🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Thanh Minh qua đi, sau cơn mưa kéo dài, thời tiết rốt cuộc cũng dần chuyển nắng, nhiệt độ theo đó mà tăng lên.

Song trong cung, sương mù ngột ngạt vẫn chưa tan, trái lại còn dày đặc hơn trước. Sau biến cố ở Lân Đức điện, hoàng đế lại càng thêm sủng tín phương sĩ, thậm chí vì nghe lời gièm pha mà bắt cả trung thư xá nhân vào ngục. Bình Nam Vương phủ bị thu quyền, trong triều người người tự bảo toàn, nhưng vẫn có kẻ dâng thư cầu xin cho Bình Nam vương. Bên ngoài dân chúng bàn tán xôn xao, dư luận rối ren.

Là đế sư, Văn Nhân Loan bị vô số người tìm đến, ngấm ngầm hay công khai, đều hy vọng hắn có thể vì họ mà nói vài lời trước mặt Thánh Thượng. Nhưng thái độ hắn công bằng nghiêm minh, xử sự không thiên vị, khiến không ít kẻ sau lưng mắng chửi, thậm chí có lời đồn rằng sự suy tàn của Bình Nam Vương phủ là do hắn âm thầm bày mưu tính kế.

Thế nhưng dù oán giận ra sao, cũng không ai dám phủ nhận: hiện giờ Văn Nhân Loan là tâm phúc bên cạnh thiên tử. Hoàng đế hồ đồ, Thái tử tự mãn, Văn Nhân Loan dù tuổi trẻ, lại nắm quyền thực sự trong tay. Đã có thế gia ngầm hứa hẹn lợi ích, thậm chí mượn việc cưới hỏi để lập liên minh lôi kéo hắn về phía mình.

Hứa Tam Điệp nghe nói Vệ thượng thư từng dò hỏi về thân thế và hôn sự của hắn, liền bật cười trêu chọc:

“Nghe đồn nữ nhi của Vệ thượng thư dung mạo như hoa, nếu ngươi cưới nàng, chẳng phải có thể mượn luôn sức của lão hồ ly kia sao? Vệ thị là thế gia đại tộc, buộc được một nhà đó, có trăm cái lợi không một cái hại. Ngươi sao không thuận nước đẩy thuyền?”

Văn Nhân Loan đang xem tấu chương, mắt không rời khỏi hàng chữ, cười nhạt một tiếng:

“Vệ thị chỉ biết gió chiều nào theo chiều ấy, nếu ta phải dựa vào thân thích để thu phục lão, vậy thì chẳng qua cũng chỉ là hạng người vô năng.”

Hứa Tam Điệp nghe hắn nói dứt khoát như vậy, cũng không nhắc nữa, chỉ cười lắc đầu:

“Không muốn cũng đúng thôi. Tên Vệ thượng thư kia vốn chẳng phải thứ gì tốt. Nghe đâu còn cưới người trong lòng của con trai mình làm vợ kế, trong nhà không biết loạn thành cái gì. Nữ nhân đó cũng không đơn giản, dựa vào cữu cữu mình mà làm giàu, hiện giờ còn đạt danh xưng là nữ thương nhân tài giỏi tiếng tăm.”

Văn Nhân Loan khẽ "ừ" một tiếng, vẫn ngồi ngay ngắn, ngón tay lật tấu chương không hề ngừng lại.

Vài ngày trước mưa dầm kéo dài nửa tháng, khiến dân gian lâm cảnh bất ổn. Vùng hạ lưu sông Lạc bị lũ cuốn lần nữa, hoa màu, nhà cửa đều bị phá hủy. Quan lại địa phương thông đồng cùng Tiết độ sứ ém nhẹm tình hình, không báo triều đình, thế gia địa phương còn hợp mưu chèn ép dân đen. Đến lúc tin tức truyền được vào kinh, dân chúng nơi đó đã tha hương khắp nơi, tiếng oán đầy trời.

Cách kinh thành tám trăm dặm, Lạc Thủy chết đói khắp nơi, dê bò trôi xác, nhà cửa sập đổ, còn nơi hoàng cung kinh kỳ thì vẫn gấm vóc rực rỡ, bàn tiệc đầy mỹ vị. Một bên là cảnh tượng thịnh thế phồn hoa, một bên lại đầy rẫy xác chết lạnh lẽo.

Dung Oanh biết lũ lụt ở Lạc Dương kỳ này có liên quan đến Dung Yểu, phò mã của nàng ta chính là thái thú Dĩnh Châu. Giờ vì lũ mà buộc phải quay về trấn giữ, còn Dung Yểu vì xích mích mà ở lại kinh thành.

