Sự xuất hiện của bác sĩ và y tá khiến tiếng ồn ở cửa lập tức im bặt, dựa vào phản ứng của y tá, có lẽ là trong lúc không tỉnh táo Chung Thận đã gọi tên Hề Vi, cô tưởng Hề Vi là người nhà nên nói với mọi người: "Người nhà đến đây ký tên đi."
Việc này Hề Vi không ký được, ba mẹ Chung Thận và em gái cùng chen lên trước, hoảng hồn hoảng vía hỏi: "Kí cái gì thế?"
Thời gian gấp rút, bác sĩ vội nói: "Bệnh nhân rơi từ trên cao xuống nước dẫn đến tổn thương nội tạng, chủ yếu là vỡ lá lách, phải cắt bỏ một phần, người nhà ký tên vào giấy đồng ý đi."
"..."
Vừa nghe đến từ "cắt bỏ", mẹ Chung Thận suýt nữa ngất đi, ba hắn hoảng hốt nói: "Cắt bỏ thì sẽ ra sao?"
Giờ không phải lúc giải thích chi tiết, bác sĩ nhấn mạnh: "Chỉ cắt bỏ một phần lá lách, nếu phẫu thuật thành công có thể duy trì chức năng bình thường của lá lách của người bệnh, nhìn chung sẽ không ảnh hưởng nhiều đến sức khỏe, nhưng phẫu thuật luôn có rủi ro, việc hồi phục sau đó cũng tùy vào từng người..."
Người nằm trên bàn phẫu thuật cần được cứu chữa, dù có rủi ro cũng không thể không đồng ý. Ba Chung Thận run rẩy ký tên, ngay sau đó cửa phòng cấp cứu lại đóng lại, quá trình cứu chữa tiếp tục. Rạng sáng hành lang bệnh viện lặng im như tờ, phải rất lâu sau mới vang lên tiếng khóc kìm nén, không ai lên tiếng.
Người đàn ông vừa mắng Hề Vi trong nháy mắt như già đi mười
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-khong-ten-na-kha-lo-lo/2250273/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.