Sau khi Âu Dương Vân và Thẩm Thanh Ca trở lại khách sạn, cô sầm mặt nói: “Tôi sẽ không ở lại đây, anh hãy sắp xếp người khác đi.”
“Cho tôi một lý do em không chịu ở lại? Ngoại trừ phải chăm sóc bác gái của em.”
“Vì sao anh nhất định phải bắt tôi ở lại? Lẽ nào tập đoàn Kim Nhạc mấy ngàn người mà không có một người thích hợp để cử đi sao?”
“Thanh Mạt, lần hợp tác này thực sự rất quan trọng, cho dù là đối với tôi hay Nam Cung Phong, nếu thành công, chúng tôi có thể vươn ra thị trường nước ngoài, thời gian đầu phát triển sản phẩm, từng giai đoạn đều cực kỳ bảo mật, nếu tùy tiện sắp xếp một người, bị công ty khác mua chuộc tiết lộ cơ mật công ty, tất cả nỗ lực đều sẽ thất bại trong gang tấc, huống hồ tôi cũng nói, em là người duy nhất, cũng là người thích hợp nhất có thể đại diện cho tôi về vấn đề đưa ra ý kiến.”
“Sao anh biết tôi sẽ không bị người khác mua chuộc? Nói không chừng người khác đưa ra điều kiện phong phú khiến tôi động lòng, không ai không thích tiền!”
Ha ha, Thẩm Thanh Ca không cho là đúng cười to: “Hay cho một câu ai không thích tiền, vậy em gả cho tôi đi? So với bán cơ mật công ty, tính ra bán đứng cơ mật công ty chỉ có thể thu về một tấm chi phiếu có hạn, mà gả cho tôi thì đồng nghĩa với việc thu được chi phiếu mãi mãi, tuyệt đối vô hạn, thế nào? Suy nghĩ chút chứ?”
Âu Dương Vân có chút choáng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-vo-bat-lay-tinh-yeu-co-dau-dat-gia-cua-tong-tai/328178/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.