Editor: May
Đêm hôm khuya khoắc, chẳng lẽ…… Mục Diệc Thần lại có thể leo cửa sổ?
Không có khả năng đi?
Đường đường là đại thiếu gia nhà họ Mục, sao có thể làm ra loại chuyện này?
Giây tiếp theo, bức màn bị người một phen kéo ra, lộ ra thân ảnh cao lớn đĩnh bạt của Mục đại thiếu.
“Mục…… Mục…… Mục Diệc Thần!”
Lạc Thần Hi bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh!
Tiểu Đoàn Tử kéo kéo tay áo cô, trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy hoảng sợ, “Chị, có…… Có sói xám……”
Nghe được hai chữ “Sói xám”, sắc mặt người đàn ông rõ ràng tối đen, nhíu mày, đi nhanh về phía một lớn một nhỏ.
Tiểu Đoàn Tử ôm lấy đùi Lạc Thần Hi, “Chị, sói xám tới, chạy mau!”
Lạc Thần Hi khóc không ra nước mắt.
Cô cũng muốn chạy.
Nhưng hiện tại cô có thể chạy đi đâu?
Phía sau cửa phòng ngủ còn chặn vài cái ghế dựa cùng ngăn tủ, hoàn toàn không có biện pháp mở cửa.
Hiện tại, cô cảm nhận thật sâu được, cái gì gọi là mua dây buộc mình……
Mục Diệc Thần không nhanh không chậm đi đến trước mặt cô, nhìn xuống cô từ trên cao, khóe miệng hơi gợi lên, “Muốn chạy? Hửm?”
Lạc Thần Hi ho khan hai tiếng, “Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi muốn chạy? Tôi chỉ là thấy Đường Đường ăn no, ôm nó đi lên chơi mà thôi, dù sao, Bạch Tâm Hinh có chuyện quan trọng tìm anh, sao tôi có thể không biết xấu hổ ngốc tại nơi đó, chậm trễ các người nói chuyện?”
Cô càng nói càng không thoải mái.
Ánh mắt Bạch Tâm Hinh nhìn Mục Diệc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/muc-thieu-anh-dung-qua-tu-dai/547250/chuong-243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.