🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Thời tiết nóng nực dần tiêu tan, Kinh thành đón một trận mưa to, báo hiệu mùa thu chẳng còn xa nữa.

Hoàng đế bệnh đã nhiều ngày, thần trí cũng mơ hồ mê loạn, khi lên triều thì hỉ nộ vô thường. Cuối cùng, sau trận mưa lớn ấy, bệnh càng thêm trầm trọng, dù nằm trên long sàng nhưng lòng vẫn còn đầy nghi kỵ. Bệnh tật chẳng khiến ông ta trở nên từ bi độ lượng, ngược lại chỉ khiến lúc tuổi già càng thêm đa nghi và dễ nổi giận. Triều đình trên dưới lòng dạ khó lường, quyền thần ngầm câu kết, Yến Vương đảng vẫn chưa bị trừ sạch, khiến ông ta không thể không lo lắng đề phòng, từng bước cẩn thận, chỉ mong giữ được giang sơn vững chắc.

Ngay cả đối với cốt nhục của mình, ông cũng chẳng thể hoàn toàn tin tưởng.

Bình Nam Vương bị giam trong ngục nhiều ngày, cuối cùng được thả về phủ. Thế nhưng chẳng bao lâu sau, tin dữ truyền đến: con trai trưởng nhị phòng của ông—Tiêu Hác—bệnh mất trong ngục.
Nghe nói việc này khiến không ít người cảm thán. Tiêu Hác đang ở độ tuổi thanh niên cường tráng, ngay cả Bình Nam Vương khi xưa còn từng đến ngục chịu đòn thay y, cớ sao lại vô cớ bệnh chết? Đa phần đều ngầm hiểu, hẳn là bị tra tấn đến chết, thân thể không chịu nổi.

Tin đến chậm, khi Dung Oanh nghe được chuyện này thì nàng đang ngồi lên xe ngựa, chuẩn bị rời cung đi thăm Tiêu Thành Khí.

Bởi mẫu thân nàng xuất thân vũ cơ, thân phận thấp kém, không dính líu gì đến các phe cánh trong triều, cũng chẳng có tộc nhân liên quan lợi ích, cho nên nàng đối với những chuyện này thường chậm nhạy hơn người khác. Dù có phản ứng thì cũng không thấy việc ấy liên quan gì đến mình. Dẫu sao thì, ai có đầu óc cũng đều hiểu, nàng vô luận làm gì cũng chẳng thể bị quy kết tội mưu nghịch.

Chính bởi vì điểm này, nàng mới có thể, với thân phận một công chúa, đường hoàng đi tặng quà sinh nhật cho Tiêu Thành Khí mà chẳng ai lo nàng sẽ bị liên lụy.

Dù sao thì nàng chẳng có gì trong tay, cũng chẳng liên lụy được ai.
Vài ngày trước, Lý Nguyện Ninh đã đưa cho nàng quà sinh nhật chuẩn bị sẵn cho Tiêu Thành Khí, nhờ nàng lấy danh nghĩa bản thân chuyển giao, tránh để phủ tướng quân bị mang tiếng vào lúc tình hình đang nhạy cảm như hiện tại.

Vì muốn tặng Tiêu Thành Khí một dây đeo, Dung Oanh đã đến Tư Y Cục chọn lấy loại chỉ vàng tốt nhất, đan xen phối trộn khéo léo. Ánh nắng chiếu lên, dây đeo ánh lên sắc vàng rực rỡ, so với thường ngày càng thêm tráng lệ và độc đáo.

Hôm nay nàng vận áo ngắn tay áo hình hạc màu vàng nhạt, váy lụa trắng ngà thêu kim hoa, bên hông thắt đai lưng màu son. Bởi vì hiếm khi ra ngoài, Linh Xuân đã chải cho nàng một kiểu tóc đoan trang hơn mọi khi. Nàng vốn ít khi giao thiệp với người ngoài, nay lại lần đầu đến Bình Nam Vương phủ, trong lòng khó tránh khỏi thấp thỏm. Lúc xuống xe ngựa, nàng vẫn còn đang âm thầm quan sát xung quanh, sợ mình lỡ làm điều gì thất lễ.

