Lập xuân tuy đã đến, nhưng tiết trời vẫn còn giá lạnh, chưa hề ấm áp là bao. Dung Oanh mặc y phục mỏng, đêm gió nhẹ thoảng qua liền không kìm được hắt hơi một cái. Linh Xuân bất đắc dĩ trách: “Điện hạ còn nói không lạnh, nếu thật sự nhiễm phong hàn lại phải uống thuốc rồi.”
Dung Oanh sợ đắng, mỗi lần uống thuốc đều như chịu cực hình, vừa uống một ngụm đã phun ra một ngụm, mà nàng lại chẳng có song thân yêu thương chăm sóc, từ nhỏ lớn lên trong cung cấm, cung nhân lại chẳng chu đáo, suýt nữa vì cơn phong hàn nhỏ mà mất mạng.
Dung Oanh hiển nhiên không bận tâm, chỉ khép vạt áo lại, tự mình lẩm bẩm: “Lục mai ở Bách Xuân Viên bị ban cho Thục phi nương nương mới được sủng ái, còn lại hai cây thì ở trong cung của Dung Hân Vi, ta chẳng lẽ phải đi chỗ các nàng bẻ một cành mang về sao?”
Linh Xuân biết nàng yêu thích lục mai là do ảnh hưởng từ mẫu thân – Triệu Cơ, bởi vậy cũng không dễ dàng khuyên nàng từ bỏ.
“Nếu vậy thì chỉ sợ nhị vị kia sẽ không đáp ứng.”
Thục phi là tỷ tỷ của Vinh An huyện chúa, còn Dung Hân Vi lại thường lấy chuyện trêu chọc Dung Oanh làm trò vui. Nếu đến tìm các nàng, chỉ sợ không những chẳng được gì, còn bị chê cười một phen. Tuy Dung Oanh tính tình nhẫn nhịn, song cũng không đến mức nhẫn nhục tới độ dâng mình tới cửa để chuốc lấy khó chịu, có thể tránh thì tránh, sao dám mạo muội mà hiến thân?
“Hoàng cung rộng lớn thế kia, chẳng lẽ chỉ có hai nơi ấy trồng lục mai? Ngày mai hỏi thử lại xem sao.”
Vốn dĩ Dung Oanh đã định đi Bách Xuân Viên, nhưng đi đến nơi mới được cung nhân báo rằng lục mai trong vườn đã bị dời đi. Các nàng đành quay lại theo đường cũ.
“Vậy để ngày mai rồi tính.”
Sáng hôm sau, Dung Oanh rửa mặt chải đầu, chuẩn bị đến Quốc Tử học. Tuy Tẩy Hoa điện hẻo lánh, nhưng cũng không quá xa học viện. Khi nàng đến nơi, thư viện còn chưa có ai, trong sân có cây hải đường cao lớn nặng trĩu, nụ hoa hải đường treo lơ lửng nơi đầu cành, vừa khéo hài hòa với y phục sắc hồng phấn của nàng hôm nay.
Dung Oanh nghe nói hôm nay phải học lễ pháp, kỳ thực trong lòng vô cùng muốn cáo bệnh không đến.
Suy nghĩ này chẳng phải chỉ mình nàng có, chờ đến khi phu tử vào giảng đường ngồi xuống, học đường vốn đã thưa thớt nay lại càng vắng vẻ. Đã có người sai nha hoàn đến thay mặt xin nghỉ, mà phu tử cũng chẳng lấy làm để tâm, mặt không đổi sắc mà giảng bài, sau đó cho từng người lên làm mẫu, điều chỉnh tư thế, thường khiến bọn nữ tử mệt cả người lẫn tâm.
Lễ pháp tuy là quy củ ai cũng phải tuân theo, nhưng lại là thứ mà chẳng ai muốn học. Phu tử hiểu rõ thân phận đám học trò này đều tôn quý, không thể tùy tiện quát mắng hay trách phạt, nên cũng chẳng kỳ vọng gì vào việc họ nghiêm túc tiếp thu.
