🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Sau khi Dung Oanh được nhận nuôi chưa được bao lâu, bởi vì cha mẹ đổi nơi làm việc, cô phải chuyển trường. Nguyên do khi trước cô từng bị bạn học cũ ức h**p, khiến người trong nhà không yên lòng để cô ở nội trú. Mà đường về nhà lại xa xôi, sớm chiều lui tới đều bất tiện, bởi vậy tạm thời để cô ở nhờ nhà dì nhỏ.

Nhà họ Văn Nhân tại bản địa vốn là hào môn vọng tộc, đối việc ăn mặc ngủ nghỉ cũng không hề hà khắc. Dung Oanh nghe nói sẽ phải đến nhà bọn họ ở, trong lòng không hề sinh ra chống cự, trái lại có đôi phần chờ mong. Bởi lẽ cô có người anh họtrên danh nghĩa dung mạo cực kỳ xuất chúng, đã từng khi diễn thuyết bị người ta chụp ảnh đăng lên mạng, danh động một thời.

Dung Oanh từng gặp qua anh vài lần, thấy người thật so với ảnh chụp còn tuấn tú hơn vài phần, lại lễ độ ôn hòa, khiến người sinh lòng kính trọng. Cô hy vọng mình có thể cùng vị anh họ này hoà thuận mà ở chung.

Nào ngờ vừa ở tạm một kỳ nghỉ hè, tâm niệm ấy đã bị cô hoàn toàn gạt bỏ.

Văn Nhân Loan là học sinh lớp chọn hàng đầu ở trường trung học, Dung Oanh tuy cũng học lớp mười hai, nhưng ở lớp sáu, cách lớp anh một dãy hành lang dài.

Vì muốn cô kịp chương trình trường trọng điểm, trong kỳ nghỉ, Văn Nhân Loan thường đích thân kèm cô học. Khi ấy, Dung Oanh mới dần hiểu rõ, người anh hộ bề ngoài hiền hòa ấy, kỳ thực cũng chẳng phải người dễ nói chuyện.

Dung Oanh tóc dài đen mượt, khi nắng chiếu vào lại loang ánh sáng tựa tơ sa, bóng dáng dịu dàng ấy khiến không ít người ngoái đầu nhìn. Khi nhập học, cô tuy có phần e dè, nhưng may thay bạn học nơi đây đều thân thiện, hơn nữa đối với giai nhân xinh đẹp lại càng hiếu kỳ, thành thử mấy ngày sau cô cũng đã hòa nhập dễ dàng.

Khai giảng ngày đầu, Văn Nhân Loan theo lệ cũ đại diện học sinh phát biểu dưới cờ. Nếu không phải nhờ gương mặt tuyệt mỹ kia, e rằng giọng nói khô khan vô tình của anh đã khiến người khác mất kiên nhẫn.

Dung Oanh có phần hiếu kỳ, chẳng hay Văn Nhân Loan tại trường có được mấy phần ái mộ. Nữ sinh ngồi gần cô thấy cô tò mò liền nhỏ giọng nói:

“Đó là hội trưởng Hội học sinh tụi mình, thành tích tốt nên bị đẩy lên làm gương mẫu. Bình thường cậu ấy cũng chẳng thích xen chuyện người khác, nên không cần sợ gì đâu. Học giỏi, gia thế lại lớn, thầy cô mỗi ngày đều ca ngợi. Có điều, đừng dại gì đắc tội người này, nghe nói trước có đám du côn tới kiếm chuyện, chưa đầy một ngày đã bị áp giải về cục cảnh sát. Khu này từ đó yên bình hẳn.”

Lại bổ thêm một câu:

“Nghe nói ít nói, có hơi hướng nội, nhưng nhìn tướng mạo thì hẳn là người tính khí cũng không đến nỗi nào.”

Dung Oanh nghe xong chỉ cười lạnh trong bụng: “Giỏi che đậy thật đấy, Văn Nhân Loan đúng là giảo hoạt.”

Trường mới, môn học mới, cô cũng như bao học sinh khác, sống cuộc đời phổ thông yên ả. Vì tính tình ôn hoà, ít khi lên tiếng, ngay cả thầy cô cũng khó lòng nhớ mặt. Chỉ là mỗi ngày đến trường và về nhà, đều đi cùng Văn Nhân Loan.