Khi người hầu vào phủ báo tin, Tiêu Thành Khí còn tưởng là mình nghe lầm.

Thực tế, hắn ta căn bản không định tổ chức sinh nhật mười chín tuổi của mình. Bình Nam Vương phủ hiện giờ như trứng chọi đá, bạn bè ngày xưa tránh hắn ta như tránh tai họa, phụ thân từng có giao tình với bao người giờ cũng không có mấy ai dám hé răng. Hơn nữa, Tiêu Hác đã bệnh chết trong ngục, bên ngoài đã có lời đồn phủ Bình Nam lần này khó mà thoát nạn. Hắn ta chưa từng nghĩ rằng người đến lại là Cửu công chúa. Nhưng nghĩ lại thì cũng hiểu được—vì Dung Oanh đơn thuần ngoan ngoãn, chẳng vướng bận phe cánh gì, nàng chưa từng coi hắn ta là yêu nghiệt phản thần, mà chỉ đơn thuần là… chính bản thân hắn.

Sau khi Tĩnh Xương hầu phủ bị tịch thu, một phần chuyển sang thành Bình Nam Vương phủ hiện tại. Tuy chỉ là một phần, nhưng phú quý vẫn cực thịnh, hiển nhiên xem như là du chế.

*"du chế" nghĩa là tùy tiện sử dụng hoặc mô phỏng các nghi chế hoàng gia mà không được phép

Dung Oanh lần đầu tới phủ này. Dù phủ đã bị tước quyền, chèn ép đến mức không còn vinh quang ngày xưa, nhưng ngoài cửa phủ lại không có binh mã canh giữ, tạm thời cũng không xảy ra đại sự.

Tiêu Thành Khí trông thấy nàng, trong mắt lập tức hiện lên vẻ kinh hỉ, vài bước chạy đến trước mặt, đánh giá trang phục của nàng hôm nay, không khỏi khen ngơi:

“Hôm nay công chúa thật giống một đóa hoa rực rỡ, toàn bộ hoàng cung cũng không ai có thể so với ngươi rạng rỡ như thế.”
Nói xong, hắn ta còn vươn tay khẽ nghịch đôi trâm bướm nhỏ cài trên búi tóc nàng.

Trâm cài xinh xắn nhẹ nhàng, theo từng động tác mà khẽ rung, như thể thật sự có đôi bướm đang đậu trên tóc nàng mà vỗ cánh bay.
Nàng xấu hổ, khẽ nén bực mà ép tay đè lên trâm, trách khẽ: “Ngươi đừng động vào tóc ta, Linh Xuân chải rất lâu mới xong đó.”

Tiêu Thành Khí nghe lời thu tay lại, không dám chạm nữa, ngược lại lộ chút áy náy:

“Ta thật không ngờ ngươi thật sự đến. Kỳ thực ta cũng không chuẩn bị yến tiệc gì cả… Tiêu Hác bệnh mất, trong phủ còn đang chuẩn bị hậu sự…”

Hắn ta cố nén bi thương, ép bản thân tỏ ra bình tĩnh, bởi vì là thế tử, hắn ta phải luôn sẵn sàng chống đỡ Tiêu thị bất cứ lúc nào.

Dung Oanh đối với Tiêu Hác ấn tượng rất mơ hồ. Nhớ nhất là lần y bị Tiêu Thành Khí túm cổ kéo ra khỏi trại nuôi ngựa. Ngoài ra chỉ biết y rất sợ ngựa, từ nhỏ thể trạng yếu nhưng lại vẽ rất giỏi. Nếu còn sống thêm vài năm, hẳn có thể dựa vào bút mực mà lưu danh sử sách. Thế nhưng một thiếu niên tài hoa tuổi còn xuân như vậy, lại vùi thây trong ngục… nghĩ đến cũng thấy đau lòng thay Tiêu gia.