Dung Hân Vi hôm nay không đến, Dung Oanh nhìn chỗ ngồi trống trơn, thầm thở phào một hơi, dường như cơn đau nhức nơi thân thể cũng giảm đi đôi chút.
Vì thân là Lục công chúa nên Dung Hân Vi luôn khinh miệt Dung Oanh, kẻ khác cũng vì thế mà không ai dám tiếp xúc cùng nàng. Ai lỡ cùng nàng thân thiết, ắt sẽ bị xa lánh. Huống hồ thân thế của Dung Oanh khiến không ít tiểu thư danh môn sinh lòng khinh thường. Đến khi tan học, chỉ còn lại hai người chưa rời đi.
Lý Nguyện Ninh mới từ biên quan trở về, tổ phụ cảm thấy nàng ấy tính tình quá bộc trực, liền đưa vào cung học tập, để nàng ấy học cách cư xử như một quý nữ, mong rèn cho nàng ấy vài phần quy củ. Hôm nay là ngày đầu tiên nàng ấy đến thư viện, vừa hay lại trúng tiết lễ pháp – thứ khiến người ta đau đầu nhất.
Ngồi chưa đầy một canh giờ, chân nàng ấy đã tê rần đến chẳng đứng nổi. Những người khác có lẽ đã sớm quen, vừa tan học liền nhanh nhẹn rời đi, chỉ còn nàng ấy chống bàn thở dài.
Sao lại ngồi đến khổ thế này, thứ lễ pháp quái gở gì vậy, đúng là phiền toái!
Lý Nguyện Ninh âm thầm oán thán trong lòng, bỗng nghe thấy góc phòng có tiếng động, vừa quay đầu đã bắt gặp một vị cô nương xinh như đóa hoa, đang chau mày sửa lại dải lụa cấm bộ.
*"Dải lụa cấm bộ" (còn gọi là cấm bộ hay cấm túc bộ, "cấm bộ ti") là một loại dây hoặc dải lụa buộc quanh gấu váy hoặc giày dép của nữ tử thời cổ đại, dùng để giới hạn bước đi, khiến nữ tử không thể bước sải dài, buộc phải bước nhỏ, đi chậm, di chuyển nhẹ nhàng uyển chuyển, từ đó tạo dáng đi "thục nữ", tao nhã, khuê các – đúng chuẩn lễ nghi phong kiến.
Dung Oanh nhận ra ánh nhìn, liền ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt mang theo nét nghi hoặc.
Lý Nguyện Ninh ho nhẹ một tiếng, hơi thẹn thùng hỏi: “Vị nữ lang này, có thể giúp ta một việc nhỏ không?”
Nàng ấy còn định đi xem trận mã cầu sau đây, nếu đứng dậy không nổi thì biết làm sao?
Dung Oanh bị người lạ hỏi chuyện, nhất thời chưa kịp phản ứng. “Việc gì?”
Thấy Lý Nguyện Ninh sắc mặt không dễ coi, vịn bàn cố gắng đứng lên, nàng lập tức hiểu ra, bước tới đỡ lấy tay đối phương.
Lý Nguyện Ninh từ nhỏ theo cha ở biên quan, quen sống thoải mái, tính tình ngay thẳng. Lúc này kéo tay Dung Oanh cùng dạo bước trên hành lang để xua tan cảm giác tê dại nơi chân, nhân tiện hỏi han về thân phận. Nghe nàng nói mình là công chúa, cũng hơi sửng sốt, do dự có nên hành lễ hay không.
Dung Oanh lại chẳng để tâm những lễ nghi phiền hà ấy, lúc đỡ nàng dậy có chạm vào vết chai trong tay, liền thuận miệng hỏi: “Cô nương từng học võ sao?”
