Giọng nói cố tình hạ thấp của thư ký Phương như một tia sét xé toạc màn đêm lúc bốn giờ sáng, đầu óc vừa tỉnh táo đôi chút của Hề Vi bị chấn động dữ dội, khiến y hoàn toàn không phản ứng, không thốt ra được lời nào.
Qua điện thoại, Phương Trữ không thấy được mặt sếp, nhưng đoán chắc y cũng sốc như mình, bỏ qua những lời thừa, anh ta thành thật kể lại tất cả những gì mình biết: "Cụ thể xảy ra chuyện gì thì tôi không rõ, chỉ biết cậu Chung rơi xuống cầu Hải Kinh gần đây..."
Anh ta dùng từ "rơi" nhưng không nói là rơi như thế nào: "Giờ đang cấp cứu ở bệnh viện, Đường Du nói tình hình không tốt lắm, mong cậu đến một chuyến, dù gì thì hai người..."
... Từng qua lại.
Vốn định nói như vậy, nhưng hàm ý của nửa sau là "đừng để không kịp gặp", nghe như Chung Thận sắp không qua khỏi, thế thì không thích hợp. Phương Trữ vội sửa lại: "Tôi đang trên đường, cậu cần tôi đến đón hay đến thẳng bệnh viện đợi ạ?"
"Đến bệnh viện đi," Vài giây sau Hề Vi mới lên tiếng: "Tôi tự lái xe đến."
"Vâng, tôi gửi địa chỉ trên WeChat cho cậu rồi."
"..."
Sau khi cúp điện thoại, Hề Vi vẫn ngẩn người.
Nhưng y không phải sốc, không phải bất ngờ, cũng không phải hoảng hốt. Linh cảm chưa kịp giải quyết đột ngột bị chứng thực, một cơn chấn động sâu hơn tựa như nỗi sợ xâm chiếm cõi lòng y, tâm trí y trống rỗng, chỉ có thể thẫn thờ.
Chung Thận...
Chung Thận mới vừa rời đi.
Cầu Hải Kinh...
Bệnh viện...
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-khong-ten-na-kha-lo-lo/2250272/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.