Phu thê bất hòa vốn là vì phò mã xuất thân thế gia, nhà chồng nhiều lễ nghi cứng nhắc, đối với Dung Yểu trăm điều bắt bẻ. Ba năm không sinh con, phò mã muốn nạp thiếp. Dung Yểu phát hiện hắn ta sớm đã dưỡng ngoại thất, hai người từ đó luôn sứt mẻ.

Người ngoài nghe nàng ta than vãn thường hay khuyên bảo, bảo nàng ta nên rộng lượng bao dung, chấp nhận để phò mã nạp thiếp. Chỉ có Dung Oanh là chưa bao giờ khuyên nàng ta như vậy. Nàng không cần lý do gì, chỉ đơn giản đứng về phía tỷ tỷ, cùng nàng ta mắng phò mã, tuyệt không khuyên nàng ta “rộng lượng nghênh thiếp vào cửa”.

Dung Yểu nhớ lại trước đây từng coi thường muội muội này vì xuất thân thấp hèn, giờ nghĩ lại chỉ thấy bản thân khi xưa thật ấu trĩ.

Nguyên thái phi lại lâm bệnh nặng một lần nữa. Dung Oanh túc trực bên giường bệnh suốt đêm. Dung Yểu nghe tin liền khoác áo chạy đến, lúc tới nơi, Dung Hi và Triệu Miễn cũng đã có mặt.

Ánh nến mờ nhạt chiếu lên từng nét u sầu, trên giường bệnh, thái phi nửa mê nửa tỉnh, cổ họng phát ra tiếng thở hổn hển, lúc thì mong manh lúc thì gấp gáp. Mọi người lặng lẽ đứng bên, lòng như bị đá đè, ép đến không thở nổi.

Trong số đó, người mâu thuẫn với nguyên thái phi nhất chính là Dung Hi. Là con ruột của hoàng hậu, cháu gái của Từ Châu thứ sử, nàng ta chưa từng là người nhẫn nhịn chịu lép vế. Nhiều lần cãi cọ với thái phi, sau này dứt khoát không đến thỉnh an nữa. Lần này bị Triệu Miễn ép tới giữa đêm, vừa đến còn mắng y vài câu. Nhưng khi nhìn thấy thái phi giờ đây chỉ còn là một thân thể già yếu, thoi thóp nằm đó, lòng nàng ta cũng không khỏi trĩu nặng.

Thái y vào cung giữa đêm, kê đơn rồi kín đáo ám chỉ nên sớm chuẩn bị hậu sự.

Triệu Miễn thấy Dung Hi không chịu nổi nữa, khuyên nàng ta về nghỉ. Dung Yểu thì nằm tạm giường trong điện. Còn Dung Oanh thức suốt một đêm, mắt đã thâm quầng, thị nữ khuyên vài lần, nàng vẫn không chịu đi nghỉ.

Giờ phút này, nàng chỉ thấy trống rỗng. Cơn buồn ngủ bị nỗi mơ hồ và hoang mang trong lòng đè nặng. Đối diện sinh tử, con người ta luôn cảm thấy bất lực. Mỗi nhịp thở yếu ớt của thái phi đều lay động trái tim nàng, khiến nàng nhớ đến năm xưa mẫu thân mình đi vào biển lửa, chính mình thì bất lực không thể làm gì.

Nàng chỉ có thể ở trong lòng niệm kinh cầu phúc cho thái phi.

Đến tận rạng sáng, ngọn đèn nguội lạnh bỗng vụt tắt. Ngoài điện có người thông báo thiên tử giá lâm, Dung Oanh vội đánh thức Dung Yểu, chỉnh y phục ra hành lễ.

Hoàng đế chỉ phất tay bảo các nàng bình thân, đi đến bên giường thái phi, trầm giọng nói vài câu, rồi phái người đưa các nàng lui ra ngoài.

Dung Yểu ngồi xuống ghế đá ngoài viện, nhịn không được ngáp dài, sau đó bực bội đảo mắt nhìn quanh:

“Ta về kinh đã một tháng, phụ hoàng còn chưa một lần triệu gặp. Nay thái phi bệnh, rốt cuộc mới thấy mặt, vậy mà nhìn ta cũng chẳng lâu, đúng là nhi nữ quá nhiều, chắc gì còn nhớ ta xếp thứ mấy.”

Dung Oanh an ủi: “Đây là lần ta đến gần phụ hoàng nhất trong hai năm nay.”