Lý Nguyện Ninh chân đã lấy lại cảm giác, bước đi nhẹ nhàng trở lại, tay vẫn kéo lấy Dung Oanh, nhắc đến võ nghệ thì giọng nói mang theo tự hào: “Ta năm tuổi đã bắt đầu luyện võ, từ nhỏ theo phụ thân ra vào quân doanh, mười lăm tuổi còn cùng tiên phong trong doanh tỷ thí, khi đó ta đánh ngang tay với hắn, mà khi ấy ta còn nhỏ, nếu bây giờ tái đấu, nhất định thắng hắn không khó.”
Nói đến hăng say, mới nhớ ra mình chưa giới thiệu tên họ, vội nói: “Ta là Lý Nguyện Ninh, con gái Trấn Bắc tướng quân, tổ phụ chính là Lý thái úy – Lũng Tây Lý thị.”
“Ta là Cửu công chúa ở Tẩy Hoa điện, tên một chữ Oanh.”
Lũng Tây Lý thị, Dung Oanh từng nghe qua, Lý thái úy là công thần khai quốc, theo phụ hoàng nàng chinh phạt thiên hạ, nhiều sự vụ trọng đại đều không rời khỏi Lý gia, kể cả biến cố Thu Hoa Đình có liên quan đến phế Thái tử cũng có phần của ông.
Lý Nguyện Ninh thân thế hiển hách, nghe nàng là công chúa cũng chẳng lấy gì làm kinh ngạc, sắc mặt vẫn tự nhiên.
Thấy Dung Oanh không nói thêm gì nữa, nàng ngược lại lo lắng mình lắm lời khiến người ta chán ghét, liền dè dặt hỏi: “Công chúa muốn về cung sao?”
Dung Oanh lắc đầu: “Không vội.”
“Vậy càng hay! Hôm nay cảnh xuân tươi đẹp, ta dẫn người đi xem mã cầu, có được chăng?”
“Mã cầu?”
Rất ít có người biểu lộ thiện ý rõ ràng như thế với Dung Oanh, nàng nhất thời ngẩn người, trong lòng bắt đầu lo lắng: nếu Lý Nguyện Ninh biết thân thế thật sự của nàng, có còn đối đãi như bây giờ?
“Đi thôi!” Lý Nguyện Ninh kéo tay nàng đi thẳng, chẳng để nàng có cơ hội từ chối.
Dung Oanh vốn tưởng Lý Nguyện Ninh sẽ dẫn nàng tới bãi cỏ, ai ngờ lại bị nàng ấy lôi kéo đi về hướng Nam viện Quốc Tử Giám — nơi tụ hội của không ít công tử thế gia đến nghe giảng. Ngày thường vốn ít nữ tử lui tới, nay lại bị hai người các nàng quấy động.
Lý Nguyện Ninh một mực kéo nàng đi vào, Dung Oanh đoán được nàng ấy có lẽ không rõ quy củ nơi đây, đến trước cửa viện thì vội giữ tay nàng ấy lại, nhỏ giọng nhắc: “Chưa được cho phép, chúng ta không thể tùy tiện vào trong thư viện này, nếu bị phu tử trông thấy sẽ bị trách phạt.”
Nghe vậy, Lý Nguyện Ninh quả nhiên ngẩn người, vẻ mặt đầy nghi hoặc: “Vì sao lại không thể vào? Chẳng phải cũng là thư viện sao? Chúng ta cũng là học sinh, có gì khác biệt?”
“Đây là quy củ do Trương Tế Tửu định ra. Nếu muốn vào, trước hết phải được phu tử cho phép.” Người phụ trách dạy dỗ các hoàng tử đều là danh sĩ, đại nho hoặc trọng thần trong triều, nghiêm khắc đến mức có thể thẳng tay đá hoàng tử ra ngoài cửa. Những người ấy khác xa các phu tử giảng dạy cho các nàng.
Lý Nguyện Ninh bĩu môi, giọng mang vài phần bất mãn: “Gì mà quy củ nhiều thế! Ta chỉ định vào truyền lời thôi, chẳng lẽ cũng không được sao?”
