Việc sản xuất album mới đang được tiến hành ổn định. Nhưng điều kỳ lạ là album cũ còn chưa phát hành, vậy mà Cố Đăng đã bắt đầu viết ca khúc mới. Anh một mình trốn trong phòng thu, không cho ai vào, ngay cả Chương Ly cũng bị cấm cửa.
Thấy lạ, Thẩm Thanh Lam hỏi: “Rốt cuộc em đang làm gì mà thần thần bí bí vậy?”
Cố Đăng vừa từ phòng thu bước ra, trên mặt anh không có vẻ hưng phấn thường thấy mỗi khi sáng tác, ngược lại trông khá bình thản: “Một vài thử nghiệm thôi, chưa chắc sẽ công bố.”
Câu trả lời ấy càng khiến Thẩm Thanh Lam thêm tò mò, nhưng cũng có phần lo lắng. Trong giới có không ít ca sĩ từng nổi lên như cồn, rồi sau đó lại chìm đắm trong cái gọi là “sáng tạo nghệ thuật”, dần dần xa rời thực tế. Nhạc càng lúc càng thiên về nghệ thuật, càng lúc càng kén người nghe, khiến đại chúng khó mà tiếp cận nổi.
Thẩm Thanh Lam âm thầm dò hỏi các thành viên trong đội, không ngờ ai nấy đều mù tịt.
Tay chơi keyboard: “Không biết gì luôn.”
Tay guitar: “Ảnh chưa từng tìm tôi.”
Tay trống: “Tôi cũng vậy.”
Tay bass: “Vậy thì càng khỏi cần nói, chắc chắn không tìm tôi rồi.”
Cả thầy phụ trách hòa âm cũng lắc đầu: “Tôi cũng từng hỏi, cô đoán xem? Cậu ấy bảo muốn tự làm hết!”
Thẩm Thanh Lam không tin nổi. Ý là nguyên cả album này, từ sáng tác, viết lời, hòa âm, hát cho tới thu âm… tất cả đều do một mình Cố Đăng gánh vác?
Cô đoán, có khi Cố Đăng thật sự không định tung
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-xuan-o-alaska-chuoc-duong/2799160/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.