Hai ngày trôi qua, bọn họ vẫn chưa có tiến triển rõ rệt. Cố Đăng trằn trọc không ngủ được, bèn ngồi bên bờ biển ngắm trăng.
Trời đêm ở nơi này gần như không tối, dù là nửa đêm mười hai giờ, mặt đất vẫn phủ một lớp ánh sáng nhàn nhạt. Trong yên ắng, bên cạnh anh bỗng xuất hiện một ông lão ăn mặc lộng lẫy — một thầy cúng.
Tuy là người theo chủ nghĩa duy vật, nhưng khi chỉ có một mình đối mặt với thầy cúng giữa đêm khuya, Cố Đăng vẫn hơi lúng túng. Anh cũng không rõ đối phương tìm mình để làm gì.
Cố Đăng cười ngượng. Ông lão đưa cho anh một chiếc sáo làm từ xương. Cố Đăng ngẩng đầu, hơi ngơ ngác. Trên đầu ông lão quấn lông chim, khuôn mặt đầy nếp nhăn vì sương gió, nhưng ánh mắt vẫn đen láy, trong veo dưới ánh trăng. Nhìn ánh mắt đầy khích lệ của ông, Cố Đăng đưa tay nhận lấy cây sáo.
Ông lão bắt đầu ra hiệu. Cố Đăng thử đặt cây sáo lên môi, thấy ông mỉm cười gật đầu hài lòng.
Rời khỏi bờ biển rồi mà Cố Đăng vẫn thấy chuyện đó thật khó tin. Dù hai bên không hiểu tiếng nhau, ông lão lại có thể dạy anh chơi sáo.
Hôm sau, Cố Đăng kể chuyện này với Ali. Ali suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chắc ông ấy muốn chúng ta thử dùng sáo.”
Không chỉ có vậy, khi người dân trong làng nghe nói họ định dùng âm nhạc để đánh thức Carly, ai cũng tình nguyện mang nhạc cụ của mình tới tặng. Khi họ rời đi, lại có người nhắc tới đoàn đánh cá ngoài biển.
“Không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-xuan-o-alaska-chuoc-duong/2799146/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.