“…” Dung Yểu lập tức cứng họng, không nói được gì nữa, chỉ lặng lẽ thở dài.

Không lâu sau, Thái tử Dung Tễ cũng đến, Triệu quý phi dẫn theo con cái đến muộn. Dung Yểu khẽ hừ mũi:

“Nếu không có phụ hoàng đến, e là thái phi chết rồi cũng chẳng trông thấy mặt bọn họ đâu.”

Dung Oanh chống trán nhắm mắt dưỡng thần, chỉ khẽ "ừ" một tiếng, không đáp lời.

Dung Yểu lại nhỏ giọng nói:

“Người mặc bạch y theo sau Thái tử kia chắc là đế sư, kiêm luôn thiếu sư của Thái tử sao? Lớn lên đúng là anh tuấn, không biết là tài giỏi thật hay chỉ được cái mã ngoài.”

Dung Oanh hé mắt nhìn, thấy đoàn người Thái tử đang đứng ngoài điện, Văn Nhân Loan khẽ gật đầu với nàng, xem như chào hỏi.

Chẳng bao lâu sau, cửa điện đột nhiên mở mạnh, “rầm” một tiếng vang dội khiến Dung Yểu giật nảy, trừng mắt nhìn lên. Chỉ thấy phụ hoàng sắc mặt âm trầm từ trong điện bước ra, từng bước nặng nề, rõ ràng là đang giận dữ.

Triệu quý phi vội bước theo, không hề nhắc đến việc vào thăm thái phi. Dung Kỳ cùng Dung Tễ liếc nhìn nhau, do dự không biết có nên ở lại. Sau cùng, theo lời dặn của Hoàng hậu, Dung Kỳ đi theo phụ hoàng rời khỏi nơi này.

Dung Tễ đành cười gượng, bước vào điện thăm thái phi. Dung Oanh và Dung Yểu cũng theo sau.

Thái phi đêm qua hơi thở mong manh, giờ đang tựa trên giường. Mắt đã mờ, hơi thở yếu ớt, nhưng cuối cùng cũng tỉnh táo lại. Thấy con cháu tiến vào, bà không biểu hiện gì, nhưng khi ánh mắt chuyển đến Văn Nhân Loan, lại bất ngờ dừng lại.

Dung Tễ vốn định cáo lui, thấy vậy thoáng sửng sốt. Văn Nhân Loan cũng hơi sững người, cúi mình hành lễ.

“Bẩm thái phi, đây là đế sư đương triều. Thái phi… đây là…”

Thái phi vẫn nhìn chằm chằm vào hắn, thần sắc mơ hồ. Thị nữ liền lên tiếng giải thích:

“Điện hạ đừng lo, thái phi bệnh nặng nhận nhầm người cũng là thường. Có lẽ bà nhìn đế sư thành cố nhân trong quá khứ, nói vài lời giải tỏa cũng tốt.”

Dung Tễ gật đầu, khẽ vẫy tay:

“Vậy đế sư hãy đến nói chuyện cùng thái phi, có khi lại giúp người yên lòng.”

Nguyên thái phi xuất thân là nữ nhi vọng tộc Lũng Tây, khi ấy gả về kinh thành, từ đó không còn một lần nào trở lại quê cũ. Sau khi thân tộc lần lượt tiến cung, bà cũng chưa từng được gặp lại, mà bản thân lại không có con nối dõi, tuổi già cô quạnh, sống trong thâm cung chỉ có thể hồi tưởng những ký ức đã sớm mơ hồ.

Văn Nhân Loan vẫn giữ vẻ mặt bình thản, bước lên đỡ lấy tay bà. Tay nguyên thái phi khô đét như dây leo già cỗi, vừa nắm liền bấu chặt lấy hắn không buông, run rẩy nói những lời mê sảng rối loạn, khi thì gọi cha mẹ, lúc lại xưng huynh gọi đệ, vô cùng hỗn loạn.
Dung Tễ nhìn không đành lòng, lại thấy không tiện kéo Văn Nhân Loan đi lúc này, bèn nói:

“Ta đi trước một bước, chờ thái phi tỉnh táo lại, đế sư đến Đông Cung, ta có việc cần thỉnh giáo.”

Văn Nhân Loan nhẹ nhàng đáp ứng, thần sắc vẫn thong dong như nước, không chút không kiên nhẫn trước cảnh bệnh nhân quấn lấy, ngược lại còn dịu dàng trấn an nguyên thái phi.

Dung Yểu quả thật mệt mỏi chịu không nổi nữa, nói với Dung Oanh:

“Ta đi nghỉ một lát, có chuyện gì thì gọi ta.”

