"Ngươi nói ngươi coi trọng ai?"
Trong điện Hàm Tượng, tiểu lư hương mạ vàng phả ra làn khói nhè nhẹ, quẩn quanh giữa không gian ấm áp. Tay áo thêu hoa sen chìm buông xuống, một bàn tay trắng nõn đẫy đà vươn ra, dùng muỗng nhỏ khảy nhẹ tro hương rơi rớt.
Lư Quý phi nửa nằm nghiêng trên nhuyễn tháp, tua trân châu nhỏ li ti đính khéo léo nơi viền áo, tóc mái rũ nhẹ hai bên trán đè bằng trâm đá quý. Tuy chỉ là phục sức ngày thường, nhưng từng chi tiết đều toát lên vẻ quý khí trời sinh.
Lư Triệu Lăng đứng bên, sắc mặt nhợt nhạt, thân hình cao gầy. Trên người khoác áo choàng sắc xanh thẫm, chất vải quý giá nhưng mặc lên người gã lại lỏng lẻo, càng làm lộ ra vẻ uể oải, thiếu tinh thần.
Gã dùng giọng lấy lòng, lại lặp lại một lần: "Cô cô, hôm qua ta gặp Cửu công chúa. Cô cô với phụ thân chẳng phải vẫn hối thúc ta thành gia hay sao? Nếu cưới được công chúa, ta với cô cô chẳng phải lại càng thân càng gắn bó ư?"
Lư Quý phi nghe vậy, sắc mặt liền thoáng nét khinh thường. Bà khảy nhẹ một muỗng tro hương rồi tiện tay ném luôn về phía gã.
"Đồ hỗn đản, đầu óc ngươi bị cái thứ gì mê hoặc rồi hả? Cửu công chúa chẳng qua là con gái do nữ vũ cơ thấp kém sinh ra, còn ngươi là thân phận gì? Hoặc là ngoan ngoãn gác lại mấy chuyện thấp kém lộn xộn đó, mà cưới cho đàng hoàng một thiên kim thế gia, còn không thì cút ra khỏi Lư gia cho ta! Cái ngôi vị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-xuan-o-tay-an-bach-duong-tam-luong/2840316/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.