“Ta không uống rượu, cũng không cần mở tiệc. Chỉ là tới xem ngươi thế nào thôi,” nàng nói, rồi ra hiệu cho người phía sau dâng lên một chiếc hộp.

Tiêu Thành Khí ngạc nhiên: “Là gì vậy?”

Dung Oanh hạ giọng: “A Ninh nhờ ta tặng ngươi quà sinh nhật. Mong ngươi đừng trách nàng ấy không thể đích thân đến.”

Tiêu Thành Khí cụp mắt, không rõ là mất mát hay bất đắc dĩ, chỉ khẽ đáp: “Nàng ấy cũng có nỗi khổ riêng của mình.”

Chuyện Lý Nguyện Ninh và Dung Kỳ đính hôn, Tiêu Thành Khí chẳng thể nói rõ là vui hay buồn, chỉ thấy đáng tiếc. Nhị hoàng tử và Thái tử tranh đấu quyết liệt, nếu Trấn Bắc tướng quân phủ đứng về phe Nhị hoàng tử, một khi Dung Tễ đăng cơ, ắt sẽ ra tay tẩy sạch phe cánh Nhị hoàng tử. Trừ khi tướng quân phủ tuyệt tình, hoàn toàn đoạn tuyệt với Lý Nguyện Ninh.

Cũng bởi hắn ta từng trải qua thân bất do kỷ, nên không hề sinh lòng oán hận khi nàng ấy xa cách lúc này.

Hắn ta hòa hoãn nét mặt, hỏi nàng: “Vậy còn dây đeo của ta, ngươi nói muốn tặng ta, đâu rồi?”

Dung Oanh lấy dây đeo từ trong tay áo, đưa cho đối phương, khẽ nói: “Làm hơi vội, có thể không được chỉnh tề cho lắm…”

Tiêu Thành Khí mỉm cười, mắt cong thành một vầng trăng, nhận lấy dây đeo rồi lập tức buộc vào bên cạnh ngọc bội nơi thắt lưng, còn giơ lên đung đưa trước mặt nàng: “Ta vì sợi dây đeo này của ngươi mà còn từ chối cả cái của tỷ tỷ mình, về sau nhất định sẽ giữ gìn cẩn thận. Đây là vật chính tay công chúa đan, trân quý vô cùng.”

Dung Oanh rất ít khi được người ta khen như vậy, mặt không khỏi ửng đỏ, khẽ ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở: “Ta còn phải sớm hồi cung..."

“Đi thôi,” hắn ta duỗi tay kéo lấy cổ tay nàng, “Mang ngươi đi xem mèo manul.”

Bên ngoài Bình Nam Vương phủ, dân chúng ven đường chợt nghe tiếng vó ngựa dồn dập, chẳng bao lâu sau, Kim Ngô Vệ đã tràn đến xua đuổi, binh mã chia làm nhiều tốp, trong khoảnh khắc đã vây trọn phủ Bình Nam, cảnh tượng thay đổi chỉ trong chớp mắt. Mới khi nãy ngoài phủ vẫn yên bình, giờ đây đã đứng đầy binh lính mặc giáp trụ sáng choang.

Chưa kịp để lính canh vào thông báo, gã sai vặt trước phủ đã bị chém rơi đầu ngay tại chỗ.

Dung Tễ mặc cẩm bào màu xanh thẫm, ánh mắt lạnh lùng khinh miệt liếc qua vệt máu đỏ thẫm trên mặt đất, rồi nhấc chân bước qua, giọng bình thản: “Bình Nam vương tham ô quân lương, tự dưỡng thân binh, bị luận tội mưu nghịch, ngay tại chỗ tru sát. Trong phủ nếu ai dám phản kháng, giết không tha.”