Nàng khẽ gật đầu, ngồi trong điện chống tay nhìn về phía Văn Nhân Loan. Một lúc sau, nguyên thái phi lại mê man, bỗng mở to mắt nắm chặt tay Văn Nhân Loan, miệng lẩm bẩm:

“Hoài Cảnh... Hoài Cảnh đâu rồi?”

Dung Oanh vốn không để ý, nhưng lại phát hiện sắc mặt Văn Nhân Loan khẽ biến, trong mắt thoáng hiện một tia u ám, chỉ trong chớp mắt lại tiêu tán. Hắn nghiêng người, ghé sát tai nguyên thái phi thấp giọng nói gì đó.

Nguyên thái phi đột nhiên bật khóc như đứa trẻ, Dung Oanh giật mình đứng dậy, thị nữ cũng hoảng hốt cầm khăn chạy tới.

Nàng oán giận nói: “Ngươi chọc gì thái phi khóc rồi?”

Văn Nhân Loan giọng khàn khàn: “Không phải ta.”

“Vậy ngươi vừa nói cái gì?” Nàng thở dài, giúp thái phi lau nước mắt. Bà vẫn không buông tay hắn, thậm chí còn gạt tay Dung Oanh ra.

Văn Nhân Loan né tránh ánh mắt ai oán của nàng.

Một lát sau, hơi thở thái phi dần vững hơn, không còn khóc nữa, vẻ mặt cũng trở nên bình thản, nằm yên th* d*c. Dung Oanh uống một ngụm trà nguội, nhìn thấy Văn Nhân Loan nhẹ tay kéo góc chăn cho bà, rồi bà nhắm mắt lại, miệng mấp máy như nói mê.

“Mười sáu năm... Tĩnh Xương hầu phủ...”

Dung Oanh nhíu mày bước lại gần, nghe thấy rõ ràng câu cuối cùng:

“Tử cô đãi chi... Tử cô đãi chi!”
*đây là một lời nguyền, toàn câu "Tử cô đãi chi" được dùng với hàm ý "kẻ ác sẽ phải chết trong cô độc".

Câu cuối cùng như bật ra từ tận cổ họng, tiếng thét tựa cuồng phong phá vỡ cửa giấy, vừa như hí vang, vừa như khóc gào thảm thiết.

Ác giả ác báo, đáng đời cô độc!

Dung Oanh giật mình, khó hiểu nhìn về phía Văn Nhân Loan.
Lời này... đang nói đến ai?

Văn Nhân Loan cũng nhìn nàng, ánh mắt yên tĩnh như làn nước xuân.

Bàn tay thái phi bấu lấy hắn khẽ buông, hơi thở cũng lìa theo đó.
Nguyên thái phi qua đời, trong cung bắt đầu chuẩn bị hậu sự.
Dung Oanh vẫn không hiểu được vì sao hôm đó phụ hoàng lại giận dữ rời đi như vậy.

Từ miệng cung nữ nàng biết được, nguyên thái phi đối đãi hoàng đế luôn cứng rắn xa cách. Nhưng khi hoàng đế còn là Lương Vương, bà lại là người ôn hòa nhân hậu, đối xử với hoàng tử công chúa chẳng khác nào ruột thịt. So với người mẹ ruột thịt lạnh lùng của mình, Lương Vương thuở nhỏ lại càng thích đến gần nguyên thái phi.

Cho đến khi xảy ra biến cố ở Thu Hoa đình, hai người hoàn toàn xa cách.

Trong biến cố ấy, mẫu tộc của thái phi ở Lũng Tây cũng bị liên lụy, hơn trăm tộc nhân bị tru di, từ đó gia tộc sa sút, bản thân bà cũng không còn bước ra khỏi hậu cung.

Dung Oanh từng nhận được sự che chở của nguyên thái phi, vì vậy cũng tự mình lo việc túc trực linh cữu.

Người đến tế lễ vô cùng đông đúc, nàng khoác áo tang quỳ bên linh đường. Có người nhìn thấy nàng thì sắc mặt phức tạp, lòng đầy tạp niệm, kính ý chẳng qua chỉ là cái vỏ.

Cửu công chúa năm nay đã cập kê, thân hình thướt tha, nét đẹp rực rỡ ngày càng nổi bật.

Người sinh lòng với nàng không hề ít, chỉ là nàng không hề hay biết.

