Có thể vì lúc nãy ngủ gục trên vô lăng đã mơ thấy gì đó, hình ảnh trong mơ và hiện thực có sự tương phản nhất định nên sau khi tỉnh dậy, trên mặt Chung Thận vẫn còn vẻ bần thần. Xe chạy một lúc lâu hắn mới tỉnh táo, điều chỉnh lại tư thế trên ghế phụ, hỏi Hề Vi: "Chúng ta đi đâu vậy?"
"Đi ăn, ban nãy tôi cũng chưa ăn no." Tia sáng cuối cùng trên bầu trời chiếu qua cửa sổ xe, rơi vào góc nghiêng thanh tú của Hề Vi, "Muốn ăn gì? Hôm nay cho em chọn."
"..." Hễ hiếm thì thường sẽ quý, sự dịu dàng của Hề Vi cũng vậy.
Dù rằng ngay lúc này trên mặt y hoàn toàn không có chút dịu dàng nào, nhưng câu "cho em chọn" có thể so với mặt trời mọc từ đằng tây, Chung Thận nhìn y mấy lần, rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ, lo lắng rằng mặt trời vừa lặn sẽ đột ngột nhảy ra khỏi đường chân trời, còn thế giới sẽ biến thành quyển tiểu thuyết viễn tưởng.
"Cho em năm phút để suy nghĩ." Tay trái Hề Vi khẽ nắm lại, ấn lên vô lăng. Chung Thận chợt nhận ra y đang cầm vật gì đó trong tay, giống mặt dây chuyền bằng ngọc hoặc là món trang sức nào đó không rõ phân loại.
Phát hiện ánh mắt của hắn, Hề Vi nói: "Vừa rồi ba tôi đưa, bảo là nhờ một vị đại sư khai quang, cải thiện vận khí cho tôi, vượng đào hoa."
Giọng điệu của Hề Vi rất khinh thường, như là đang kể chuyện cười: "Chỉ một món đồ như thế mà người ta lấy của ổng một triệu. Tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-khong-ten-na-kha-lo-lo/2250266/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.