Trình Âm nín thở.
Cô như đang đứng trên mặt biển đêm, bên trong một quả cầu thủy tinh khổng lồ.
Còn Quý Từ, ngồi đối diện cô.
Dưới ánh sáng chiếu rọi, phần thân trên của anh ẩn trong bóng tối, chỉ nhìn thấy đôi chân dài bắt chéo và bàn tay cầm một chiếc cốc sứ, lóe lên ánh sáng nhạt giữa màn đêm.
Chiếc cốc dường như vừa được nhấc lên, chưa kịp đưa lên miệng, cứ thế dừng lại giữa không trung.
Trong những câu chuyện cổ tích, thường có những pháp sư nhàm chán, đi ngang qua nhân gian rồi vô tình rắc xuống một lời nguyền.
Trình Âm nghi ngờ mình đã gặp phải một chuyện kỳ lạ như thế.
Thời gian như ngừng trôi, ngay cả cô cũng không thể chớp mắt, chỉ có làn hơi nước nhẹ nhàng bốc lên từ miệng cốc, vẫn đang lơ lửng tản mát.
Một lát sau, phép thuật cuối cùng cũng tan biến, Quý Từ đặt chiếc cốc trở lại mặt bàn, phát ra âm thanh trong trẻo vang vọng.
Kỳ lạ thay, Trình Âm vẫn không thể chớp mắt.
Pháp sư tinh nghịch lại tiếp tục quấy rối, có lẽ đã yểm lên cô một lời nguyền bất động, khiến cô chỉ có thể đứng ngẩn ngơ trên sân khấu, nhìn Quý Từ đứng dậy, chậm rãi bước về phía cô.
Ánh sáng lướt qua đường nét sắc sảo của đôi mày và sống mũi anh, ánh mắt anh nhìn cô khiến mặt cô đỏ bừng, mà lòng lại thoáng buồn.
Anh dừng trước mặt cô, đưa tay ra.
Phép thuật bị phá vỡ.
Trình Âm chớp mắt, bàn tay ấy thực sự ở ngay trước mặt cô, các khớp ngón tay dài và thon,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-tuyet-nam-truoc-lat-lien/2395230/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.