Lời vừa dứt, cấm vệ quân lập tức tràn vào. Ngân thương, thiết kiếm dưới ánh mặt trời lạnh lẽo loang loáng, vạt áo tung bay, bước chân trầm như sấm dội.

Lý Khác đứng phía sau Dung Tễ sắc mặt tái nhợt, nắm chặt vũ khí mà không dám nhúc nhích. Dung Tễ liếc nhìn y, rồi ánh mắt lại dừng nơi chiếc xe ngựa phía sau, nơi có một nam tử áo bào trắng ngồi trầm mặc.

“Đế sư là người tao nhã ôn hòa, hẳn không chịu nổi cảnh giết chóc, có thể không cần vào.”

Giọng hắn ta khách khí, nhưng ánh mắt lại mang theo vài phần khinh thường.

Tuy Văn Nhân Loan có trí tuệ và tài học, nhưng Dung Tễ lại không chịu nổi vẻ lạnh nhạt, vô cầu vô dục của người này. Nói cho cùng cũng chỉ là phường xuất thân áo vải, được ân sủng như vậy vốn nên biết ơn cúi đầu, lại khiến hoàng thất phải khách khí cung kính với mình, thật khiến người ta bất mãn. Hắn ta cũng không hiểu nổi, tên này một thân ngạo cốt ấy từ đâu mà có.

Văn Nhân Loan không đáp một lời, khẽ cúi người bước xuống xe ngựa. Áo tuyết trắng của hắn giữa nơi này trông có phần lạc lõng.
“Thái tử, xin mời.”

Dung Tễ lạnh giọng, phân phó Lý Khác: “Xưa ngươi từng giao hảo với Tiêu Thành Khí, nay ta cho ngươi một cơ hội. Tự mình vào bắt hắn ta ra. Nếu không chịu hàng phục—giết ngay tại chỗ.”

Lý Khác vừa phẫn hận vừa bất lực, suýt nữa thốt ra lời mắng, cuối cùng đành nghẹn giọng đáp: “Biết rồi.”

Bình Nam vương không phải hạng người lương thiện. Thời trẻ từng ra chiến trường, chính tay chém tướng địch, sau lại cùng Tiêu thị kết bè kết cánh, vì xử trí phế Thái tử Dung Khác mà âm thầm đầu nhập Lương vương. Trong biến cố Thu Hoa Đình, ông từng tham dự diệt môn Tĩnh Xương hầu phủ, rồi lại ra tay tru sát các môn khách và trung thần khuyên can. Trên tay dính đầy máu tươi.

Ông ta luôn giữ một tia tin tưởng đối với Hoàng đế, nghĩ rằng triều đình sẽ không đến mức dồn Bình Nam Vương phủ vào tuyệt lộ, nên vẫn chần chừ chưa cho tư binh kháng cự. Nhưng đó chỉ là vọng tưởng. Vị thiên tử ấy từng dám tàn sát thủ túc, khiến hàng vạn người chết ở Thu Hoa Đình, sao có thể lưu tình với một mình ông?

Lúc Thái tử mang người âm thầm bao vây Bình Nam Vương phủ, ông đã sớm nhận ra. Cả phủ dốc hết binh lực kháng cự cấm quân, chỉ mong giành chút cơ hội sống cho tộc nhân Tiêu thị.

Trong hậu viện, Dung Oanh đang ôm mèo manul, nghe thấy muội muội Tiêu Thành Khí đang oán trách Dung Kỳ, Tiêu Thành Khí cũng ở bên cạnh phụ họa đầy giận dữ.

Muội muội hắn ta tên Tiêu Thành Nghiên, mới mười lăm tuổi. Nàng ấy từng bị Dung Kỳ theo đuổi tha thiết, nhưng không cảm kích, ngược lại ngay trước khi Dung Kỳ cầu hôn thì lập tức đính ước với biểu ca bà con xa. Nàng ấy tính tình cũng không hiền, thường mâu thuẫn với Dung Hân Vi, nên khi thấy Dung Oanh nhu hòa đoan trang, liền đem lòng yêu thích, ở trước mặt nàng buông lời gièm chê Dung Hân Vi không tiếc lời.

