"Lạc Thần Tâm, cô đứng lại đó cho tôi! Các cô lừa gạt tôi chuyện gì
đúng không?!"
Mục Diệc Thần nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn một người lớn
một đứa bé đứng đó.
Thực sự họ muốn lật trời rồi!
Năm nay con gái của hắn mới có ba tuổi rưỡi, mà mình đã có con rể rồi
sao?
Cái thằng oắt con nào ăn gan hùm mật báo, dám để ý đến công chúa nhỏ
nhà hắn chứ?
Bánh bao nhỏ nhìn thấy mặt ba ba mình đen đi, thì cũng nhận ra mọi
chuyện có chút không đúng lắm.
Vẻ mặt vô tội nháy mắt một cái, rụt cổ lại, vùi mặt vào trong lồng ngực
của Lạc Thần Hi.
Lạc Thần Hi cười gượng hai tiếng: "Anh nghe lầm thôi!"
"Nghe lầm sao? Lỗ tai của tôi rất thính đấy! Cô thả Đường Đường ra, để
tự con bé nói với tôi đi."
Lạc Thần Hi ôm chặt Đường Đường không buông tay, quai hàm sượng
cứng, "Này, anh cái người này! Làm sao anh một chút khiếu hài hước
cũng không có vậy hả? Chỉ là cháu gái đi thăm ông nội mà thôi, không
thể coi là thật đâu, anh hung dữ cái gì kia chứ? Anh mà bắt nạt Đường
Đường nhà tôi, thì ngày hôm ngay anh đừng hòng có cá sốt chua ngọt ăn
nhé!"
Nói xong, cô ôm Đường Đường nhanh chóng chạy trốn.
Mục Diệc Thần sửng sốt một chút, không thể tin được bản thân mình bị
người phụ nữ khi nói đến mức như thế.
Dù sao hắn cũng là chủ một gia đình, vậy mà không dạy dỗ con gái của
mình được hay sao?
Còn bị bà xã nhà mình uy hiếp nữa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/muc-thieu-anh-dung-qua-tu-dai/547291/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.