Dung Oanh hơi do dự, còn chưa nghĩ ra phải khuyên can thế nào, thì Lý Nguyện Ninh đã vỗ tay xuống quyết đoán: “Vậy thì lẻn vào! Không để ai phát hiện là được.”
Nói đoạn, nàng ấy liền kéo tay Dung Oanh rẽ qua đường nhỏ bên hông, tránh thị vệ ở cửa chính, đi tới bên tường viện. Dung Oanh không rõ nàng ấy muốn làm gì, chỉ thấy nàng ấy dừng lại trước một bức tường, dường như đang đánh giá độ cao để chuẩn bị trèo qua.
“Ngươi muốn làm gì?” Dung Oanh hoảng hốt hỏi, vừa dứt lời đã thấy Lý Nguyện Ninh xoa tay hầm hè vào tư thế chuẩn bị.
Chẳng nói chẳng rằng, nàng ấy đã ba bước hai chân trèo tường, thân pháp lưu loát nhẹ nhàng, thoắt cái đã ngồi vững trên đỉnh tường, còn vươn tay về phía nàng.
Dung Oanh trợn tròn mắt, kinh hãi vì hành vi nghịch thế phạm quy của nàng ấy, vội xua tay: “Không được! Nếu bị phát hiện ngươi sẽ bị phạt đó! Ta chờ ngươi ngoài này là được, mau xuống đi.”
“Sợ cái gì, chỉ là nhìn thử một chút thôi, chẳng lẽ ngươi không hiếu kỳ trong thư viện của bọn họ có gì sao? Mới nãy chẳng phải ngươi còn nhắc muốn tìm lục mai ư? Biết đâu bên trong lại có thì sao? Không vào xem thử một chút à?” Lý Nguyện Ninh vừa nói vừa vẫy tay gọi nàng, một bộ dáng nếu ngươi không theo ta vào thì ta cũng không buông tha.
“Thật sự không bị phát hiện sao?” Dung Oanh bắt đầu dao động.
“Yên tâm đi, bây giờ bọn họ đều đang nghe phu tử giảng bài, trong sân không có mấy người, lát nữa ta kéo ngươi vào rồi lại nhanh chóng chạy ra ngoài là được.”
Ban đầu Dung Oanh vẫn còn kiên quyết từ chối, nhưng nghe nhắc có lục mai, ánh mắt lập tức hiện lên chút dao động. Ngẩng đầu nhìn tường cao hơn người, nàng bắt đầu lùi bước, lắc đầu: “Ta không dám.”
Lý Nguyện Ninh thở dài, bất đắc dĩ nói: “Ta coi ngươi là bằng hữu, mà bằng hữu chẳng phải nên đồng sinh cộng tử sao? Có vậy thôi cũng không dám…”
Dung Oanh vốn đã quay người định rời đi, nghe giọng nàng mang ý bất mãn, liền không khỏi lưỡng lự trong lòng.
Bằng hữu… Nói đến hai chữ này, nàng kỳ thực chưa từng có ai là bằng hữu thật sự. Nay vất vả lắm mới có người nguyện ý thân cận, nếu lúc này nàng không đáp ứng, liệu Lý Nguyện Ninh còn để ý tới mình nữa không?
Lý Nguyện Ninh giả vờ mất mát nhìn nàng, định dỗ dành thêm hai câu thì đã bị Dung Oanh níu tay lại.
“Thật sự… không có việc gì chứ?” Dung Oanh chần chừ hỏi, trong mắt đầy vẻ không tin tưởng.
Lý Nguyện Ninh cười vui vẻ, nắm tay nàng chắc chắn: “Kéo chặt vào.”
Dung Oanh thân hình nhẹ nhàng, bị kéo một cái liền lên tới đỉnh tường, nàng ngồi co ro, hoảng hốt túm lấy tay Lý Nguyện Ninh, lo lắng: “Chúng ta mau xuống đi, đừng để ai trông thấy.”
