Vừa cứng rắn vừa dẻo dai mới tạo ra được thương, nó là vũ khí khó luyện chế nhất.
Đây mới là lý do khiến mọi người kinh hô.
“Thương Hắc Canh Ngân cũng chỉ vậy mà thôi!”
Nghe viện trưởng Lục nói xong, Tề Vân cười lạnh đi tới trước lò luyện khí trên lôi đài.
Luyện khí tạo hình, khảm văn và dẫn linh, mỗi bước đều vô cùng quan trọng.
Thấy bộ dạng bình tĩnh không hề lo lắng của Tề Vân, Điêu Á Đông lên tiếng dặn dò: “Tề Vân, không được chủ quan!”
“Thầy Điêu yên tâm, đối với trò thương Hắc Canh Ngân này dễ như trở bàn tay!”
Tề Vân gật đầu, khiêu khích nhìn sang Tề Minh.
Năm xưa, dù cha của Tề Minh làm gì cũng áp đảo cha hắn.
Hôm nay cũng coi như hắn trả thù cho cha!
“Bắt đầu thi đấu!”
Trọng tài vừa ra lệnh, Tề Vân đã bước lên cầm các vật liệu cần thiết để luyện chế thương Hắc Canh Ngân, bắt đầu ước lượng.
Thầy luyện khí phải ước lượng chính xác phần vật liệu cần dùng để luyện khí, sai một ly đi một dặm. Bước này không thể làm qua loa được.
Điêu Á Đông mỉm cười nhìn động tác thuần thục của Tề Vân trên lôi đài.
Trái lại ở bên cạnh, Tề Minh lại tỏ ra vụng về, mỗi lần ước lượng đều phải làm mấy lần. Điêu Á Đông thầm cười lạnh.
Hắn ta vẫn rất có lòng tin vào Tề Vân.
Dù sao Tề Vân cũng là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ trẻ của nhà họ Tề. Hắn ta còn biết Tề Vân và Tề Minh là huynh đệ cùng mẹ.
Năm xưa sau khi Tề
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/muc-than/2004948/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.