Dù cách lớp xa, nhưng chuyện anh mỗi ngày nhận được bao nhiêu phong thư tình vẫn lan sang lớp cô. Có bạn học nói:

“Nghe nói cái thằng hay gây chuyện ở lớp bốn, bạn gái mới chia tay, hôm nay còn tới tìm Văn Nhân Loan gây sự. Phỏng chừng trong lòng đang ghi hận cậu ấy.”

Dung Oanh nghe vậy chỉ nhún vai. Giữa trưa, bạn ăn trưa cùng cô có việc gấp, cô đành tự mua bánh quy và sữa, tính tìm chỗ yên tĩnh ăn rồi trở lại lớp nghỉ.

Phía sau dãy nhà thực nghiệm có một vườn sinh học đã lâu không sử dụng, cây ngô đồng sum suê, tán lá rậm rạp che cả ánh nắng. Cô vừa đeo tai nghe vừa đi đến đặt bánh quy lên ghế đá, chợt nghe thấy âm thanh lạ phát ra từ đám cây.

Ban đầu cô cũng chẳng để tâm, nghĩ nơi vắng vẻ thế này có người hẹn hò cũng chẳng lạ. Nhưng chỉ chốc sau, âm thanh kia dần giống tiếng rê.n rỉ.

Cô tháo tai nghe, ngoái nhìn theo hướng phát ra tiếng động. Chỉ chốc lát sau, tiếng bước chân vang lên. Từ sau bóng cây, một người cao ráo bước ra, đang cúi đầu nhìn tay mình.

Dung Oanh mở lớn mắt, kinh ngạc trông thấy—là Văn Nhân Loan!

“Anh… sao lại ở đây?”

Tay áo đồng phục hắn xắn cao, cổ tay trắng muốt nổi gân xanh.
Văn Nhân Loan thoáng giật mình khi thấy cô, nhưng lập tức khôi phục thần sắc thường ngày, chậm rãi đến cạnh bồn rửa, rửa sạch vết máu trên tay. Động tác anh vẫn ôn hòa, nhưng hình ảnh ấy lại khiến cô rợn gáy.

Dung Oanh nhìn máu trên tay đối phương, thở cũng chậm lại. Kế đó, một nam sinh khác che mũi khập khiễng đi ra, tay còn dính máu đỏ tươi.

Tên đó trừng mắt tức tối, tính lại gần rửa tay, nhưng bị Văn Nhân Loan liếc một cái liền lủi đi, miệng còn lẩm bẩm chửi mắng.
Anh rửa tay xong, lắc nước, rồi ngồi xuống cạnh cô.

“Chỉ ăn thế này thôi sao?”

Dung Oanh cứng đờ gật đầu, tay cầm nửa miếng bánh quy không biết có nên đưa vào miệng hay không.

“Anh… đã ăn cơm chưa?”

“Còn chưa.”

Tuy đã biết tính tình Văn Nhân Loan chẳng dịu dàng gì, nhưng tận mắt thấy anh đánh người, lòng cô vẫn có phần run sợ. Người này diễn quá giỏi, giờ bị cô nhìn thấu, sợ rằng anh sẽ không vừa mắt nàng nữa.

Nghĩ tới đây, Dung Oanh liền muốn rời đi ngay cho rồi.

“Anh ăn... ăn bánh quy không?”

Văn Nhân Loan thấy cô sợ đến mức nói chuyện cũng không lưu loát, lại bất chợt bật cười, rồi trực tiếp cúi đầu, cắn luôn nửa miếng bánh quy trong tay cô.

Dung Oanh nhìn thời gian trên điện thoại, khẩn thiết hy vọng tiết tự học buổi trưa mau đến, để có cớ rời khỏi tình huống xấu hổ này. Ai ngờ Văn Nhân Loan lại chủ động mở miệng giải thích:

“Là nó tự tìm đến gây sự.”

“Vậy anh không sao chứ?”

“Không sao.”

Tán cây ngô đồng rậm rạp che đi ánh nắng chói chang, chỉ còn lại ánh sáng loang lổ xuyên qua kẽ lá rơi xuống đất, tựa như những chiếc lá vàng rơi rụng.

Trên đồng phục học sinh của Văn Nhân Loan ánh sáng giao thoa, anh ngẩng đầu thở dài, nói: “Đến giờ học nhớ gọi tôi dậy trước năm phút.”