Dung Oanh chỉ cười nhẹ, trấn an nàng ấy đôi câu mà không tiện phụ họa thêm.

Đúng lúc đó, thân vệ từ ngoài viện vội vã xông vào, báo tin Thái tử dẫn quân vây phủ, ý đồ tru sát Bình Nam vương.

Tất cả người trong viện đều chết lặng tại chỗ, không thể tin nổi là thật hay giả.

Dung Oanh ôm mèo manul, mở to mắt nhìn, Tiêu Thành Khí lập tức quay đầu lại, trong mắt sáng quắc như bó đuốc.

Nàng không kịp phản ứng, buông mèo manul ra, đứng dậy lắp bắp: “Ta… ta không biết gì hết… Các ngươi mau đi đi…”

Chuyện này quả thực chẳng liên quan gì đến nàng, nhưng nàng là công chúa, người ra lệnh bên ngoài là cha ruột nàng, kẻ dẫn binh chính là huynh trưởng nàng, sao có thể nói là vô can?

Tiêu Thành Khí thấy dáng vẻ nàng hoảng loạn như vậy, sao nỡ trút giận lên nàng? Hắn ta chỉ thở dài, nhanh chóng kéo Tiêu Thành Nghiên đang khóc nức nở rời đi.

Dung Oanh đứng yên tại chỗ, lòng chua xót. Nàng tiến lên, khẽ nói: “Ta… xin lỗi…”

Tiêu Thành Khí luôn xem nàng là bằng hữu, nhưng nàng lại bất lực trước tình cảnh này.

Hắn ta buông tay Tiêu Thành Nghiên, bất chợt quay lại ôm nàng, khẽ vỗ vai, cái ôm không mang theo chút tư tình nào, chỉ là lời an ủi trước lúc biệt ly: “Công chúa… bảo trọng.”

Dung Oanh nhìn theo bóng đối phương rời đi, cúi đầu ôm mèo manul, lưỡng lự chưa biết có nên lập tức rời phủ.

Bình Nam vương đã có chuẩn bị, cấm quân dù đông vẫn chưa thể phá nổi phòng tuyến tư binh được huấn luyện nhiều năm.

Thiên tử vô tình, ông cuối cùng đã tỉnh ngộ, không còn ôm mộng được dưỡng già nữa, lập tức lãnh binh tử chiến cùng cấm quân, mang theo khí thế “ngọc nát đá tan”.

Trong phủ, phụ nữ trẻ em được hộ tống tìm đường thoát, nhưng cấm quân đã vây kín, không còn lối ra. Những kẻ liều mạng xông ra đều chết dưới lưỡi đao.

Dung Oanh không phải người Tiêu gia, trong hỗn chiến chỉ có thể trốn ở một góc, hy vọng không bị liên lụy.

Thế nhưng chưa kịp trốn đi, nàng đã nghe thấy tiếng chém giết, tiếng gào thét và tiếng khóc bi thương càng lúc càng gần.

Từ nhỏ lớn lên trong cung, nàng chưa từng chứng kiến cảnh tượng thảm khốc thế này. Cả người nàng run rẩy, nhưng vẫn không buông con mèo trong tay, ôm nó theo hành lang định tìm lối khác thoát thân.

Chưa đi xa, một người đầy máu từ trong phủ lao ra, như thể là gia nhân của Bình Nam Vương phủ, ánh mắt hoảng sợ, như muốn kêu cứu. Nhưng chưa kịp mở miệng, một nhát đao đã chém ngang, đầu lìa khỏi cổ như cắt trái cây.

Máu nóng bắn tung lên váy trắng của nàng, đỏ đến chói mắt. Cái đầu lăn mấy vòng rồi dừng lại sát gấu váy, ngay cả con mèo nàng ôm trong lòng cũng đầy máu.

