Mục Hoàn Đình phu nhân là người rất hòa nhã và nhiệt tình, luôn nở nụ cười tươi, hoàn toàn đối lập với Triệu Cơ. Dung Oanh không biết trước đây Triệu Cơ từng như thế nào, nhưng trong ký ức của nàng, Triệu Cơ luôn u sầu lạnh lẽo ngồi bên cửa sổ, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người ta không thể vui nổi.
Nhìn thấy vợ chồng Mục Hoàn Đình hòa thuận, Dung Oanh không khỏi nghĩ thầm: có lẽ trước khi vào Lương vương phủ, Triệu Cơ cũng từng là một người dịu dàng hay cười như thế.
Dung Oanh không muốn đối mặt với tình huống khó xử thế này nên đã từ chối lời mời đến phủ Mục gia, lễ phép tạ từ chuẩn bị rời đi, nhưng lại bị gọi lại.
Sau khi Mục Hoàn Đình nói mấy câu với phu nhân, liền bảo nàng đưa con đi trước, rồi quay lại nói với Dung Oanh:
“Công chúa, có thể cho ta mượn một bước nói chuyện riêng không?”
Dung Oanh suy nghĩ một chút rồi cũng gật đầu.
Mục Hoàn Đình định để thị vệ bên nàng lui ra, nhưng hai người kia hoàn toàn không nghe lời. Dung Oanh phải mở miệng:
“Họ là người của Văn Nhân Loan.”
Mục Hoàn Đình gật đầu ra vẻ đã hiểu, rồi hỏi:
“Gần đây công chúa vẫn ổn chứ?”
Gần như ai gặp nàng cũng sẽ hỏi một câu như vậy. Nhưng Dung Oanh lại không biết trả lời thế nào. Giờ nàng sống trong lụa là gấm vóc, không ai dám coi thường hay khinh rẻ, nhưng trong lòng lại chẳng cảm nhận được chút niềm vui nào. Đi đến đâu cũng thấy ngột ngạt như bị nhốt trong chiếc lồng son
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mua-xuan-o-tay-an-bach-duong-tam-luong/2840350/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.