệt là không được để Tổng Hội Pháp sư biết. Kết quả bây giờ, đừng nói là không để Tổng Hội Pháp sư biết, mà toàn bộ Athens, thậm chí trong vài ngày tới, tất cả các thành phố lớn của Eden đều sẽ lan truyền!
Vua Ilis lập tức triệu kiến Chủ tịch Tổng Hội cơ khí Zidsha và Chủ tịch Tổng Hội Pháp sư Haibut. Zidsha tất nhiên là không vui, nhưng so với đó, Haibut càng căm phẫn hơn. Tại sao một “vắc-xin” quan trọng như vậy lại được nghiên cứu bởi một pháp sư cấp thượng như Taqilan! Lại còn là phụ nữ! Vắc-xin quan trọng như vậy, đáng lẽ phải đến từ Eden, đến từ các pháp sư của Tổng hội Pháp sư của họ! Đến từ chủ tịch như ông ta!
Sau khi hai người đến, Vua Ilis không khách khí ra lệnh thẳng thừng: “Ta không muốn bất cứ kẻ nào ngầm phá hoại việc thi cấp bậc của Taqilan. Bất kể ai ảnh hưởng đến việc Eden mua vắc-xin đậu mùa từ cô ta, ta đều sẽ truy tố kẻ đó với tội danh phản quốc!”
Zidsha và Haibut ngay lập tức tái mặt.
Vua Ilis: “Nếu trước khi Taqilan thi cấp bậc mà Tổng Hội Pháp sư có thể nghiên cứu ra vắc-xin đậu mùa thì các người muốn làm gì thì làm. Nếu không làm được thì tất cả hãy dừng tay!”
Vua Ilis hất chiếc ly trên bàn xuống đất. Người Dimata đã không để ông ta yên, Vua Ilis đã bị Tổng hội Cơ khí và Tổng hội Pháp sư kìm kẹp quá lâu cũng không muốn để hai tên chủ tịch này được yên.
Ra khỏi văn phòng của Vua Ilis, Zidsha và Haibut không nói lời nào, mặt mày xám xịt vội vã rời đi. Haibut ra khỏi cung điện thì lập tức trở về Tổng hội, bí mật ra lệnh cho các tâm phúc của mình.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.