Ngoài mấy chuyện ăn uống vệ sinh, Cố Đăng dồn hết thời gian vào việc viết nhạc. Anh và Ali thức trắng suốt một ngày một đêm, cuối cùng cũng hoàn thành trọn vẹn bài hát.
Ali không kịp nghỉ ngơi, lập tức muốn mang bài hát đến hát cho bà ngoại nghe. Nhưng vừa ra đến cửa, con bé đã ngã gục xuống đất. Cố Đăng hoảng hồn, tưởng có chuyện gì, lật người lại mới phát hiện… nó ngủ mất rồi.
Anh bế con bé đi tìm Judy. Lúc đó, cô đang cùng mấy người phụ nữ chuẩn bị đồ cúng tế trước chuyến săn cá voi. Nhìn thấy Cố Đăng bế Ali, chị lau tay sạch rồi đứng dậy.
“Sao vậy?”
“Buồn ngủ quá ngủ gục luôn rồi,” Cố Đăng đỡ đầu con bé, lúng túng hỏi, “Để nó ở đâu được?”
“Đưa tôi,” Judy đưa tay đón lấy, “Tôi bế nó lên giường ngủ.”
Cố Đăng giao Ali cho cô rồi ngáp dài bước ra ngoài. Tuyết trắng xóa cả một vùng, ánh nắng chói đến mức không mở mắt ra nổi. Anh nheo mắt lại, mãi đến khi hoàn hồn mới phát hiện mình vừa va vào một vật thể ấm nóng.
Thấy Cố Đăng suýt ngã, Chương Ly thuận tay ôm lấy vai anh, cúi đầu hỏi: “Sao buồn ngủ dữ vậy?”
“Tối qua thức trắng,” Cố Đăng dụi mắt thở dài, “Đúng là già rồi, hồi xưa tôi thức ba ngày ba đêm cũng không sao.”
Chương Ly nói: “Về ngủ một lát đi.”
“Chưa được, tôi còn phải nghe Ali hát nữa,” Cố Đăng lắc đầu.
“Nó dậy rồi tôi gọi cậu.”
Cố Đăng nghĩ hai giây, rồi nói: “Vậy cũng được.”
Lời còn chưa dứt, anh đã gục đầu vào vai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-xuan-o-alaska-chuoc-duong/2799145/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.