Đối với Hề Vi không có chuyện quá tam ba bận, gọi hai lần Chung Thận không bắt máy là y không gọi nữa.
Trên bàn thoáng chốc im phăng phắc, không ngờ có người dám không nghe điện thoại của Hề Vi. Chẳng phải tình nhân được bao nuôi thì phải gọi đến là đến, bảo đi là đi sao? Dù đang làm việc, lái xe, tắm hay sạc pin, mà cũng không thể trùng hợp đến mức làm bẽ mặt kim chủ trước đám đông như vậy.
"Chắc là đang bận." Hạ Dập nhìn sắc mặt Hề Vi, có hơi đổ mồ hôi lạnh thay Chung Thận, nhưng vẫn không quên đổ thêm dầu vào lửa: "Nhưng cậu ta chỉ là diễn viên thôi mà, lịch trình có thể sắp xếp, bận cái gì được chứ? Đêm giao thừa mà không biết chủ động gọi điện hỏi thăm, không hiểu chuyện gì sất..."
Vừa nói, vừa tiếp tục quan sát biểu cảm của Hề Vi.
Nếu tuyết trên núi có thể hóa thành người, có lẽ sẽ mang dáng vẻ của Hề Vi. Y hiếm khi được khen đẹp, một là vì không ai dám mạo phạm, hai là vì khí chất quá mạnh mẽ, đáng sợ hơn nhiều so với vẻ ngoài. Hạ Dập ngoài mặt cười nói với y, nhưng trong lòng cũng e dè, thấy y không phản cảm thì mới nói tiếp: "Tôi nghe nói, các cậu đã hơn bảy năm rồi? Còn chưa chán à? Dù sao cũng chỉ là người làm ấm giường thôi, sao không đổi người mới, nghe lời hơn."
Quý Tinh Văn mong mỏi nhìn Hề Vi, nóng lòng muốn trở thành người mới đó. Nhưng Hề Vi lại không nhìn cậu ta lấy một cái, chỉ nhàn nhạt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-khong-ten-na-kha-lo-lo/2250262/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.