“Giờ này bọn họ đều đang nghe giảng, không ai rảnh mà đi lung tung đâu. Đừng sợ.” Lý Nguyện Ninh vỗ vỗ vai nàng, thân mình linh hoạt, xoay người nhảy xuống, đáp đất nhẹ nhàng. “Ngươi cũng xuống đi, ta đỡ ngươi.”
Ngồi trên tường, Dung Oanh mới phát hiện bức tường này thật sự rất cao, khiến nàng chần chừ mãi không dám nhảy xuống.
Lý Nguyện Ninh dưới đất lại cười cợt: “Lúc trèo thì hăng lắm, giờ lại sợ? Đừng lo, ta ở đây, tuyệt đối sẽ đỡ được.”
Dung Oanh hít sâu một hơi, lấy dũng khí chuẩn bị nhảy xuống—ai ngờ một giọng nói vang lên:
“Công chúa đang làm gì vậy?”
Nàng giật mình ngồi thẳng dậy, quay đầu nhìn sang bên tường, thì thấy Văn Nhân Loan đang đứng đó, dung mạo tuấn tú dịu dàng, ánh mắt lại mang theo vài phần nghi hoặc. Bên cạnh hắn là một nam tử khác, miệng đã há to vì khiếp sợ: “Một công chúa cao quý như vậy mà cũng trèo tường?”
Lý Nguyện Ninh bên dưới vừa nghe thấy tiếng, vội giơ tay ra hiệu cho Dung Oanh im lặng, ngụ ý đừng nói có nàng ấy ở đây.
Dung Oanh quả thực lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, cũng khó để cho Văn Nhân Loan tận mắt chứng kiến nàng trèo tường vào thư viện, đành bất đắc dĩ nói:
“Là ta… tự mình muốn vào thư viện bẻ một cành mai, nên mới trèo tường.”
Văn Nhân Loan không vạch trần lời nói miễn cưỡng kia.
Nam tử bên cạnh hắn nhướng mày, trêu chọc: “Công chúa thật biết nghĩa khí.”
Dung Oanh cúi đầu, đưa tay vịn lấy viên ngói lưu ly, nhìn thoáng vào bên trong thư viện, chẳng thấy lục mai đâu hết, liền biết mình bị Lý Nguyện Ninh gạt, không khỏi giận dữ, trừng nàng ấy một cái thật mạnh.
“Giờ còn muốn hái lục mai nữa không?” Văn Nhân Loan nhàn nhạt hỏi.
“…Không muốn.” Giờ nàng chỉ muốn hái đầu của Lý Nguyện Ninh thôi.
Văn Nhân Loan là người tu dưỡng chu toàn, so với các công tử thế gia khác càng thêm nho nhã lễ độ, nhất định sẽ coi thường loại hành vi vô lễ như thế này. Dung Oanh cảm thấy xấu hổ, lại có chút uất ức, nhỏ giọng nói: “Ta biết sai rồi… Tiên sinh có thể coi như chưa thấy được chăng?”
Văn Nhân Loan hơi cúi mắt, lông mày thanh tú hạ xuống một nét, tựa như cũng nhiễm phải sắc xuân nơi cành mai, lại mang theo vài phần phong lưu ôn nhã của vương tôn công tử.
Một tia ủy khuất trong lòng Dung Oanh, bỗng dưng hóa thành một nỗi xấu hổ không tên.
“Không ai ép ngươi?” Hắn hỏi.
Nàng lắc đầu: “Là ta tự mình muốn làm như vậy.”
Văn Nhân Loan mỉm cười mà không cười, nói: “Đã thế, công chúa leo lên thế nào, thì mời xuống như thế ấy.”
Dứt lời, hắn thật sự đứng yên bất động, hơi ngửa đầu, bộ dáng tựa hồ đang chờ xem nàng làm sao xoay xở.
Tác giả có lời muốn nói:
Văn Nhân Loan: Rốt cuộc là đứa tiểu hỗn trướng nào dám dạy hư công chúa vậy hả?!
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.