Nhưng mà, Mục Diệc Thần hoàn toàn không hề bị lay động, trực tiếp
gắp miếng cá lên, bỏ vào trong miệng.
Ăn xong, để đũa xuống, nét mặt lạnh nhạt mở miệng đánh giá: "Mùi vị
vẫn giống như trước, quá ngọt."
Bánh bao nhỏ mếu miệng, vẻ mặt hiện lên sự oan ức, quay đầu nhìn về
phía Lạc Thần Hi.
Lạc Thần Hi nhìn vành mắt hồng hồng của bé, thì đau lòng muốn chết.
Đồng thời, cũng không còn gì để nói với Mục đại thiếu.
"Mục Diệc Thần! Anh có cần trẻ con đến thế không hả! Còn cướp cá của
con gái chính mình nữa!
Anh không thể ăn cá sốt chua ngọt của mình được hay sao hả?"
Mục Diệc Thần nhàn nhạt liếc nhìn cô mà nói, "Làm sao hả? Món ăn cô
nấu ra, còn không cho người ta ăn hả? Hơn nữa, tôi cũng chỉ nếm thử
mùi vị của nó thế nào thôi mà."
Lạc Thần Hi không nhịn được lườm hắn một cái.
Nếm thử mùi vị, mà còn gắp một miếng thịt cá lớn như vậy sao!
Mới vừa rồi còn khinh bỉ nhổ nước bọt về mùi vị của nó hay sao!
Cô chẳng muốn phản bác người đàn ông trẻ con này nữa, quay đầu dỗ
dành bánh bao nhỏ nhà cô.
"Đường Đường ngoan, đừng để ý đến ba ba của em nữa, chúng ta ăn
món khác nha. Mới vừa rồi chị còn làm cho em bánh bánh pút - đing phô
mai, sau khi ăn cơm nước xong thì có thể nếm được rồi."
Với sự động viên của Lạc Thần Hi, thì cuối cùng bánh bao nhỏ cũng
xem như không khóc ré lên tại chỗ nữa.
Nhưng vẫn tức giận
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/muc-thieu-anh-dung-qua-tu-dai/547290/chuong-203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.