Nói xong, anh dựa vào vai Dung Oanh, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Dung Oanh cảm nhận được sức nặng trên vai, rón rén xoay đầu lại ngắm nhìn khuôn mặt bên cạnh.

Làn da Văn Nhân Loan rất đẹp, trắng trẻo như con gái, lông mi dài và rậm như cánh chim quạ, dưới mí mắt còn đổ bóng nhẹ.
Thật ra đây không phải lần đầu tiên cô nhìn gần mặt hắn như vậy, nhưng tim vẫn đập loạn lên như lần đầu gặp mặt.

Cô vội vàng thu hồi ánh mắt, cố gắng trấn định lại tâm tình mình.
Thời gian nghỉ trưa ngắn ngủi, lại vì khoảnh khắc này mà dường như kéo dài vô tận.

Sau khi nghỉ trưa kết thúc, Văn Nhân Loan trở về lớp học. Đến tiết tự học buổi tối, khi đi ra ngoài quay lại, trên bàn đã có sẵn chocolate và bánh kem mousse. Những chuyện như vậy đối với anh và cả lớp đều đã quen rồi — anh vẫn lạnh lùng như thường lệ, mắt cũng chẳng thèm chớp, trực tiếp ném thẳng tất cả vào thùng rác.

Trước kia còn sẽ khách sáo từ chối, sau nhiều lần, đơn giản là không thèm để tâm nữa.

Các bạn học thấy hành động đó, đều im lặng cúi đầu, không dám nhìn.

Một lúc sau, có người nhắn: thầy giáo gọi anh lên văn phòng.
Văn phòng ở ngay giữa hành lang, Văn Nhân Loan vừa định đi vào thì gặp Dung Oanh ôm một chồng bài tập đi ra. Hai người chạm mắt, anh mím môi, không nói gì. Dung Oanh hạ giọng:

“Giữa trưa anh chưa ăn cơm, chocolate và bánh kem là em mua cho anh đấy, anh thấy rồi chứ?”

Văn Nhân Loan sững người, nhíu mày:

“Là em đưa à?”

“Ừ.” Cô ngập ngừng một chút, rồi nói tiếp:

“Không ngọt lắm đâu, anh ăn một chút đi, tan học ăn cũng được mà.”

Hắn trông có vẻ hơi kỳ lạ, chỉ nói:

“Ừ, em về lớp trước đi.”

Khi Văn Nhân Loan từ văn phòng trở lại, anh không về chỗ ngồi ngay, mà đi thẳng đến phía sau lớp, trước thùng rác. Cả lớp nghĩ anh lại chuẩn bị vứt thư tình, không ngờ lần này anh cúi người, nhặt lại đồ ăn vặt vừa bị ném.

Không khí trong lớp bỗng im bặt, ai nấy như bị hóa đá, trợn mắt nhìn anh như nhìn một sinh vật lạ.

Văn Nhân Loan liếc cả lớp một cái, mọi người vội vàng cúi đầu làm việc của mình như chưa có chuyện gì xảy ra.

Thùng rác chỉ toàn giấy vụn, chocolate và bánh kem vẫn nằm trên cùng, không dính bẩn gì. Anh xé bao, cắn một miếng, chocolate hơi đắng từ từ tan chảy trong miệng.

Văn Nhân Loan nhắm mắt lại, dường như mùi hương hoa nhài dịu nhẹ từ bột giặt trên áo cô lại lẩn quẩn bên chóp mũi, nhẹ nhàng nhưng dai dẳng, mãi không tan đi.

Tan học tối đó, đến phiên Dung Oanh trực nhật. Cả tổ đều đùn đẩy, chỉ có cô là ngoan ngoãn ở lại một mình. Văn Nhân Loan khoác dây cặp một bên, đứng ở cửa lớp nhìn cô.

“Sao lại là em?”

Cô bất đắc dĩ đáp: “Đến phiên em rồi mà.”

Lớp anh ấy xếp lịch trực nhật theo thành tích, nên anh chưa bao giờ phải làm cả.

Trên đường về, Dung Oanh mới dám hỏi chuyện trưa nay:

“Người kia sẽ không tìm anh gây chuyện nữa chứ?”

“Sẽ không.”

