Hề Vi chưa từng nghĩ đến việc trong lòng Chung Thận nghĩ gì về mình.
Chỉ những người quan tâm đến ánh mắt của người khác mới luôn xoắn xuýt: Họ có thích tôi không? Ghét tôi không? Cảm thấy tôi làm đúng không? Tôi có quá đáng không?... Những tâm lý nhạy cảm như thế hoàn toàn biệt lập với người có tính cách vị kỷ cực đoan, Hề Vi không bận tâm đến việc Chung Thận sợ, tôn trọng hay là ngưỡng mộ mình, nhưng thật sự không ngờ rằng hắn ghét mình.
—— Vừa xài tiền của y, vừa ghét y.
Gán cho y cái mác "gã tư bản ép bức người khác", ngầm thừa nhận y thường xuyên gây khó dễ, khiến cả nhà Chung Thận không được giải thoát, thế nên mới mong y sớm kết hôn để cắt đứt quan hệ. Còn số tiền y đưa, nghe nói còn không đủ để bù đắp thiệt hại về tinh thần. Thế thì tổn thất tinh thần của Chung Thận nhiều quá rồi đó.
"Thì ra cậu nghĩ vậy." Hề Vi gạt tay Chung Thận ra, lần đầu tiên phát hiện mình cũng có thể tức giận đến mức này, lồng ngực nghẹn ứ: "Vậy thì cắt đứt đi, từ giờ tôi sẽ không làm khó cậu nữa."
Hề Vi bỏ mặt dây chuyền vào túi áo khoác, sắc mặt lạnh lùng đến đáng sợ, xoay người đi về phía thang máy. Chung Thận lại đuổi theo, bất chấp nắm lấy tay y, lẩm bẩm nói: "Nghe em nói ——"
"Không có gì để nói." Hề Vi vung mạnh tay ra: "Đừng đi theo tôi."
Nhưng Chung Thận không buông, bàn tay như khóa chặt trên người y không thể tháo ra, Hề Vi không nhịn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-khong-ten-na-kha-lo-lo/2250267/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.