Cả người Dung Oanh cứng đờ, tay không ngừng run rẩy. Cổ họng như bị bóp chặt, chẳng phát ra nổi âm thanh, chỉ có thể trừng mắt nhìn binh vệ phía trước.

Một binh vệ bước đến túm lấy nàng, nàng lập tức ngã xuống đất, tay chân mềm nhũn, toàn thân run bần bật. Khi binh vệ định túm nàng lần nữa, nàng nghẹn giọng nói: “Ta… ta là Cửu công chúa… không phải người trong phủ…”

Binh vệ sững lại, do dự không biết nên làm gì. Dung Oanh ngồi bệt dưới đất, run rẩy, không dám nhúc nhích.

Bình Nam vương không chịu nhận tội, toàn phủ đã thành biển máu, chân tay đứt đoạn, thi thể khắp nơi. Mùi máu tanh xông thẳng lên trời khiến người ta nôn mửa. Dung Tễ sợ sau này nhìn thấy màu đỏ sẽ buồn nôn, nên tìm một chỗ thanh tĩnh cùng Văn Nhân Loan chơi cờ. Thỉnh thoảng có người vào báo, kẻ nhận tội bị bắt quỳ ở giữa đình viện.

Không lâu sau, có binh vệ báo trong phủ phát hiện một cỗ xe ngựa chế theo kiểu trong cung. Văn Nhân Loan hơi nhíu mày, có chút cảm giác bất ổn. Dung Tễ thì lại chẳng để tâm: “Bình Nam vương đã nghịch đạo đến độ du chế cũng chẳng lạ gì nữa, đến hoàng bào cũng dám mặc, một cỗ xe có là gì?”

Văn Nhân Loan sai người đi hỏi đám tộc nhân Tiêu thị. Chẳng bao lâu, một nam tử ăn mặc khác hẳn gia nhân trong phủ được dẫn tới, trên tay cầm một bộ y phục.

Vừa trông thấy Dung Tễ, gã lập tức quỳ xuống dập đầu:

“Bẩm Thái tử điện hạ, nô không phải người trong phủ, chỉ là theo Cửu công chúa đến đây tặng quà sinh nhật cho thế tử. Cấm vệ không chịu nghe giải thích, bắt nô tới mà chẳng cho tìm công chúa..."

“Ngươi nói… Cửu công chúa?”

“Nàng đang ở đâu?”

Lời của Dung Tễ bị ngắt giữa chừng. Người vừa thản nhiên đánh cờ, giờ đây sắc mặt lạnh hẳn, ánh mắt cũng trầm xuống, giữa chân mày thấp thoáng nét lo âu.

Hắn ta liếc nhìn Văn Nhân Loan. Nhớ ra từng nghe nói, ở chùa Lung Sơn, Dung Oanh từng gặp Văn Nhân Loan, hai người dường như có quen biết.

“Bẩm điện hạ, thiếu tướng quân đã dẫn người bao vây Tiêu thế tử.”
Dung Tễ đứng dậy, sắc mặt rạng rỡ như có hứng thú: “Bàn cờ cũng sắp xong rồi, ta đi xem một chút. Đế sư, đi cùng chứ?”

Thấy Văn Nhân Loan không có ý định đứng dậy, hắn ta cười khẽ: “Đế sư lo công chúa xảy ra chuyện?”

Sắc mặt Văn Nhân Loan thoáng trầm xuống.

“Công chúa trải một lần giáo huấn, cũng chẳng sao.”

Dung Tễ gật đầu cười: “Đế sư nói phải, đúng là nên dạy dỗ một phen…”

Chờ mọi người đi rồi, Văn Nhân Loan cúi đầu nhìn bàn cờ một lát, đột nhiên lên tiếng: “Phong Từ, đi đón người.”

Phong Từ lập tức lĩnh mệnh rời đi. 

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.