“Bánh kem anh ăn chưa? Không tệ lắm đâu nhỉ?”

“Cũng được, cảm ơn.” Văn Nhân Loan thản nhiên nhận lấy cặp sách cô đang cầm.

Sáng sớm hôm sau trời mưa, Dung Oanh dậy muộn, không kịp ăn sáng, vội vã đến trường. Văn Nhân Loan thì thong thả đi phía sau. Thầy giáo nhìn thấy anh mang đồ ăn sáng còn nhắc:

“Đừng ăn trong lớp, ảnh hưởng đến bạn học đấy, qua văn phòng ăn rồi vào.”

Văn Nhân Loan gật đầu, vừa ăn sáng vừa làm bài trong văn phòng, gần đến giờ mới cầm bữa sáng còn ấm và vở sang lớp 6.

Lớp 6 ai cũng nhận ra anh, đều ngơ ngác nhìn người này đi đến bàn Dung Oanh.

“Không phải chứ, Văn Nhân Loan đến lớp mình á?”

“Chẳng lẽ Dung Oanh chọc giận cậu ta? Tỏ tình thất bại à?”

“Trời ơi đẹp trai quá đi, cứu tôi với... Đây là thật sao?”

Dung Oanh đang gục ngủ, hoàn toàn không biết gì. Mãi đến khi bị anh lay tỉnh.

“Ăn sáng xong rồi ngủ tiếp, tôi để vở của em đây.”

Cô ngơ ngác nhìn hắn quay đi, còn cả lớp thì... như phát nổ.
Bị hỏi tới hỏi lui mãi, cô đành nói:

“Anh ấy là người thân của tớ. Không phải yêu đương gì đâu, thật đấy!”

Dù Dung Oanh đã giải thích, tin đồn Văn Nhân Loan đang yêu vẫn lan nhanh như gió. Chuyện anh lén nhặt lại đồ cô đưa từ thùng rác cũng bị đồn ầm lên. Nhưng anh lại chẳng có ý phủ nhận, cứ để mọi người đồn đại càng lúc càng thái quá, đến mức cả thầy cô cũng biết.

Cũng may thành tích của Văn Nhân Loan không bị ảnh hưởng, Dung Oanh thì ngày càng tiến bộ. Thầy cô cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

Lần khảo sát tháng, Dung Oanh làm toán không tốt, đang bị giáo viên phê bình thì Văn Nhân Loan đến lấy bài. Thầy lập tức dừng lại, quay sang khuyên bảo:

“Văn Nhân Loan, em học toán giỏi thế, về dạy bạn gái nhỏ của em học cho tốt vào nhé.”

Dung Oanh bĩu môi lườm anh một cái, người này lại khẽ cười:
“Vâng, thưa thầy.”

Nhưng cũng có người tin hai người thật sự là họ hàng, còn lén nhét thư tình vào ngăn bàn cô.

Tối đó trên đường về, Văn Nhân Loan tự nhiên nắm tay cô, tay còn lại cầm bức thư, bắt đầu đánh giá từng câu chữ với thái độ rất... gay gắt. Từ nội dung đến chữ viết, câu nào cũng soi mói, cuối cùng hừ lạnh một tiếng.

Cô yếu ớt nói:

“Cũng không đến nỗi tệ lắm đâu, người ta cũng có lòng mà.”

Văn Nhân Loan liếc cô.

Cô vội sửa lại:

“Là rất tệ, em không thích chút nào.”

Lúc này anh mới dịu mặt, hỏi:

“Tối nay muốn ăn gì?”

“Bánh trôi rượu nếp, loại lạnh.”

Anh nhắc:

“Hôm nay em vẫn còn ho đấy.”

“Chỉ ăn nửa bát thôi mà.”

“Phải ăn loại nóng, không được lạnh.”

“Thôi được rồi...”

Trước khi vào cửa, hai người trao nhau một nụ hôn.

Sáng hôm sau, trong văn phòng, hai người gặp nhau, một trước một sau cùng hắt hơi.

Thầy giáo trêu ghẹo:

“Tình cảm tốt thật đấy, cảm cúm cũng truyền cho nhau luôn.”

Tác giả có lời muốn nói:

Truyện chính thức kết thúc rồi! Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truyện mới, cảm ơn mọi người đã đồng hành nhé! 

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.