Thiên nóng nảy hỏi như quát:
- Nhật Phượng đâu?
Nhã có vẻ khiêu khích:
- Về rồi! Có gì không? Cám ơn mày đã đưa cô bé tới! Buổi cuối cùng ở thành phố này thật tuyệt!
Dứt lời Nhã nháy mắt một cái và lừng thừng quay ra khỏi “Vườn địa đàng”. Thiên chồm người tới kéo vai anh lại:
- Mày đã làm gì con bé?
Hất tay Thiên ra, Nhã lơ lửng:
- Tâm tình, hò hẹn và… hôn nhau.
Thiên im lặng. Anh chợt thấy mình lố bịch, nhưng thật tình mà nói tại Thiên bồn chồn, sốt ruột suốt thời gian Nhật Phượng ở trong phòng Nhã. Dầu biết rằng đưa Phượng đến với Nhã chẳng khác nào đưa thỏ vào hang sói nhưng anh không thể từ chối được.
Suy đi nghĩ lại Thiên những tưởng Nhật Phượng tới vừa để chia tay, cũng là vừa để vạch mặt kẻ chơi trò yêu tay ba kia ra thôi. Ai có ngờ con bé ngu nhất trần đời kia lại mê man nghe những lời ngọt ngào giận dỗi ấy. Phượng u mê bỏ ngoài tai những điều anh thật lòng nói. Thế có chết không! Nhớ lại hình ảnh quần áo cô xốc xếch, drap giường xô lệch lúc nãy, Thiên muốn điên lên. Anh vung tay như định đấm vào mặt Nhã:
- Mày là thằng tồi! Không yêu mà vẫn ngọt ngào quyến rũ con nhỏ.
- Tao không yêu, nhưng Phượng yêu! Có mất mát đâu mà mày la toáng lên thế! Xót à! Xót sao lại đưa nó tới làm gì? Mai tao về rồi! Mày tán được con bé tao khen và cám ơn? Nó chưa làm sao đâu. Ráng một chút sẽ “cua” được em ngay!
Thiên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-thu-mau-hat-de/1156494/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.