Cuộc sống muôn hình vạn trạng, vô số người và trải nghiệm độc nhất vô nhị tạo nên những tình cảm khác biệt, dẫu mặn nồng hay nhạt nhòa, chóng vánh hay bền lâu, tất cả đều là sự tồn tại huyền bí của siêu hình, không hề giống nhau, nhưng lại được gán một cái tên chung: Tình yêu.
Hề Vi cảm thấy mình sẽ không bao giờ yêu ai, nhưng ngay lúc này dường như có một cảm xúc khác thường đang dâng lên trong lòng y. Điều này làm y không thể làm ngơ trước nỗi buồn của Chung Thận, không thể không chạm vào người yêu y.
Khoảnh khắc môi chạm môi, Chung Thận coi đó là lời đáp lại từ Hề Vi, chỗ dựa trên sô pha lún xuống, hắn chật vật tựa lên vai y, vứt hết mọi phong thái và kỹ năng, chỉ biết duy trì sự kết nối giản đơn nhất giữa môi với môi, không hề giống một nụ hôn, mà chỉ vì không thể rời xa nên mới vụng về dựa dẫm vào y.
Hề Vi giữ chặt gáy Chung Thận, điều khiển nụ hôn từ phía dưới.
Đó là cái vuốt ve mang theo chút an ủi và bịn rịn. Đôi môi lạnh lẽo được y sưởi ấm, hàm hé mở, để lưỡi của y chậm rãi tiến vào, nhưng lại bị đối phương mất kiểm soát đẩy về. Sau đó, đôi tay run rẩy ấy áp lên má y, vẫn rót đầy yêu thương vô tận vào miệng y.
Người ta nói rằng loài người đã học cách hôn từ xã hội nguyên thủy chưa khai hóa, sử dụng cách ma sát khác nhau giữa môi và mũi để truyền đạt thông tin. Ban đầu, những thông tin
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-khong-ten-na-kha-lo-lo/2250284/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.