16.
Không biết chuyện ấy làm sao lại để Tuyết Oanh nhìn thấy.
Tối đó, khi đang đấm chân cho tiểu thư, nàng ta bỗng dưng nhắc đến:
“Lập Xuân hôm nay bám lấy Nhị gia, nói chuyện một lúc lâu. Còn có va chạm tay chân nữa đấy.
“Tiểu thư, người phải đề phòng một chút.
“Lòng người cách một lớp da, ai biết được Lập Xuân có mưu tính gì, liệu có phải muốn theo về Tạ gia để...”
“Tuyết Oanh!”
Tiếng của tiểu thư không lớn, nhưng cũng đủ khiến nàng ta lập tức im bặt, cúi đầu, ngoan ngoãn tiếp tục đấm chân.
Mặt ta đỏ bừng, chỉ thấy mình lại gây thêm phiền toái cho tiểu thư.
Nhưng tiểu thư cũng chỉ nghe qua rồi bỏ đó, chẳng hỏi thêm lời nào.
Từ đó về sau, ta càng thêm cẩn trọng.
Không có việc cần kíp, tuyệt đối không rời khỏi viện Lê Phương.
Đối với Tuyết Oanh, trong lòng cũng âm thầm đề phòng.
Cứ vậy, những ngày yên ổn trôi qua được bốn tháng.
Bỗng một ngày có tin truyền đến: Liên Hương có thai.
Tin đồn lan truyền giữa đám hạ nhân râm ran như thật.
Vậy mà trong viện của Nhị gia, lại hoàn toàn không thấy động tĩnh gì.
Nhị phòng còn chưa đón chính thê vào cửa, Liên Hương nếu thật sự mang thai, cũng không thể giữ đứa bé.
Đối với cô nương Liên Hương này, ta vẫn có mấy phần thiện cảm.
Liền hỏi Thu Nhạn:
“Nếu cô ấy thật sự mang thai, sẽ ra sao?”
“Phá bỏ.”
Thu Nhạn đang se sợi chỉ, cẩn thận xỏ qua lỗ kim.
“Phá thế nào cơ?
Cho uống thuốc à?
Phải là thứ thuốc đắng lắm ấy nhỉ?”
Thu Nhạn ban đầu không muốn nói.
Bị ta quấn mãi, cuối cùng mới đáp:
“Lấy gậy to bằng bắp tay mà đánh. Đánh cho ra máu.”
Ta nghe mà lòng kinh hoàng run rẩy.
Nàng ấy vừa nói vừa thở dài, khẽ khuyên ta:
“Tỷ coi muội là muội muội ruột, nên mới nói thật.
Tránh xa Liên Hương ra.
Mệnh nàng ấy không còn dài nữa đâu.”
“Tại sao chứ?”
Ánh mắt Thu Nhạn cụp xuống, ánh nến đong đưa, khiến ánh mắt nàng trở nên u ám.
“Bởi vì nàng ấy là nữ nhân.
Bởi vì nàng ấy chọn sai người.”
Lời nói nửa kín nửa hở, nhưng ta đã sợ đến nỗi chẳng dám hỏi thêm.
Đêm ấy, ta trằn trọc mãi không yên giấc.
Trong mộng, một đám người cầm gậy xông đến, đánh túi bụi lên bụng ta.
Đau đến xé ruột.
Giật mình tỉnh dậy, tay theo bản năng đưa xuống.
Dưới người, ướt đẫm một mảng.
Hoảng loạn châm nến lên nhìn.
Máu.
Rất nhiều máu.
17.
“Chỉ là nguyệt sự thôi, đừng sợ.”
Thu Nhạn khoác áo ngồi dậy, đưa ta một cái đai băng kinh nguyệt mới.
“Có kinh nguyệt rồi, tức là thành người lớn.”
Tỷ ấy mỉm cười trấn an ta.
Thay quần áo sạch sẽ xong, ta lại nằm xuống giường.
Trong đầu vẫn văng vẳng hình ảnh màu đỏ ấy, mãi không xua đi được.
Đêm đó ta ngủ rất không yên, đến sáng dậy thì hai mắt đã thâm quầng.
Thu Nhạn bảo ta nên nghỉ ngơi, tỷ ấy sẽ đi xin phép tiểu thư giùm.
Ta trùm chăn kín đầu, tiếp tục nằm.
Lúc nửa mê nửa tỉnh, bên tai bỗng như có tiếng phụ nữ gào khóc thê lương.
Mở mắt ra, xung quanh không có gì cả.
Mi mắt nặng trĩu.
Đưa tay sờ trán, nóng rực.
Toàn thân mệt lả, đến cả sức ngồi dậy rót một chén nước cũng không có.
Không biết đã nằm bao lâu, Xuân Yến và Thu Nhạn tranh thủ mang cơm trưa đến.
Thấy thần sắc ta kém, Xuân Yến đưa tay sờ trán, vội nói:
“Phát sốt rồi, để ta đi mời đại phu.”
“Để ta đi.
Vừa hay mấy vị đại phu ở Văn Mặc Trai của Nhị gia mới tới.” - Thu Nhạn vừa nói vừa rảo bước đi ra ngoài.
Vì sốt cao, đầu óc ta mơ hồ, lời người bên tai cũng chẳng còn rõ ràng.
Dường như có ai đó đang bắt mạch cho ta.
Giọng Thu Nhạn lúc gần lúc xa:
“Vị kia... ở Văn Mặc Trai, chẩn đoán thế nào?”
Một lão đại phu ho khan: “...Băng huyết mấy ngày rồi.”
Giống như trong mộng, ta nghe mà chẳng hiểu đầu đuôi gì.
Bệnh này kéo dài suốt ba ngày.
Đại phu nói do thời tiết chuyển mùa cộng thêm ta suy nghĩ quá nhiều, nên mới sinh bệnh như vậy.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.