Xa tận biên cương, hoàng tử Dung Khác đang giao chiến cùng Tam hoàng tử Đột Quyết đã gửi tin về. Dung Oanh nhận được một phong thư tay của tam ca, viết rằng Đột Quyết càn rỡ làm hại dân lành, y thân là hoàng tử, tự nguyện gánh trọng trách bảo vệ sơn hà, hứa sẽ sớm đẩy lùi quân thù rồi hồi kinh, bảo nàng đừng lo lắng.

Từ ngày Dung Khác tự mình nhập doanh, nàng đã hơn hai năm không gặp huynh ấy, chỉ biết tin tức lác đác từ biên quan. Theo ước định, hạ chí năm nay y sẽ trở về, nhưng chiến sự chưa yên, ngày tương ngộ vẫn xa vời.

Dung Oanh vẫn còn mặc đồ tang, ngồi đơn độc nơi hành lang, trong tay cầm thư mà lòng trống trải. Pháp sự của thái phi mời không ít cao tăng đạo sĩ, náo động khiến nàng choáng váng đầu óc, đành ra ngoài hóng gió, ai ngờ càng xem thư lại càng buồn lòng.

Hành lang người qua lại không ngớt, nàng không bận tâm, cúi đầu đọc thư lần nữa. Bỗng nghe có tiếng bước chân dừng ngay bên cạnh.

“Đây là nữ lang nhà nào, lại xinh đẹp thế này?”

Kẻ đến toàn thân nồng nặc mùi rượu, lời nói thì bỡn cợt vô lễ. Dung Oanh cau mày nhìn gã, giọng lãnh đạm:

“Ta là Cửu công chúa Đại Chu. Công tử say rồi, tốt nhất nên về sớm thì hơn.”

Nàng đứng dậy định rời đi, lại bị nam tử ngăn trước. Gã nghe rõ thân phận nàng, chẳng những không sợ hãi, ánh mắt còn càng thêm vô lễ, quét qua làn cổ lộ ra dưới cổ áo, cười mờ ám:

“Hóa ra là Cửu công chúa... Xem ra đám bằng hữu của ta không nói ngoa. Trước kia ta chưa từng để ý, thì ra công chúa lại nở rộ đến thế này...”

Dung Oanh giấu giận trong lòng, hỏi thẳng: “Ngươi là ai?”

“Tại hạ là trưởng tử Lư Triệu Lăng của Phạm Dương Lư thị, công chúa có nhớ không?”

“Không nhớ rõ.”

Nàng né người tránh khỏi gã, không màng gã nói gì, nhanh chóng rời đi.

Lư Triệu Lăng mùi rượu nồng nặc, còn định đuổi theo, bước chưa vững đã “rầm” một cái ngã nhào. Dung Oanh quay đầu nhìn, thấy gã không bò dậy, cũng mặc kệ mà đi thẳng.

Tới được chỗ có người, nàng dặn bọn họ:

“Lư Triệu Lăng uống say nằm ngoài hành lang, mau tìm người đưa hắn đi, miễn để chết gục ở linh đường của thái phi.”

Người hầu nghe nhắc đến tên đó, sắc mặt liền trở nên kỳ quái, trong mắt còn thấp thoáng vẻ khinh thường.

Dung Oanh hỏi, họ cũng không giấu:

“Phạm Dương Lư thị một nhà quyền thế, Lư thái thú lại nổi danh sợ vợ, trong nhà chỉ có một vị phu nhân, ba đứa con đầu đều chết yểu, chỉ còn Lư Triệu Lăng sống đến trưởng thành.”

“Cha mẹ thương yêu, thân tộc dung túng, lại có dì là Quý phi, biểu muội là công chúa, Lư Triệu Lăng từ nhỏ đã hống hách ở Phạm Dương, chẳng ai dám chọc. Ngày ngày tụ tập cùng đám ăn chơi trác táng, hậu viện đầy mỹ nhân, lại không thỏa mãn, còn thường lui tới tửu lâu kỹ viện. Phạm Dương có truyền thống thánh hiền, nhưng tệ tục cũng chẳng thiếu, những công tử như hắn thường vui thích dùng ngũ thạch tán, dâm loạn phóng túng chẳng biết liêm sỉ, nơi đó cũng chẳng xem là chuyện lạ.”

Dung Oanh nghe xong chỉ cảm thấy ghê tởm, chỉ mong Lư Triệu Lăng tỉnh rượu rồi quên sạch chuyện hôm nay.

Nhưng sáng sớm hôm sau, Linh Xuân đã vội hỏi:

“Hôm qua công chúa đắc tội với lang quân Phạm Dương Lư thị sao? Nghe nói hắn ta đang cho người tìm ngài đấy.” 

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.