Chương 18: Có Dứt Được Không?
"Dịu dàng yên ắng là em
Tàn nhẫn vô tình cũng là em"
________
"Anh đã nghe tiếng hoa nở chưa?"
"Chắc là chưa đâu... nhỉ?"
Hôm đó, Yến Hoa Viễn nhìn thấy dung nhan tuyệt mỹ mỉm cười dịu dàng nhìn khóm hoa nở mà cất tiếng
Hôm đó, anh nhìn thấy cô vì một câu hỏi mà có chút xót thương dù chỉ là thoáng qua trong chớp mắt
Nhưng rốt cuộc , anh vẫn không hiểu được ẩn ý của câu nói đó
Anh hỏi cô
"Làm thế nào có thể nghe được tiếng hoa nở?"
Cô chỉ cười, đáp lại một câu
"Chỉ sợ rằng, cả đời này của anh cũng chẳng nghe được tiếng hoa nở ,hoặc là đến thời điểm đó, anh lại không muốn nghe thấy nó nữa "
Sau đó thì.. không có sau đó nữa
Chỉ còn nụ cười vương lại ở nơi nào đó sâu thẳm trong tâm hồn rồi chậm rãi, chậm rãi khắc sâu.
Nếu có thể biết trước được tương lai, thì có lẽ Yến Hoa Viễn sẽ mãi mãi chẳng bao giờ muốn nghe thấy tiếng hoa nở một lần nào nữa, dù có dùng súng ghí vào đầu anh , anh cũng không muốn,tuyệt đối không muốn
Đáng tiếc, thế gian này làm gì có "Nếu".
******
Rời khỏi quán cà phê bỏ lại ai đó, Vũ Hạ lại sải bước đến công viên, có lẽ vì không phải cuối tuần nên nơi đây có phần hơi vắng vẻ
Không thể phũ nhận, dạo này cô hơi rảnh rỗi rồi
Ngồi trên xích đu , cô thoải mái hưởng thụ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-phun-mua-ha-chua-tung-ngung-yeu-em/862061/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.